Chương 21

Editor: Kiều Linh Nhi :>

Biệt thự Diệp thị cùng Cố thị đều là biệt thự cảnh biển, đứng bên cửa sổ là có thể nhìn đến hải cảnh, dù hai căn biệt thự đều ở một khu vực khác, nhưng cách nhau xa nhất cũng bất quá 1000 mét trái phải.

Lúc này sắc trời đã gần đến rạng sáng, trên bãi biển cơ hồ không có người, chỉ có biển rộng dưới ánh trăng chiếu rọi chậm rãi lưu động.

Ở trong tầm nhìn của Diệp Thần, Cố Cẩn đưa lưng về phía bên này, im lặng mà ngây người ở trên bờ cát, tùy ý sóng biển đánh vào bờ cát bao phủ hai chân mình.

Anh không nhìn thấy biểu tình của Cố Cẩn, cũng không biết giờ phút này tâm tình Cố Cẩn là như thế nào, nhưng mà lại thấy được bộ dáng của cậu ấy thật hiếm khi an tĩnh như vậy.

Diệp Thần không biết Cố Cẩn đứng ở nơi đó bao lâu, khi ra nhìn biển rộng, trong đầu lại suy nghĩ điều gì đó.

Chỉ là ngay thời điểm anh muốn nhìn rõ ràng hơn chút, Cố Cẩn đã chuyển động bước chân, đi về hướng biệt thự Cố thị.

Trong nháy mắt xoay người kia, anh đã thấy biểu tình của đối phương, đôi mắt cụp xuống, môi nhấp chặt, nhưng ngay sau đó lại khôi phục một bộ dáng lạnh nhạt trước sau như một.

Cố Cẩn đưa lưng về phía anh, trong phông nền họa cảnh biển rộng lớn từ từ bước đi, trừ cái này ra, bức họa này còn có bầu trời đêm, bờ cát, đá ngầm làm bạn, rõ ràng nên là một cảnh đẹp làm lòng người rung động, lại lộ ra một loại cảm giác cô độc, lạnh lẽo thấu xương.

Trong nháy mắt kia, Diệp Thần rất muốn làm chút gì đó, nhưng anh cũng không biết chính mình nên làm như thế nào.

Cuối cùng anh chỉ đứng ở bên cửa sổ, lẳng lặng mà nhìn phiến biển rộng này, nhìn thật lâu thật lâu.

...

Ngày hôm sau

Diệp Thần trước tiên đi tắm rửa một cái, làm tinh thần bản thân thanh tỉnh hơn chút.

Ngay sau đó cầm lấy trang bị lặn xuống nước, chuẩn bị đi tìm Cố Cẩn hội hợp, ngày hôm qua bọn họ đã định rõ thời gian cùng địa điểm thi đấu.

Từ xa nhìn lại Diệp Thần đã thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Cố Cẩn, nhưng trong đó cũng ẩn ẩn mang theo sự nóng lòng muốn thử mà chờ sẵn ở địa phương ước hẹn, dáng vẻ này cùng buổi đêm ngày hôm qua thấy hoàn toàn không giống nhau.

Các ngón tay Diệp Thần nắm lại thật chặt, nhưng sau đó theo bản năng mà nhẹ nhàng thở ra.

Cố Cẩn tại đây đợi trong chốc lát, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hôm nay thi đấu lặn xuống nước cùng đối thủ một mất một còn cậu quả thật là có chút chờ mong.

Ở phương diện lướt sóng, Cố Cẩn thừa nhận cậu so với Diệp Thần thì kém một chút xíu, nhưng mà ở phương diện lặn cậu chính là vô cùng tự tin.

Hôm nay nhất định có thể đánh đối phương hoa rơi nước chảy.

Cậu cúi đầu nhìn đồng hồ, lại phát hiện trên cổ tay trống không, lúc này mới nhớ tới trước lúc đi chính mình cũng không có đeo.

Sách, hỗn đản này làm trò gì còn chưa tới.

Nghe nói đại thiếu gia Diệp gia ngày thường vô cùng đúng giờ, thậm chí còn là một người tương đối thích đến sớm, hôm nay sao lại muộn như vậy.

Trên thực tế, khoảng cách đến thời gian hai người ước định còn khoảng 40 phút nữa.

Cố Cẩn ngẩng đầu quan sát bốn phía xung quanh, khí tức không kiên nhẫn quanh thân làm những người vốn dĩ muốn đến gần kết giao với cậu đồng loạt lùi bước, chỉ dám đứng trên đất trống cách đó mấy mét phía xa nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

"Uy, đây có phải anh chàng đẹp trai ngày hôm qua thi lướt sóng hay không?"

