Chương 7-2

Tô Viễn căn bản không biết giá cổ phiếu của Tô gia hiện tại thật không tốt, bên ngoài trông thấy thì vẫn như cũ, nhưng bên trong sớm đã rối loạn thành đoàn. Bằng không cũng sẽ không phải vì lời đùa cửa miệng trên bàn rượu mà đưa tiểu thiếu gia được sủng ái lên giường Tống Thao.

Tuy việc này nhìn vào cũng là hành động bất đắc dĩ, nhưng bên trong còn có ý tứ lấy lòng Tống gia, hy vọng Tống Thao có thể xem trọng đứa con này mà ít nhiều giúp Tô gia chút trợ giúp cùng nâng đỡ.

Lúc này Tống Thao bất quá là làm Tô Viễn mang thai, nếu Tống Thao mà thả Tô Viễn, tiếp tục hàng đêm ra ngoài tìm vô số tình nhân hoan hảo, thì Tô gia sợ rằng cũng không dám vì Tô Viễn mà cầu xin một lời.

Huống hồ, nếu Tô Viễn mang thai thì còn giúp củng cố thêm quan hệ giữa hai nhà, Tô phụ về sau biết tin ngược lại không biết là vui hay buồn đâu

"Sẽ không..... Phụ thân, sẽ không như vậy..."

Tô Viễn dần dần hoàn hồn, cậu khóc lóc phủ nhận tất cả, nắm chặt vạt áo Tống Thao, dường như bắt lấy cọng rơm cứu mạng mà cầu cứu, muốn nam nhân nói với cậu, phụ thân cậu chỉ là đang lừa gạt cậu thôi.

"Sẽ không cái gì? Ngươi xem, phụ thân ngươi đều bảo ngươi ngoan ngoãn nghe lời, sinh ra hài tử. Ngươi ngược lại, không những không nghe theo mà còn trộm làm ra những việc ngu xuẩn, lão công ta hiện tại thương ngươi, về sau ta tuyệt đối không nương tay. "

Tống Thao mê luyến ôm lấy thiếu niên khóc thút thít trong l*иg ngực, vẫn cảm thấy không đủ mà đem ©ôи ŧɧịt̠ nhồi sâu hoàn toàn vào trong thân thể Tô Viễn, hung bạo thọc vào rút ra khiến cho hai chân Tô Viễn run rẩy, dâʍ ŧᏂủy̠ loạn phun.

Cơ thể Tô Viễn cơ hồ là bị loại cuồng loạn thao phá của nam nhân dạy dỗ đến chín muồi, cung khẩu cũng tự giác mà mở ra, gấp không chờ nổi muốn ©ôи ŧɧịt̠ lớn nam nhân đυ. vào bên trong, tưới tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt nóng bỏng vào trong tử ©υиɠ.

"Ân....ha.... Ô, sâu quá.... Tử ©υиɠ, tử ©υиɠ bị đỉnh mở...."

Cảm nhận cây thịt một lần lại một lần thuận lợi tiến vào tử ©υиɠ, Tô Viễn vừa thống khổ vừa sung sướиɠ nhắm lại hai mắt, bất lực rêи ɾỉ, dường như bị loại kɧoáı ©ảʍ cùng cảm giác xấu hổ này đánh sâu vào trong trí óc, một câu hoàn chỉnh cũng không thể thốt ra.

"Ngươi về sau thử tiếp tục lén móc ra, ngươi lấy ra bao nhiêu lần, ta liền rót đầy bên trong ngươi bấy nhiêu lần! Làm cho trong tử ©υиɠ dâʍ đãиɠ của ngươi vĩnh viễn chứa toàn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lão công!"

Tống Thao kích động vuốt ve nhân thê sắp cao trào dưới thân, trong miệng phát ra đều là lời nói thô tục của vợ chồng trên giường, muốn đem Tô Viễn hoàn toàn chơi hỏng. Tô Viễn nghe xong sắc mặt đỏ bừng đến muốn ngất, rồi lại chặt chẽ ôm lấy Tống Thao, chịu không nổi mà ưỡn người lên.

"A..... Ô.... Lại bị, lại bị lão công bắn!"

Tô Viễn khóc lóc, cảm nhận được ©ôи ŧɧịt̠ nam nhân bên trong tử ©υиɠ cậu lại một lần nữa bùng nổ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ hung mãnh không gì ngăn cản tưới lên vách thịt, trong tử ©υиɠ dường như liên tục bị bắn sâu đến quay cuồng, làm cho Tô Viễn theo đó mà lêи đỉиɦ cao trào, nhưng nam nhân lại chặt chẽ ngăn chặn lấy mã mắt không cho xuất tinh, mặc kệ cho cậu bất lực cầu xin.

