Chương 8-1

Trưa hôm đó, Tống Thao nhanh chóng bảo tài xế lái xe rời khỏi công ty trở về xem xét tình huống Tô Viễn mang thai. Mà Tống Dục cũng tỏ vẻ không quan tâm, chính mình mới trở lại, buổi chiều còn cùng bằng hữu tụ họp nên đến tối mới kéo hành lý về nhà.

Tống Thao còn tâm trí nào mà đi quản chuyện của Tống Dục, chỉ thông báo cho bác Trần một tiếng để ông chuẩn bị, buổi tối có thể dọn vào ở là tốt rồi.

"Gia chủ, ngài đã trở lại, phu nhân vẫn còn đang ngủ trưa."

Bác Trần ở cửa tiếp nhận túi văn kiện cùng áo khoác ngoài của gia chủ, nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của Tống Thao mắt ông cũng toát ra mấy phần ý cười.

"Vẫn đang ngủ trưa? Tình huống thế nào rồi?"

Tống Thao bước lên cầu thang, đi đến phòng ngủ chính trên lầu hai, gấp gáp muốn xem tình trạng của Tô Viễn hiện tại như thế nào. Dù sao cũng là già rồi mới có con, cho nên hắn vô cùng chờ mong.

"Vâng, tiểu phu nhân gần đây càng lúc càng thích ngủ, bất quá hiện tại cũng đã tới lúc nên rời giường, tôi cũng đang định gõ cửa đánh thức phu nhân, mà hiện tại gia chủ ngài đã về, việc này với tôi cũng không còn cần thiết nữa. Hơn nữa hôm nay khi bác sĩ tới kiểm tra mới xác nhận mang thai, trước mắt tình huống cũng vô cùng tốt."

"Trách không được, mấy ngày nay bụng sờ f lên tròn không ít, còn tưởng rằng dưỡng béo ra, nguyên lại thật sự là có thai."

Gương mặt Tống Thao tràn đầy không khí vui mừng, xoa xoa lấy hai tay, ở trước cửa phòng chỉnh đốn lại vài giây sau đó nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng ngủ. Quản gia bên cạnh thấy thế biết điều mà vẫy lui đám người hầu xung quanh, đem toàn bộ lầu hai nhường lại cho gia chủ và phu nhân, giúp hai người có không gian riêng tư ôn tồn hưởng thụ.

Tô Viễn lúc này ngủ đến cực kỳ thơm ngọt, dường như từ lúc gả vào Tống gia cậu lúc nào cũng thiếu ngủ. Nhưng từ lúc biết tin mang thai, quản gia nghe theo chỉ thị của Tống Thao mà đem các loại da^ʍ cụ trên người cậu lấy xuống, trừ âm đế hoàn. Vòng cổ cũng được tháo ra, làm cho cơ thể Tô Viễn vô cùng thoải mái.

Hơn nửa tháng nay, Tô Viễn ban ngày bị căn giả dươиɠ ѵậŧ thô đen kia hành hạ đến không có một chút nghỉ ngơi, thời thời khắc khắc đều khẩn trương lo lắng liệu con quái vật kia có thức tỉnh hay không thì giây tiếp theo ©ôи ŧɧịt̠ giả lại bắt đầu chấn động làm cậu rêи ɾỉ cuộn tròn trên giường, chống đỡ một đợt tra tấn này kết thúc mới có thể miễn cưỡng thở dốc một chút.

Cũng qua khoảng thời gian này, cơ thể thiếu niên đã dần dần quen với loại cảm giác tùy thời đều có thể lâm vào trạng thái hưng phấn cao trào dâʍ ɭσạи, có khi chỉ bị đệm chăn trong lúc vô ý nhẹ nhàng ma sát thư huyệt giữa hai chân, cậu đều có thể hô hấp dồn dập mềm oặt nằm ở trên giường, nửa ngày cũng không ngồi dậy nổi.

Đây cũng là trừng phạt tàn khốc mà Tống Thao âm thầm làm với Tô Viễn, nếu lão bà không ngoan vậy hắn sẽ dùng chút thủ đoạn, tốt nhất là làm cho Tô Viễn không bao giờ dám dối gạt hắn nữa, như vậy hắn mới cảm thấy mĩ mãn.