"Khẳng định a! Dám hỏi trên bãi biển này còn có ai đẹp trai hơn so với hai người ngày hôm qua kia chứ?"

"Nói đúng! Xác thật không có!"

"Anh ấy đứng đây làm gì, chờ người sao?"

"Ngày hôm qua cái anh đẹp trai tính cách ôn hòa kia không phải nói cùng anh ấy (Cố Cẩn) là bạn bè sao, phỏng chừng là đang đợi anh ta (Diệp Thần) đi".

"Mấy người xem bên cạnh soái ca có đặt đồ vật, có phải anh ấy muốn lặn xuống nước hay không?"

"À há!! Chẳng lẽ là hôm nay hai người bọn họ lại muốn thi đấu!"

Một truyền mười, mười truyền trăm, tin tức này ngay lập tức bị lan truyền đến trong tai một đám người xung quanh.

Một đám ngày hôm qua xem náo nhiệt hôm nay không có việc gì làm lại hưng phấn chạy đến, lần này bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ hết, trong tay sôi nổi cầm đồ uống cùng các loại đồ ăn vặt, thậm chí còn có người dọn ghế gấp loại nhỏ ngồi xem, xem ra là chuẩn bị thường trú ở chỗ này.

Cố Cẩn nhìn đến đám người càng tụ càng nhiều, tâm trạng lập tức bực bội, đúng lúc này giọng nói của đối thủ một mất một còn truyền đến.

"Đợi lâu". Thanh âm bình thản, cùng sự táo bạo của cậu hoàn toàn trái ngược.

Nắm tay Cố Cẩn siết chặt, đột nhiên rất muốn tặng Diệp Thần một đấm.

Rõ ràng anh ta là người đưa ra ý muốn thi đấu, giờ lại để cậu chờ ở chỗ này thật lâu.

Cố Cẩn lập tức nghiến răng nghiến lợi đáp trả một câu, "Anh đến cũng thật đúng lúc".

Diệp Thần: "Còn tốt còn tốt".

Vừa rồi Diệp Thần cũng không có nóng vội tiến đến cùng đối phương hội hợp, anh nhìn thấy sắc mặt Cố Cẩn từ trắng thành đen, bởi vì quá mức tò mò còn có thể biến thành cái sắc màu gì, không tự chủ được mà lại làm Cố Cẩn đợi nhiều thêm vài phút, là lỗi của anh.

Anh thật sự sám hối. Tuy chỉ nói thầm trong lòng.

Cố Cẩn: "Mẹ nó ông đây không phải khen anh!"

Diệp Thần: "Này còn chẳng phải vì hôm nay cùng cậu thi đấu, nghĩ đến khả năng sẽ bị cậu đánh bại, nên có chút lo lắng, buổi tối liền không ngủ đủ giấc sao".

Lời nói bên miệng Cố Cẩn bị nuốt trở về, miệng vẫn duy trì tư thế mở ra, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói cái gì, sau một lúc lâu mới đáp lại câu, "…… Phải không, ngày hôm qua chẳng phải anh còn rất tự tin cơ mà?"

Diệp Thần: "Này cũng không phải vì muốn gia tăng chút tự tin cho chính mình sao, đều là giả vờ thôi. Rốt cuộc năng lực lặn xuống nước của cậu xuất sắc như vậy, ở kinh thành toàn bộ thiếu gia trong giới đều biết".

Cố Cẩn: "…… Ừm, thôi được".

Cố Cẩn tự nhận là cái người khoan dung, cuối cùng vẫn quyết định tha thứ cho đối phương.

Nhìn khóe miệng người đối diện không kiềm chế được mà gợi lên, trong mắt Diệp Thần xẹt qua một tia ý cười.

Ở khi hai người đối thoại, đám người bên cạnh thỉnh thoảng phát ra từng đợt xôn xao.

"Cam! Tui dám khẳng định cp tui đang chèo là thật!"

"Tôi đệt, quá ngọt quá ngọt".

"Trong đầu óc tui đã não bổ ra bài văn đồng nhân mười vạn chữ".

"Dâng bút lên đại lão, cầu nhanh ra tác phẩm, tui muốn đọc!"

"Ôn nhu công ngạo kiều thụ, hihi".

"Yếu ớt mà nói một câu, chỉ có mình tôi là muốn hai người nhanh chóng thi đấu sao?"

Diệp Thần: "Lần này lặn xuống nước chuẩn bị so như thế nào?"

