Chương 8-2

Sáng sớm hôm sau, Tô Viễn còn đang mơ màng được Tống Thao ôm xuống lầu dùng cơm, lại bị Tống Dục mỉm cười ngồi bên bàn làm cho giật mình.

"Phụ thân, chào buổi sáng, xem ra tối qua với ngài thật không tệ nhỉ?"

Tống Dục tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn Tô Viễn trong l*иg ngực Tống Thao, rõ ràng y không làm gì cả mà thành công chọc cho nội tâm Tống Thao dâng lên từng trận cảm giác không khỏe.

"Ngươi về lúc nào? Như thế nào lại không nói với bác Trần lấy một tiếng."

Ở trước mặt con trai, Tống Thao cũng không tiếp tục ôm Tô Viễn như thường lệ, đem tiểu nhân thê trong lòng đặt xuống cái ghế bên cạnh, Tô Viễn cảm thấy có chút kỳ quái mà buông đôi tay đang ôm nam nhân, sau khi dụi mắt mới phát hiện bàn cơm hôm nay có thêm một thiếu niên.

"Đây là Tống Dục, nhi tử của ta! Tống Dục, thế nào còn không biết chào hỏi?"

Tống Thao một trước một sau âm điệu hoàn toàn bất đồng, đối với Tô Viễn vừa tỉnh ngủ có chút kinh sợ (kinh ngạc và sợ hãi) thì ngữ khí vô cùng nhu hòa, nhưng đối với Tống Dục - con trai hắn, chỉ có nghiêm túc cùng lạnh lùng.

Tống Dục bên cạnh thản nhiên không thèm để tâm, chỉ là nhếch mép dùng thì khuấy nhẹ bát cháo, một câu cũng không nói. Tức khắc toàn bộ bàn cơm đều bị không khí khẩn trương bao trùm.

Tô Viễn bị dọa đến thanh tỉnh, lúc này ngước nhìn Tống Thao cầu xin giúp đỡ, hy vọng hắn không cần cố ý ép buộc con riêng chào cậu. Nhưng mà Tống Thao bị đứa con này chọc cho tức đến phát nghẹn, khẽ nhéo tay Tô Viễn không cho cậu vì nó mà cầu tình.

Tống Thao cho rằng con trai hắn không muốn cho tiểu thê tử của hắn chút mặt mũi, cố ý ra oai phủ đầu Tô Viễn, rõ ràng là muốn chống đối lại người cha này. Nhưng mà hắn đã hạ quyết tâm, dù như thế nào thì hôm nay cũng phải bắt Tống Dục chịu thua, nếu không liền dứt khoát đem y cho ra ngoài ở riêng.

"Tiểu mẫu? Tối qua cùng phụ thân ta ngủ đến vui vẻ nhỉ? Nghe nói bụng ngươi cũng đang mang đệ đệ của ta?"

Đang lúc Tống Thao thanh giọng chuẩn bị chất vấn, Tống Dục vờ như nghiền ngẫm rồi đột ngột thốt lên cái danh xưng đó, một câu nói khiến cho toàn bộ người trong phòng không biết phải làm sao.

Bọn người hầu đứng ở phía xa hận không thể bịt tai lại, lão quản gia có chút lo lắng mà nhìn cục diện rối rắm này. Mối quan hệ mẹ kế con chồng này quả thực là khá xấu, cũng không biết thiếu gia đang thời kỳ phản nghịch này muốn thế nào mới có thể tiếp nhận tiểu phu nhân.

Vì thế một bữa sáng tự nhiên là bị phá hỏng, con trai nói ra loại lời nói đại nghịch bất đạo này với thê tử, Tống Thao vô cùng tức giận mà hất đổ cả bàn cơm, Tô Viễn một bên vừa mờ mịt vừa hổ thẹn, bị Tống Thao lôi kéo mang về phòng, sau khi an ủi tốt một trận hắn mới tới thư phòng.

Lúc này lão quản gia mới nhẹ nhàng bưng trà vào cho gia chủ, Tống Thao trên mặt rõ ràng vẫn chưa nguôi giận. Hắn căn bản không xem vào tư liệu, liền đem tất cả ném lên trên bàn, cầm tách trà lên chậm rãi uống.

"Chú Trần, ông nghĩ có nên dứt khoát đưa thằng nhóc Tống Dục ra ngoài ở không, ta mua cho nó căn nhà?"

Tống Thao buông tách trà xuống, hơi có chút do dự mà hỏi ý kiến quản gia.

Bác Trần đã đi theo Tống Thao nhiều năm nên đối với tâm tư của gia chủ hiển nhiên có thể phần nào nắm bắt được, lúc này ông trầm ngâm nửa ngày mới nói ra suy nghĩ của mình.

"Gia chủ, tôi thấy việc này vẫn là không nên làm. Ngài bảo hộ được tiểu phu nhân nhất thời, cũng không có biện pháp bảo hộ ngài ấy một đời. Về sau đại thiếu gia kế thừa công ty, tiểu phu nhân cùng hài tử trong bụng sợ là không thể cùng đại thiếu gia tiếp xúc."

Tống Thao mệt mỏi mà xoa xoa huyệt thái dương, có chút bất đắc dĩ, mà không thể không thừa nhận rằng chính mình đang dần già đi, về sau giang sơn này phải để lại cho bọn trẻ tiếp nhận gánh vác. Dù cho chán ghét vợ trước, nhưng rốt cuộc Tống Dục vẫn là nhi tử ruột thịt của mình.

"Vậy ông thấy làm thế nào mới tốt?"

"Theo tôi thấy, hiện tại thiếu gia chán ghét tiểu phu nhân như vậy, có thể là do hai người họ chưa tiếp xúc nhiều lắm. Vừa lúc ngài sắp đi thành phố B vài hôm, không bằng để cho thiếu gia chiếu cố cho phu nhân mấy ngày này, cho bọn họ có chút thời gian tiếp xúc làm quen, ngài cảm thấy như thế nào?"

Tống Thao nghe xong chậm rãi gật đầu, lại nhìn ra sắc trời bên ngoài cửa sổ, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm.

"Cũng tốt, ta lập tức trở về nói cho Tô Viễn, bảo cậu ta học cách cùng thằng nhóc ở chung, tình huống cuối cùng phát triển đến thế nào, đợi ta đi công tác lần này trở về rồi tính tiếp."

Tống Dục nhanh chóng nhận được tin tức từ quản gia, cũng không có phản đối kịch liệt hay trào phúng như trong dự đoán, chỉ là có chút nghiền ngẫm mà gật gật đầu đồng ý với sắp xếp của lão cha cùng quản gia, sau đó khép cửa lại.

Lão quản gia trở về thông báo lại cho Tống Thao, Tống Thao cũng chỉ lạc quan mà cho rằng con trai hắn có thể cũng không chán ghét mẹ kế đến như vậy, có lẽ cho chút thời gian mối quan hệ này cũng sẽ được cải thiện.

Điều Tống Thao không nghĩ tới chính là, thời điểm mà hắn trở về, quả thật Tống Dục cùng Tô Viễn ở chung đến hòa hợp, chỉ là phương thức khác xa so với tưởng tượng của hắn.