Chương 9-1

Tống Thao chính thức đến thành phố B công tác, lão quản gia vì chuẩn bị cho chuyến đi của gia chủ, nên lần này cũng theo cùng.

Tống Dục lúc này lười nhác dựa vào khung lan can trên tầng hai, chăm chú nhìn Tô Viễn cách đó không xa đang cẩn thận tưới nước cho hoa cỏ. Khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên dưới ánh mặt trời trắng nõn nà, mấy sợi tóc nhu thuận rũ xuống hai bên tai.

Áo ngủ rộng thùng thình bị đôi vυ" vểnh cao căng ra thành hai chóp đồi mê người, khiến người nhìn thấy nhịn không được mà muốn từ phía sau ôm lấy, dùng hai tay cầm từng bầu vυ" chậm rãi xoa bóp, vân vê.

Tống Dục cũng không ủy khuất bản thân, y vừa suy nghĩ như vậy liền bất động thanh sắc đi ra phía sau Tô Viễn, chờ đến khi Tô Viễn cảm nhận được phía sau có người, đôi nộn nhũ của cậu đã bị hai bàn tay to lớn, khớp xương rõ ràng bao lấy.

"A! Tống Dục, ngươi, ngươi đang làm gì? Mau buông ra...."

Tô Viễn đỏ mặt nỗ lực vùng vẫy, bình nước trên tay cũng rơi xuống đất, cậu muốn thoát khỏi bàn tay đang dâʍ ɭσạи trước ngực cậu. Nhưng mà, Tô Viễn vốn là song tính nhân, lại đang mang thai, làm sao có thể chống lại đứa con riêng cao lớn cường tráng, dù cho Tô Viễn dùng mọi cách để bắt lấy gỡ ra thì bàn tay to lớn của Tống Dục cũng chẳng mảy may dịch chuyển, ngược lại hai vυ" còn bị xoa đến trướng đau. Cậu nhịn không được mà bắt đầu thở dốc.

"Nơi này hình như có chút dính bẩn, ta giúp ngươi phủi đi?"

Tống Dục ác ý khẽ cắn lên vành tai Tô Viễn, giọng nói trầm thấp khiến cho tiểu nhân thê trong lòng xấu hổ và giận dữ vô cùng. Mặt Tô Viễn đỏ bừng, muốn tránh khỏi bàn tay tà ác, nhưng lại bị Tống Dục dùng kỹ xảo, trực tiếp nắm hai viên đầṳ ѵú phì nộn kéo lên, khi mạnh khi nhẹ mà nắn bóp.

"A.....a.... Đừng như vậy .... Tống Dục, ta là mẹ kế của ngươi, ngươi không thể...."

Tô Viễn nhịn không được mà thở dốc, không thể thoát khỏi sự thật bị con riêng của chồng dâʍ ɭσạи hai vυ", xấu hổ tức giận đến cả người ửng hồng nhàn nhạt, hoa huyệt giữa hai chân lại không khống chế được mà tiết ra nước dịch nhầy nhụa.

"Đầṳ ѵú của mẹ nhỏ* thật lớn, có phải thường xuyên tự mình lén chơi hay không?"

*bản cv để là "tiểu mẹ": t viết lại là mẹ nhỏ, ai có từ gì hay hơn để t sửa hay không, cầu ý kiến ⊙﹏⊙

Tống Dục hưởng thụ, dùng tay đo lấy hai bầu vυ" phồng phồng tròn trịa của mẹ kế, thậm chí còn bao lấy vuốt ve xoa bóp, dường như đây là lần đầu tiên được tiếp xúc với mĩ nhũ cao vểnh mềm mại của song tính nhân sau khi mang thai.

Cặρ √υ" phì nộn so với mấy đứa con gái khác không có gì khác biệt lắm, núʍ ѵú lại lớn hơn một chút, phình phình lại rất co dãn. Mặc cho ngón tay hắn ấn sâu vào trong quầng vυ" như thế nào, cũng nhanh chóng đàn hồi nổi lên.

Con riêng dường như chơi đến phát nghiện, không ngừng dùng ngón trỏ ấn lên hai đầṳ ѵú mẫn cảm của Tô Viễn, thậm chí còn nghiền ép đem đầṳ ѵú đè sâu ngập trong quầng vυ", sau đó đột ngột buông ra, thích thú quan sát hai vυ" dần vểnh lên, bộ dáng thập phần tình sắc.

Nhưng mà như vậy Tô Viễn càng ăn khổ, đầṳ ѵú bị con riêng chơi đùa đến sưng cứng lên, tiểu huyệt phía dưới càng thêm ướt đẫm, cậu bất lực muốn xoắn chặt hai chân lại, cắn môi chống đỡ kɧoáı ©ảʍ cao trào.

"Không có, không có tự mình chơi đùa....a.... Đừng nói nữa, mau buông ra....."

Tô Viễn nức nở cầu xin con riêng, hy vọng y vì cái danh kế mẫu mà bỏ qua cho cậu. Nhưng mà càng cầu xin thì càng gợi lên du͙© vọиɠ của Tống Dục, bị y trực tiếp ôm lên đặt trên tấm thảm, sau khi ấn cậu ngã xuống liền chậm rãi kéo ra áo ngủ rộng thùng thình.