Vòng cổ sau khi mang thai cũng không cần nữa, vì đối với Tô Viễn mà nói, đứa bé trong bụng cậu chính là một vòng cổ vô hình nhưng khiến cậu vĩnh viễn không có cách nào tháo xuống, đem nửa đời còn lại của cậu chặt chẽ trói vào Tống gia, cũng khiến cậu vô pháp chạy trốn.

Bởi vì theo quy định, song tính nhân mang thai sẽ vĩnh viễn mất đi thân phận tự do, bị trói buộc với người sở hữu. Mà trói buộc này một khi bắt đầu thì cũng chỉ có thể chuyển nhượng chứ không thể nào xóa bỏ. Nói cách khác, song tính nhân một khi phá thân mang thai, khả năng duy nhất có thể làm đó chính làm bị các nam nhân nuôi dưỡng và không ngừng sinh con cho bọn họ, thân phận tự do hoàn toàn mất đi.

Từ thời khắc Tô Viễn mang thai, cậu đã chân chính thuộc về Tống gia và là vợ hợp pháp của Tống Thao, thân phận thiếu gia Tô gia từ lúc này về sau hoàn toàn mất đi hiệu lực, thông tin về Tô Viễn cũng chuyển sang hồ sơ của Tống gia, không còn nằm trong tư liệu của Tô gia.

Tiểu nhân thê ngủ say, hai mắt nhắm lại, lông mi dài cong của thiếu niên tạo thành bóng mờ trên làn da tinh xảo, cái mũi nho nhỏ vểnh cao còn lưu lại vệt hồng dường như đã khóc chọc người thương tiếc. Bên tai vài sợi tóc màu đen chảy xuống trên gối đầu, theo hô hấp của thiếu niên mà phập phồng.

Tô Viễn trên người chỉ mặc một kiện áo ngủ tơ tằm rộng thùng thình, bởi vì tư thế ngủ xấu mà cổ áo trượt xuống bả vai, để lộ ra đầu vai mượt mà trắng nõn. Thậm chí còn có thể mơ hồ thấy được hai bầu vυ" oánh nhuận no tròn vểnh cao, đem áo ngủ đỉnh ra hai chóp đáng yêu, quầng vυ" màu sắc đỏ bừng cũng theo đó mà lộ ra ngoài.

Nếu không phải biết rõ tình huống, căn bản sẽ không có ai nghĩ rằng một thiếu niên như vậy đã trở thành vợ của một nam nhân lớn tuổi, thậm chí trong bụng còn có cả hài tử. Nếu là bình thường, thiếu niên hẳn là đang được hưởng thụ thanh xuân tốt đẹp, hoặc có thể đang cùng người thương yêu đương ngọt ngào mới đúng.

"Bảo bối, nên tỉnh, ân? Lão công của ngươi đã về rồi."

Tống Thao nhìn thấy hình ảnh tranh ngây thơ nhưng đầy hương diễm như vậy trong lòng không khỏi đắc ý, đây chính là thê tử của hắn, thậm chí trong cụng còn hoài hài tử của hắn.

Mí mắt Tô Viễn run nhè nhẹ, mơ mơ màng màng mở ra hai mắt ướt đẫm, dường như còn tự hỏi nam nhân trước mặt là ai. Tống Thao vươn tay ra ôm lấy vòng eo thiếu niên, đem thân thể mềm nhẹ trên giường ôm lên, nâng hai chân Tô Viễn lên cho cậu ngồi trong ngực hắn.

"Ngô.....ngứa, đừng sờ....."

Cảm nhận được bàn tay thô ráp của nam nhân đi vào trong áo ngủ, vừa vội vàng vừa kích động vuốt ve lên bụng nhỏ mẫn cảm, Tô Viễn liền đỏ mặt nhịn không được mà bắt đầu thở dốc, buồn ngủ cũng bị tiêu tán mấy phần.

"Ngoan, cho lão công xem bụng nào, có hay không lớn ra?"

Nam nhân đối với Tô Viễn trong l*иg ngực không ngừng khuyên dỗ, Tô Viễn thấy vậy chỉ có thể vén áo ngủ lên, đem bụng nhỏ lộ ra cho nam nhân xem xét, Tống Thao cẩn thận vuốt ve lên.

"Không có ..... Còn chưa có lớn lên đâu..."

Tô Viễn mặt đỏ bừng bừng, cậu không muốn thừa nhận bản thân đã mang hài tử, nhưng lại không dám đẩy nam nhân ra, chỉ có thể nói bụng mình còn chưa có biến hóa.