Hạng mục của hai người chính là lặn tự do dưới nước, lặn tự do cùng lặn dưới nước bình thường khác biệt ở chỗ không mang theo bình dưỡng khí, chỉ dựa vào lượng không khí trong phổi tự mình điều tiết hô hấp, sau đó nín thở lặn xuống.

Dung tích lá phổi hoạt động giống với lặn nước truyền thống, nhưng lặn tự do dưới nước yêu cầu kỹ xảo cùng năng lực tương đối cao cấp hơn, là một loại khiêu chiến cực hạn của bản thân.

Diệp Thần rất thích loại lặn tự do này, vì nó càng có thể tự do thể hiện, cũng như càng không chịu trói buộc bởi quy tắc.

Cố Cẩn: "Thi đấu về thời gian hay là thi đấu độ sâu, anh chọn một cái đi", khóe miệng cậu hơi nhếch một câu, "Tôi đều được".

Diệp Thần: "Vậy quy định một cái độ sâu, ai lặn xuống độ sâu này cũng như thành công quay lại mặt biển trước thì liền thắng, thế nào?"

Cố Cẩn: "Có thể, nói tới độ sâu, 60 mét ổn chứ?". Ánh mắt cậu nghiền ngẫm mà nhìn đối phương.

Người chung quanh nghe được, sôi nổi dùng tay che miệng lại.

"Ông nghe được không, 60 mét đó!"

"Tôi nhớ rõ người thường cũng chỉ có thể lặn khoảng gần 10 mét đi".

"Không, thể trạng kém giống như tui, 5 mét cũng không nổi ô ô ô".

"Vận động viên chuyên nghiệp cũng bất quá mới có thể lặn xuống nước 3, 40 mét mà thôi, chơi lớn như vậy sao?"

"Tôi đã bắt đầu kích động!"

Tiếng người bên cạnh thảo luận truyền tới trong tai, Cố Cẩn trong lòng gật đầu, cảm thấy nhóm người này rất biết điều, nhìn bọn họ cũng không cảm thấy chán ghét như vừa nãy nữa.

Cậu vừa mở miệng đã nói 60 mét, chính là muốn nhìn một chút đối phương có dám hay không.

Cố Cẩn: "Nếu mà không được, tôi cũng có thể phối hợp giảm đi chút ít cho anh nha". Ngữ khí không chỗ nào không lộ ra sự thiếu đánh.

Diệp Thần: "60 mét thì cũng còn có thể."

Cố Cẩn: "……" Vì sao tự nhiên lại cảm thấy ngứa tay quá vậy?

Cố Cẩn: "Vậy……" 70 mét.

Cậu vừa định nói chuyện, lời đối phương trước một bước truyền tới trong tai, "Nếu sâu thêm nữa thì tôi không được đâu, vẫn là 60 mét đi".

Diệp Thần buông tay, khóe miệng tươi cười bất đắc dĩ.

Tuy rằng lặn sâu thêm một chút anh vẫn có thể làm được, nhưng tình huống đó lại tương đối nguy hiểm, đến lúc đó vạn nhất có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, anh sẽ không thể phản ứng kịp thời.

Cố Cẩn nhướn một bên mày, đáp: "Được".

Thả một sợi dây thừng vào trong biển để nắm chắc độ sâu cần thiết, hai người song song mang lên kính bơi cùng chân màng, chuẩn bị lặn xuống.

Diệp Thần đứng ở bên bờ, hạ mắt nhìn xuống, đáy biển sắc thái thâm trầm, mang theo một loại cảm giác thần bí cùng nguy hiểm.

Anh chậm rãi hô hấp, sau đó nhảy xuống nhập cuộc.

Đã từng có người ta nói, lặn tự do dưới nước là tiến vào một thế giới khác, thế giới này không có trọng lực, không có màu sắc, cũng không có âm thanh, đây chính là lữ trình để một lần tiếp cận linh hồn.

Diệp Thần có tiết tấu mà lặn xuống, trong lòng lẩm nhẩm âm thầm đếm số.

Anh cảm nhận được dòng nước xẹt qua thân thể, cảm nhận được thân thể từ trong ra ngoài giãn ra.

Vì cái gì Diệp Thần lại yêu thích cái loại vận động này, đại khái là bởi vì sau đeo kính lặn lên, sẽ không có người nào chú ý tới ánh mắt của anh, sau khi tiến vào trong biển, sẽ càng không có người chú ý vẻ mặt của anh.

Anh chỉ cần thả lỏng nội tâm mình, di chuyển theo tiết tấu dòng nước lặn xuống là được.

Anh dối trá sao, anh giả nhân giả nghĩa à.