"Trước khi mang thai, mỗi khi trong bụng còn chưa có rót đầy, ngươi đều không được phép bắn ra, đây là trừng phạt ngươi nói dối lão công."

Tống Thao bá đạo nhìn tiểu thê tử trong lòng, tiếp tục lãnh khốc thao làm lần thứ hai. Tô Viễn run rẩy chịu đựng thống khổ cao trào mà không thể bắn tinh, chỉ có thể miễn cưỡng lắc lư thân thể, phối hợp với động tác đưa đẩy của nam nhân. Bởi vì cậu biết, theo tính tình Tống Thao, nếu cậu không nghe lời thì sẽ phải nhận thêm nhiều trừng phạt dâʍ ɭσạи mà thôi.

Đêm nay Tống Thao trong cơ thể Tô Viễn bắn suốt ba lần tϊиɧ ɖϊ©h͙, hắn mới buôn tay thả ra hạ thể thiếu niên bị giam cầm, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đứt quãng chảy ra, thoát lực ghé vào trên giường, căn bản đã không còn phản ứng nào nữa.

Thân thể thiếu niên nhân thê hoàn toàn mềm nhũn, trên dưới đã bị nam nhân hoàn toàn chinh phục khai phá, chỉ còn chờ đến thời khắc mang thai.

Ngày kế, thời điểm Tô Viễn tỉnh lại liền phát hiện trên cổ cậu bị một dây vòng cổ chặt chẽ khóa lại, dây xích kim sắc to chắc cột chặt trên trụ giường.

"Có thích lễ vật này không?"

Tống Thao vẫn luôn ngồi bên cạnh yên lặng đọc sách nghiêng đầu qua, quan sát kỹ lưỡng phản ứng của Tô Viễn lúc này.

Nhưng mà Tô Viễn chỉ là trầm mặc, khẽ vuốt vòng da trên cổ, một lúc sau mới hoảng hốt từ giường ngồi dậy, trong nháy mắt bị cảm xúc kỳ quái giữa hai chân kí©h thí©ɧ đến rêи ɾỉ.

"Ô..... Phía dưới, thật căng...."

Tô Viễn run rẩy nhìn thấy một cây giả dươиɠ ѵậŧ đen nhánh chạy bằng điện chặt chẽ ngăn chặn miệng l*и, phía cuối ©ôи ŧɧịt̠ giả bị qυầи ɭóŧ ép dính sát vào trong da thịt, vô luận như thế nào cũng không thể từ bên trong ép đẩy ra.

Côи ŧɧịt̠ giả vô cùng lớn, đem hạ thể Tô Viễn căng đến không thể hoạt động dễ dàng. Thoạt nhìn nhục huyệt thiếu nhiên giống như bị một con cự thú dữ tợn đâm xuyên, gắt gao lấp kín giữa l*и Tô Viễn.

"Về sau khi ta không có ở nhà, ngươi liền ngoan ngoãn mà chờ ở trên giường. Thứ này thỉnh thoảng sẽ chuyển động, miễn cho ngươi dục cầu bất mãn mà tự động sờ tới. Muốn đi vệ sinh cũng phải xin quản gia, nếu chưa cho phép ngươi vẫn phải ngoan ngoãn chịu đựng, rõ chưa?"

Tô Viễn nghe xong lời nam nhân nói liền không thể tin nổi, nắm chặt vạt áo nam nhân, lại bị đạo cụ trên người tác động đến cơ thể phát run.

"Lão công, ta, ta sai rồi..... Không cần như vậy, ta chịu không nổi, cầu xin ngươi...."

Tống Thao chỉ là hưởng thụ Tô Viễn lúc này đang hoảng loạn cầu xin, đôi tay vuốt ve lên gương mặt thiếu niên đầy yêu thương.

"Ngoan một chút, nghe lời. Sau khi mang thai liền lấy hết xuống cho ngươi, biết không?"

Nói xong liền đem Tô Viễn ấn trở về trên giường, giúp cậu đắp lại chăn sau đó ra khỏi phòng.

Mà lúc này, cự vật giữa hai chân Tô Viễn đã bắt đầu khởi động, Tô Viễn trong nháy mắt liền khóc lên, hai tay bưng kín bụng, cậu nức nở trốn ở trong chăn mà run rẩy, cậu không dám tưởng tượng đến những ngày tháng trước khi mang thai bị loại đồ vật này luôn chôn chặt bên trong thịt huyệt.

Hơn nửa tháng thật mau chóng trôi qua.