"Nói bừa, chính ngươi xem, bụng đã có chút phình phình."

Ánh mắt sắc bén của nam nhân lập tức phát hiện bụng của tiểu nhân thê đã có hình dáng ban đầu của người mang thai, bụng nhỏ nguyên bản trắng nõn nhẵn nhụi nay đã lặng lẽ phồng lên một độ cong, có thể tưởng tượng ra được hình ảnh mang thai bụng lớn của thiếu niên sau này.

Huống chi song nhi mang thai so với nữ tử còn vất vả hơn vài phần, vì bụng của họ lớn nhanh hơn, không bao lâu nữa bụng sẽ giống nữ tử bình thường hoài thai mấy tháng. Đến sau khi sinh nở mới có thể hồi phục lại trạng thái ban đầu. Đương nhiên, điều này cũng làm cho thời gian song nhi mang thai ngắn hơn một chút so với người thường, khoảng vài tháng là có thể chính thức sinh con.

"Ô....."

Tô Viễn không nói gì, chỉ là lặng lẽ thở dốc, từ khi mang thai tinh thần cậu rõ ràng biến mất không ít, thường xuyên cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, hơn nữa bị nam nhân nhốt trên giường ngủ vô pháp bước xuống khiến cậu dần dần hình thành thói quen, ban ngày Tô Viễn trừ bỏ những hoạt động do Tống Thao bắt buộc, toàn bộ thời gian cậu đều nằm yên trên giường lẳng lặng ngủ say, ban đêm sẽ bị nam nhân đè dưới thân tùy ý thao lộng, tuy không xuống giường nhưng cậu cũng thường xuyên mệt nhọc.

"Bác sỹ nói tháng đầu tiên cần phải chú ý nhiều một chút, mấy tháng sau liền không cần lo lắng, ngươi trong khoảng thời gian này phải chú ý hơn cho ta."

Tống Thao thấy bộ dạng uể oải của Tô Viễn, trong lòng đối với hài tử trong bụng lo lắng vài phần, vội vàng dặn dò Tô Viễn phải chú ý thân thể đừng để xuất hiện điều gì ngoài ý muốn.

Tô Viễn căn bản không có để ý nam nhân nói điều gì, chính cậu cả ngày bị nam nhân nhốt trong phòng, cơ hội đi đường cũng dường như như không có, tỷ lệ ngoài ý muốn cũng quá nhỏ đi.

Mặc kệ cho Tô Viễn không tình nguyện cỡ nào, bụng cậu vẫn từng ngày lớn lên. Trong khoảng thời gian này, điều làm cho cậu ngạc nhiên chính là phòng ngủ bên cạnh vẫn luôn không có ai bỗng nhiên được quản gia chuẩn bị tất cả, thậm chí hành lý cũng được đưa vào, duy chỉ có người là không thấy vào ở.

Bác Trần nói với Tô Viễn đó là con trai của gia chủ, làm cho Tô Viễn khẩn trương một lúc lâu, cậu sợ gặp phải người con riêng này, đối với cậu mà nói, đó chẳng khác nào khiêu chiến.

Nhưng mà Tống Dục đối với cái nhà này cũng chẳng có cảm tình gì, đem hành lý đưa cho người hầu sau đó chưa từng xuất hiện trở lại, y chỉ nói dạo này rất bận không rảnh về nhà. Tống Thao cũng hoàn toàn không để ý đứa con trai này, Tô Viễn hỏi tới cũng chưa từng nói qua, chỉ bảo rằng khi nào có cơ hội thì gặp mặt qua, nhận thức một chút là được.

Phòng ngủ cách vách mãi vẫn không có động tĩnh, Tô Viễn cũng dần đem chuyện này quên đi. Mà bụng cậu cũng theo từng ngày biến lớn, tuy rằng không có ảnh hưởng nhiều đến việc đi lại, nhưng bụng nhô cao khiến cho Tô Viễn cúi đầu cũng không thể nhìn thấy mũi chân của mình.

Mà Tống Thao càng là ngo ngoe rục rịch, hơn một tháng không dám chạm vào tiểu lão bà, đối với hắn không khác gì một loại tra tấn cùng dụ hoặc, mà nay chính là thời khắc tốt nhất để hắn khai trai trở lại.

"Ô...... Thật khó chịu..... Quá thô....."