Anh cũng không biết.

Chẳng qua, ngẫu nhiên trong đêm tối khi nhìn chằm chằm trần nhà, sẽ cảm thấy có chút mệt mà thôi.

Lúc sắp tới 60 mét, Diệp Thần phân ra tinh lực, muốn nhìn một chút Cố Cẩn đã tới nơi nào, sau đó liền thấy vị trí của đối phương cùng anh không sai biệt lắm.

Nhận thấy được tầm mắt của Diệp Thần, đối phương còn cố ý nắm tay, vươn ngón tay cái ra rồi xoay xuống phía dưới, ngón tay chỉ chỉ, ngay sau đó động tác nhanh hơn, bơi thật nhanh xuống phía dưới.

Diệp Thần cười khẽ một cái, không có vội vàng bắt kịp, tùy ý đối phương vượt qua mình.

Nhưng ở khi anh chỉ cách trên mặt nước còn có khoảng gần 20 mét, Diệp Thần thấy động tác của Cố Cẩn đang bơi phía trên ngừng một chút, tuy rằng lúc sau tiếp tục hướng về phía trước bơi đi, nhưng động tác rõ ràng chậm lại một ít.

Diệp Thần nhăn mày, lập tức bơi theo lên.

Chờ anh tới gần đối phương, mới phát hiện Cố Cẩn cau mày, cơ bắp căng chặt, nhưng vẫn còn có ý thức, thậm chí còn có thể đẩy anh ra.

Nhìn thấy đối phương không có gì trở ngại, Diệp Thần liền thối lui đến bên cạnh, nhưng cũng không có rời đi quá xa.

Cố Cẩn nỗ lực điều chỉnh tiết tấu của bản thân, muốn khống chế được thân thể của mình.

Chỉ duy nhất trong khi lặn xuống nước, cậu không hy vọng người khác đến quấy rầy mình, Cố Cẩn liếc nhìn Diệp Thần cách cậu không xa một cái, hoặc là giúp đỡ cậu. Trong lòng Cố Cẩn bắt đầu nhớ lại.

Năm đó lần đầu tiên tiếp xúc với trò lặn xuống nước, cậu cũng không thích cái loại vận động này, nhưng khi trên đường phản hồi mặt nước, lại thấy được ánh mặt trời xuyên thấu qua mặt biển, để lại một chùm sáng.

Trong trí nhớ, mẹ sẽ ngẫu nhiên ở thời điểm thời tiết tốt mang thân ảnh nho nhỏ là cậu đi tản bộ.

Hiện giờ, cả khuôn mặt mẹ đều đã mơ hồ, chỉ có ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây lưu lại vết tích loang lổ ở nơi sâu thẳm trong ký ức trước sau như một rõ ràng hiện lên.

Giống như lúc này trong làn nước biển lộ ra từng tia sáng.

Cách ánh sáng càng ngày càng gần, Cố Cẩn thậm chí cảm thấy thứ bản thân mình tiếp cận không phải mặt biển, mà là chạm đến một thứ gì đó khác.

Là cái gì chứ?

Có lẽ là bình tĩnh, tuy rằng trong lòng cậu thanh âm dễ chịu kia đã dần phai đi, nhưng là nó vẫn như cũ tồn tại ở đó.

Có lẽ là âm thanh thơ ấu đã xa, nhưng mà thời thơ ấu của cậu trừ bỏ thời khắc nào đó, đại bộ phận thời điểm cũng không quá tốt đẹp, thậm chí được coi là bất hạnh.

Vậy đó lại là cái gì?

Cậu cũng không rõ lắm.

Nhưng cậu nghĩ, ít nhất đó hẳn là một ít những thứ tốt đẹp.

Một ít đồ vật có lẽ cậu vĩnh viễn cũng không có khả năng có được.

Cậu nhắm mắt lại, lướt qua 1 mét cuối cùng, dẫn đầu trồi lên mặt nước.

Mọi người vây chung quanh ở bên bờ cát, hoan hô nhảy nhót, chúc mừng quán quân ra đời.

Cố Cẩn nhìn đám đông kích động, kéo kéo khóe miệng.

Ánh mặt trời chiếu rọi trên người cậu, lại bị mặt kính ngăn cản, hoàn toàn chẳng thể tiến vào trong đôi mắt kia .

Editor: Kiều Linh Nhi: Từ tuần này tui đã đi học lại nên tuần cố định 3 chương sẽ đổi thành 2 hoặc 3 chương tùy thời gian rảnh của tui nha. Tui sẽ cố gắng hết sức (*•̀ᴗ•́*)و ̑̑