Tô Viễn ban ngày bị giam cầm trên giường, thời thời khắc khắc sợ hãi cự vật thức tỉnh tùy ý chấn động xoay tròn, đem toàn bộ tiểu huyệt của cậu đùa bỡn đến tê dại, phun nước làm ướt cả một mảng lớn.

Mỗi lần sau khi đình chỉ, cơ thể dâʍ đãиɠ lại không nhịn được mà mong chờ lần chấn động tiếp theo. Có thể nói, cả người thiếu niên đã bị đạo cụ Tống Thao lưu lại tra tấn đến tận lúc tìиɧ ɖu͙© hoàn toàn bị khống chế.

Mà buổi tối sau khi Tống Thao về nhà, liền sẽ trực tiếp cắm ©ôи ŧɧịt̠ vào trong tiểu huyệt đã bị da^ʍ cụ tra tấn đến ướt mềm, bắt đầu rót thêm đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới cho tử ©υиɠ Tô Viễn. Tô Viễn là thê tử của nam nhân, không thể không tiếp nhận hết thảy việc này.

Hôm nay, Tống Thao ở trong văn phòng chăm chú xem báo cáo, đột nhiên một thiếu niên gõ cửa, kéo theo một rương hành lý không chút khách khí tiến vào. Thư ký phía sau vừa khẩn trương bối rối ý đồ muốn ngăn cản gã ta nhưng rõ ràng là thất bại.

"Phụ thân thân ái, con trai của ngài trở về ở một thời gian đây, lão tử ngài không có ý kiến gì chứ?"

Thiếu niên kiêu ngạo, tùy ý đem rương hành lý bằng kim loại đẩy đến góc tường, đặt mông ngồi xuống ghế sô pha trong văn phòng, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn về nam nhân đang ngồi ở sau bàn công tác.

Tống Thao nhìn đứa con đột nhiên xông ra ở trước mắt, nháy mắt liền đau đầu.

"Tống Dục? Ngươi thế nào lại trở lại? Không phải ta đã sắp xếp tốt công việc mà ngươi muốn rồi sao, ngươi thế nào lại từ thành phố B chạy về đây?"

"Không được, công việc kia cùng suy nghĩ của ta hoàn toàn không giống. Ta liền trở về một chuyến, vừa lúc nghe nói gần đây ngài vừa cưới một tiểu lão bà tuổi tác so với ta cũng không chênh lệch lắm, ha! Ba, ngài cũng quá vô sỉ đi, này mà cũng có thể hạ thủ được."

Tống Dục nhàn nhã bỏ qua chất vấn của nam nhân, ngược lại hứng thú bừng bừng mà đem đề tài chuyển sang Tô Viễn, thái độ hoàn toàn không giống như nhi tử đối với phụ thân. Tô Viễn đáng thương hoàn toàn không biết chính mình đã bị một kẻ điên theo dõi.

Sắc mặt Tống Thao nháy mắt trở nên khó coi, đứa con trai của người vợ trước này có thể nói một chút hắn cũng không thích.

Tống Dục tuấn lãng dường như được kế thừa tất cả các ưu điểm từ hai vợ chồng bọn họ, nhưng mà cũng bởi vì vậy mà mặt mũi Tống Dục rất giống với vợ trước của Tống Thao, thế nên hắn vừa nhìn thấy con trai liền cảm thấy phiền muộn cùng tức giận. Nhưng mà cố tình Tống Dục lại cực kỳ thông minh, từ nhỏ đã biểu hiện ra thiên phú thương gia tài giỏi.

Tống Dục với vị trí là người kế thừa tiếp theo của Tống gia chính là lựa chọn hoàn mỹ nhất, điều này làm cho không ít đồng liêu trong thương giới vô cùng hâm mộ Tống Thao có người kế tục xuất sắc.

Cho nên, đối với con trai, Tống Thao cũng có vài phần kiêng kỵ. Rốt cuộc chính mình cũng sẽ chậm rãi già đi, Tống gia còn phải có người chống đỡ.

Đối với điểm này, phụ tử hai người bọn họ trong lòng đều biết rõ ràng, chẳng qua không nói toạc trước mặt nhau mà thôi. Tống Dục từ lâu đã hoàn toàn thất vọng về phụ thân của y rồi, lại ỷ vào việc Tống Thao không dám thật sự đem y xử lý, vì thế mà dứt khoát không kiêng kỵ gì nữa.

"Ngươi đối với mẹ kế tôn trọng một chút, đừng có mà bày ra bộ dáng lưu manh cà lơ phất phơ!"

Tống Thao cố nén lửa giận, điện thoại bên cạnh đột nhiên reo lên, nam nhân chỉ có thể không kiên nhẫn mà nhấc máy.

"Uy........."

"Gia chủ, tiểu phu nhân hoài thai rồi!"