Tô Viễn lúc này sắc mặt ửng hồng, hai mắt rưng rưng mà ôm lấy bụng, hai chân mở rộng ra để cho Tống Thao đem một cây mát xa đen nhánh dùng cho người mang thai nhét vào trong nộn huyệt của cậu.

"Tao lão bà, l*и vừa ướt vừa khít, ăn giả dươиɠ ѵậŧ chạy bằng điện không còn vô nữa? Ngoan ngoãn đem miệng l*и tách ra!"

Tống Thao miệng khô lưỡi khô mà liếʍ môi, bàn tay nắm lấy đuôi gậy mát xa dữ tợn từng chút đẩy vào bên trong nhục huyệt Tô Viễn, hai mảnh môi thịt béo mập đã bị gậy mát xa căng ra thành một cái động hình tròn dâʍ đãиɠ, nước sốt sền sệt từ chỗ giao hợp giữa miệng l*и cùng gậy mát xa nhỏ xuống khăn trải giường, từ từ lan rộng.

"Ô, không được...... Lão công, bụng thật là khó chịu, đừng như vậy..... "

Tô Viễn bất lực mà cầu xin nam nhân tha thứ, lại bị hắn đẩy ngã lại xuống giường.

"Đừng nhúc nhích, đây là đồ vật bác sỹ lựa chọn chuyên dùng cho ngươi, tuyệt đối sẽ không làm bị thương. Về sau cắm vào, vừa lúc phù hợp với l*и da^ʍ của ngươi, tùy ý động một chút liền đỉnh đến ngươi dâʍ ŧᏂủy̠ loạn phun!"

Tống Thao đắc ý mà tuyên cáo, Tô Viễn đêm nay muốn thoát khỏi trận da^ʍ nhục chỉ có thể là ảo tưởng. Tô Viễn cắn môi, thỉnh thoảng thở dốc, vừa cảm thấy tuyệt vọng, vừa hổ thẹn mà lắc mông thịt, phối hợp với nam nhân đem ©ôи ŧɧịt̠ giả nuốt sâu vào bên trong, cùng thân thể hoàn mỹ sau mang thai thân mật dán sát.

"Kẹp chặt, chỉ cần rớt ra ngoài ta liền không khách khí, trực tiếp đưa cái ©ôи ŧɧịt̠ lớn khác cho tiểu tao hóa ngươi nếm thử!"

Mãi cho đến khi dươиɠ ѵậŧ giả hoàn toàn bị đẩy vào sâu trong l*и Tô Viễn, chỉ chừa cái cán màu đen ở bên ngoài miệng huyệt, nam nhân mới vỗ vỗ mông Tô Viễn, cười cợt vài câu, sau đó vớt Tô Viễn ở trên giường đang nỗ lực bò dậy, bắt đầu trận dâʍ ɭσạи tối nay.

Mà lúc này, trong một quán bar xa hoa ở nội thành, âm nhạc điên cuồng vang vọng, vô số nam nữ trên sàn nhảy lắc lư theo phát tiết tinh lực. Trong góc, trên một chiếc ghế dài, Tống Dục đang nhàm chán chơi đùa với ly rượu trong tay, mặc kệ thiếu nữ trang phục gợi cảm bên cạnh ý đồ câu dẫn, đều không chút nào gợi lên hứng thú của y.

"Dục thiếu! Mấy ngày nay cảm xúc đều tẻ nhạt như vậy? Vưu vật xinh đẹp ngồi trong lòng mà tâm vẫn không loạn?"

Một thiếu niên tóc vàng tươi cười đi tới bên cạnh Tống Dục, một màn khi nãy đều thấy hết. Trong lúc nhất thời bốn phía đều chú ý đến đám công tử nhà giàu, không khí sôi nổi lên, Tống Dục nhăn mặt xoa xoa mi tâm.

"Không sao, đầu có chút đau mà thôi."

Tống Dục nhàn nhạt đáp lời, buông xuống ly rượu trên tay, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng với vào trong tóc đè xuống mấy ngọn tóc nhếch lên. Sau đó hài hước giơ lên một cái tươi cười nhìn xung quanh.

"Thế nào, đêm nay ai đi cùng ta?"

Cả trai lẫn gái gần đó đều bị khí thế giàu có cùng dung mạo của Tống Dục làm cho nói không ra lời. Thiếu niên tóc vàng kia bất đắc dĩ mà gõ gõ mặt bàn.

"Dục thiếu, người muốn đi cùng cậu nhiều lắm. Nhưng là, gần đây cậu đổi lại khẩu vị ăn uống, có muốn tôi kêu bọn họ đưa lại đây mấy nam hài cho cậu nếm thử không?"

Nghe được hai chữ nam hài, trong lòng Tống Dục đột nhiên nghĩ tới người mẹ kế kia, mấy ngày nay Tống Thao dường như đem hết tâm trí đặt ở nơi đó, cũng không biết đã đạt tới mức nào rồi. Lại nói, chính mình trở về cũng còn chưa ghé qua nhà lần nào đâu.

Tống Dục nghĩ đến đây, không biết chạm đến tâm tư nào của y, chỉ là lờ đi những đón tiếp của nam nữ bên cạnh cầm áo khoác trực tiếp đi ra ngoài.

Mọi người chung quanh đều hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy mấy ngày nay Tống Dục dường như có điểm không thích hợp, bất quá cũng không đoán ra được là điều gì. Chỉ có thiếu niên tóc vàng kia suy tư nhìn theo bóng dáng rời đi của Tống Dục mà âm thầm nở nụ cười.

Tống trạch, vừa mới bước lên lầu hai Tống Dục đã cảm thấy có điều bất thường.

Phòng khách rộng rãi trên lầu hai cư nhiên lại không có một người hầu nào, Tống Dục có chút do dự mà đi về phía phòng ngủ của y, đột nhiên y dừng bước chỗ ngã rẽ.

Bởi vì ở bên kia góc tường đang diễn ra một loạt các sự tình ái muội, loại âm thanh này đối với Tống Dục không tính là xa lạ, thậm chí, y còn nghe thấy tiếng của phụ thân bên trong.

"A..... Ô.....không, không được... Lão công.... cầu xin ngươi, tiểu Viễn không được...."

Thiếu niên bụng lớn thanh thuần giờ phút này đang rưng rưng quỳ gối giữa hai chân nam nhân, khóe miệng dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người bên trên, đôi tay nhỏ bé run rẩy nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ to của nam nhân vừa mới phát tiết ra một lần, khắp ngón tay cũng đều dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhớp nháp.

"Vừa ngậm vào đầu lưỡi sao một chút cũng không biết dùng sức? Lần này bắt buộc phải cho ngươi nếm chút trừng phạt."

Tống Thao nằm ở trên sô pha cười tà, trên tay cầm một cái điều khiển từ xa màu đen, bỏ qua ánh mắt cầu xin của thiếu niên mà khởi động.

"A! Không, không cần...... Sắp hỏng rồi, bụng đau quá....."

Tô Viễn run rẩy nằm sấp trên nệm ghế sô pha, đôi tay vô lực mà ôm lấy bụng của mình, hai chân thon dài xoắn chặt như muốn ngăn lại chấn động điên cuồng từ gậy mát xa.

Thậm chí cán gậy lộ ra bên ngoài cũng theo chấn động xoay vòng của thân gậy trong l*и Tô Viễn mà không ngừng lay động. Khó có thể tưởng tượng được gậy mát xa trong cơ thể thiếu niên đến tột cùng là lấy loại phương thức nào để tra tấn lăng nhục lỗ huyệt dị thường mẫn cảm và nhiều nước sau khi mang thai.

"Tự kẹp chặt, ngươi làm rớt thì tối nay đừng hòng ngủ. Lão công hiện tại muốn kiểm tra vυ" của tao lão bà, chính mình đem áo cởi bỏ, bò đến đây."

Tô Viễn nghe vậy dù khóc nức nở nhưng cũng không thể không kẹp chặt da^ʍ cụ khủng bố dữ tợn giữa hai chân, nỗ lực chống đỡ cơ thể bò đến trong l*иg ngực nam nhân, hai tay run run tháo ra dây áo phía sau lưng, một đôi vυ" cao vểnh phì nộn trắng nõn trong nháy mắt hiện ra.

"A.......đừng, đừng cắn! Lão công....... Không, không ra sữa đâu......."

Tống Thao ôm lấy eo Tô Viễn, dùng miệng ngậm lấy một viên núʍ ѵú tùy ý gặm cắn, làm cho Tô Viễn trong ngực hắn bất lực mà cuộn tròn run rẩy.

Hai người hoàn toàn không chú ý đến Tống Dục đang thong thả dời bước đế gần góc tường. Thần sắc y có chút nghiền ngẫm mà chăm chú nhìn cảnh tượng ngang nhiên làʍ t̠ìиɦ dâʍ ɭσạи của phụ thân lớn tuổi cùng mẹ kế nhỏ trên sô pha trong phòng khách.

Từ góc độ của y, có thể thấy rõ hai vυ" trắng nộn của Tô Viễn. Đầu lưỡi dày đạm sắc của phụ thân y thỉnh thoảng lại đưa ra khỏi khóe miệng, vô cùng hạ lưu mà liếʍ mυ"ŧ hai viên đầṳ ѵú béo mập của thiếu niên, thậm chí còn đem cả quầng vυ" cùng núʍ ѵú cuốn vào bên trong miệng, tùy ý cắи ʍút̼. Quai hàm nam nhân dường như không bao giờ ngừng lại, có thể nhìn thấy được hắn đang ra sức hưởng thụ và đùa bỡn nơi riêng tư mẫn cảm của thiếu niên.

Mà mẹ kế kia ngoài ý muốn lại rất câu nhân.

Rõ ràng là hầu hạ lão công của mình, nhưng vẫn bày ra một tư thế thẹn thùng hoảng loạn, hoàn toàn khiến người khác không thể tưởng tượng được trong bụng cậu ta đã có hài tử của phụ thân, cũng chính là đệ đệ của mình.

Mông nhỏ sợ hãi mà vặn vẹo, bị ©ôи ŧɧịt̠ giả màu đen mà phụ thân nhét vào động thịt giữa hai chân kia khi dễ đến thảm, toàn bộ hạ thân đều ướt đẫm đến hỗn độn.

Cái bụng mang thai tròn tròn càng làm nổi bật tứ chi thon dài mềm dẻo của thiếu niên. Vòng eo vốn dĩ mảnh khảnh nay được thay thế bằng một cái bụng to tròn trịa, thanh thuần cùng dâʍ ɭσạи kết hợp hoàn mỹ với nhau.

Trách không được phụ thân nhiều ngày nay hồn phách bị cột ở nhà, bên trong công ty cũng bắt đầu xuất hiện không ít lời đồn.

Tống Dục ý vị sâu xa mà nheo lại đôi mắt, nhưng hạ thể bất giác lại ngóc đầu lên.

Tống Dục có chút kinh ngạc, lại có chút khó kiềm chế nổi mà cơ khát, ánh mắt nguy hiểm sắc lạnh dán chặt vào thân hình xinh đẹp của thiếu niên trong lòng phụ thân, chẳng khác nào đang nhìn xác định con mồi.

"Vừa béo vừa mềm, núʍ ѵú của tao lão bà sao lại ăn ngon đến như vậy?"

Tống Thao đem hai đầṳ ѵú của Tô Viễn cắn hút đến vừa đỏ vừa sưng mới ngẩng đầu lên, vô lại mà hỏi mấy câu của chuyện vợ chồng trên giường, làm cho Tô Viễn không dám trả lời, đỏ mặt rêи ɾỉ không thôi.

"Bác sỹ nói mấy ngày nữa sẽ ra sữa,về sau mỗi ngày ngươi đều phải uy no lão công, biết không?"

Tống Thao cũng không thèm để ý Tô Viễn trốn tránh, hiện tại thiếu niên đã hoàn toàn bị hắn khống chế, căn bản không thể nào có cơ hội chạy thoát, điều này làm cho Tống Thao trở nên khoan dung hơn.

Hiển nhiên giờ phút này Tống Thao đang hứng thú chờ mong vυ" Tô Viễn chảy sữa, cho nên hắn lại một lần nữa bắt đầu trái phải liếʍ mυ"ŧ đầṳ ѵú của thê tử, dường như hy vọng có thể mυ"ŧ ra được sữa ở bên trong.

"Ô, đừng hút....... Đau quá, lão công......"

Tô Viễn nức nở nhìn nam nhân đang ngậm lấy núʍ ѵú sắp trầy da của cậu, chịu không nổi mà rêи ɾỉ, lại chỉ phí công mà gợi lên du͙© vọиɠ ngược đãi của nam nhan, hắn ngược lại càng thêm dùng sức.

"Được rồi, hôm nay trước hết hút đến đây thôi, ngươi bắn ra chúng ta sẽ liền về phòng ngủ."

Tống Thao cảm thấy mỹ mãn, cầm lấy điều khiển từ xa bên cạnh, lập tức đẩy đến mức tối đa, Tô Viễn không kịp chuẩn bị liền thét chói tai, da^ʍ cụ bên trong động thịt tăng nhanh tra tấn khiến cậu khóc la.

Thân trụ vốn dĩ là thô ráp bây giờ còn xuất hiện thêm các viên bi tròn tròn ma sát lên thịt huyệt, mạnh mẽ nghiền áp niêm mạc âʍ đa͙σ khẩn trương, ướt nóng của Tô Viễn, mỗi lần xoắn vặn đều đem nhục huyệt làm đến biến dạng.

Hơn nữa vì ©ôи ŧɧịt̠ giả này được chế tạo riêng cho Tô Viễn nên đầu khấc dán sát vào miệng tử ©υиɠ, liều mạng chấn động, đối với Tô Viễn đang mang thai thì đây chẳng khác gì hình phạt tàn khốc nhất. Tô Viễn vừa khóc lóc vừa bắn ra trong tay Tống Thao, em bị nam nhân chặt chẽ ôm lấy nếu không cậu đã trực tiếp trượt xuống sàn nhà.

Tống Thao không thèm để ý mà rút ra căn giả dươиɠ ѵậŧ ném lên sô pha, lấy khăn tay sau sơ qua hạ thể của Tô Viễn, lúc này cậu còn đang chìm trong dư vị cao trào, sau đó nam nhân bế cậu đi về phía phòng ngủ.

"Hôm nay thoải mái không? Lập tức lại cho ngươi ăn thêm mấy lần dươиɠ ѵậŧ thật của lão công."

Nhìn Tô Viễn thở hổn hển trong l*иg ngực, Tống Thao vẫn như cũ hứng thú bừng bừng mà lập tức trở về phòng lên kế hoạch tiếp theo. Tô Viễn đáng thương làm gì có quyền cự tuyệt, cậu chỉ hi vọng có thể ít nhiều khôi phục lại chút thể lực.

Thấy phụ thân ôm mẹ kế về phòng đóng cửa lại, Tống Dục mới chậm rãi đi đến bên cạnh sô pha nhặt lên ©ôи ŧɧịt̠ giả dính đầy dâʍ ɖị©ɧ của thiếu niên vẫn còn đang chấn động.

Tống Thao vội vã rời đi, thậm chí chốt tắt cũng không thèm đóng lại, trụ thể dữ tợn khủng bố vẫn ong ong kêu vang như cũ, giương nhanh múa vuốt vặn vẹo trong không khí, vô số hạt cầu ở trên bề mặt cũng chuyển động theo các hướng khác nhau, thậm chí ở trên thân trụ còn có dạng di chuyển như lượn sóng, điều này khiến cho Tống Dục đối với trách phạt dâʍ ɭσạи trong cơ thể thiếu niên càng biết sâu thêm một tầng.

Tay Tống Dục thật sự là xinh đẹp, chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc nên, nhưng mà lúc này ngón tay như ngọc thạch kia lại đẩy ra dây kéo, cầm cự vật bên trong đã hoàn toàn cương cứng chậm rãi mà xoa nắn.

Con riêng tuấn mỹ cứ như vậy mà nghĩ tới nộn huyệt dâʍ đãиɠ của mẹ kế để an ủi, âm thanh thở dốc gợi cảm của y hòa lẫn với tiếng ong ong của da^ʍ cụ, cuối cùng hồi lâu sau Tống Dục bắn ra. Hình ảnh dị dạng mà phá lệ da^ʍ mỹ được bức màn lặng yên kéo xuống che giấu bí mật của hào gia.

"Thật muốn...."

Tống Dục ánh mắt ám trầm nhìn xuống bàn tay dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của y, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại hình ảnh của mẹ kế lúc nãy, dáng vẻ giãy giụa rêи ɾỉ trong lòng phụ thân, chỉ vừa tưởng tượng tới, hạ thân mới phát tiết qua lại ẩn ẩn nóng lên.

Nhưng cuối cùng, Tống Dục chỉ là kéo lại khóa kéo, liếʍ khóe miệng trở về phòng mình. Căn giả dươиɠ ѵậŧ màu đen kia cũng được y rửa sạch sẽ đặt trọng ngăn tủ đầu giường khóa lại, giống như bí mật của đêm nay, vĩnh viễn bị che giấu.