Đầu tiên là cái bụng mang thai tròn trịa lộ ra dưới lớp áo lụa, tiếp theo đó là hai luồng tuyết nhũ non mềm nhô cao, hai viên thịt đậu kiều nộn đỏ bừng điểm xuyến ở trên đỉnh nhũ, run run rẩy rẩy như đang muốn câu dẫn nam nhân tiến tới chà đạp một phen.

Tống Dục kinh ngạc cảm thán mà nhìn hết tất cả, y chưa từng tưởng tượng vυ" của song tính nhân sẽ mỹ diệu đến như vậy, hình dáng no đủ vểnh thẳng, thịt vυ" trắng nõn trơn mềm, mà hai núʍ ѵú giữa quầng vυ" thì ngon miệng như hai quả táo đỏ, nhan sắc vô cùng dâʍ ɭσạи cùng mê người.

"Mẹ nhỏ, đừng nhúc nhích, nếu không ta liền dùng di động chụp hình ngươi lại, sau đó gửi cho phụ thân, ngươi đoán xem sau đó sẽ phát sinh chuyện gì?"

Sắc mặt Tô Viễn nháy mắt trắng bệch, đôi mắt ngấn nước nhìn về phía con riêng, giờ phút này y chẳng khác gì một ác ma thực thụ, cậu không dám giãy giụa, chỉ có thể đỏ mặt tùy ý Tống Dục vuốt ve cảm thán vυ" cùng bụng của mình.

"Ngươi, đừng như vậy.... Ô, như vậy không được...."

"An tâm, chỉ cần mẹ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, ta cũng sẽ làm một đứa con riêng tri kỷ được không. Phụ thân muốn hai chúng ta giao lưu tìm hiểu lẫn nhau, hiện tại như vậy không phải là một phương pháp tốt sao?"

Tống Dục dùng tay nhẹ nhàng phủ lên bầu vυ" Tô Viễn, đem núʍ ѵú phì nộn đè ở trong lòng bàn tay, năm ngón tay ép xuống, chặt chẽ bao lấy thịt vυ" no tròn, khi mạnh khi nhẹ mà xoa bóp nhào nặn.

"Đừng như vậy, Tống Dục.... Như vậy là không đúng...."

Trong nội tâm Tô Viễn cảm thấy vừa thẹn vừa sợ hãi, nhưng mà thân thể đã bị nam nhân dạy dỗ đến vô cùng dâʍ ɭσạи, bị con riêng ôn nhu vuốt ve sờ vυ" đã bắt đầu nổi lên kɧoáı ©ảʍ, cậu liên tục thở dốc, trong ánh mắt cũng mang theo vài phần thủy sắc.

"Thật sự nhiều thịt, mềm như bông, là do mang thai nên mới nộn như vậy sao? Hay là mỗi ngày đều bị phụ thân dùng lưỡi chơi đùa đến trở thành bộ dáng dâʍ đãиɠ như thế này?"

Ngữ khí Tống Dục chậm rãi, Tô Viễn nghe được không khỏi càng thêm khẩn trương, thậm chí cảm giác đầṳ ѵú bị nắn bóp càng trở nên mãnh liệt. Cả người Tô Viễn đã mềm thành một đoàn trên thảm, bị con riêng vì lòng hiếu kỳ mà tùy ý vuốt ve nơi riêng tư mẫn cảm.

"Không cần, không cần nói như vậy! Ta không có....ô........"

Cảm giác trướng đau dị thường khiến Tô Viễn nhịn không được mà khóc nức nở, vốn dĩ đã sắp tới thời kỳ thông nhũ, hiện tại vυ" còn bị con riêng ma sát đè ép sắc tình như vậy, làm cho Tô Viễn cơ hồ như sinh ra ảo giác muốn bắn nhũ đầy dâʍ ɭσạи. Có vật gì đó vội vàng muốn ra nhưng không ra được, bị chặn lại nơi đầṳ ѵú.

"Mẹ nhỏ không nói, ta đây liền nói giúp ngươi. Có phải phụ thân thường đem ngươi ấn vào trong l*иg ngực, dùng miệng đầy nước bọt của hắn ngậm lấy đầṳ ѵú ngươi, sau đó dùng đầu lưỡi lần lượt nghiền áp quầng vυ" của ngươi, thậm chí còn quấn lấy núʍ ѵú mẹ nhỏ lôi kéo tới lui?"

Tống Dục miêu tả lại hình ảnh sắc tìm dâʍ ɖu͙© mà ngày đó y bắt gặp, mỗi một câu nói sắc mặt Tô Viễn lại đỏ thêm một phần, cuối cùng cậu không chịu nổi mà rưng rưng nhìn Tống Dục, dưới sự hung hăng cố ý lôi kéo của y, Tô Viễn trong nháy mắt hét lên bắn ra một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙, rơi xuống thân thể của cả hai người.

"Núʍ ѵú cũng ướt ướt dính dính, là gì vậy?"

Con riêng tò mò dùng ngón tay cọ xát đầṳ ѵú Tô Viễn vài cái, nhìn sữa tươi vàng nhạt dính bên trên, cố ý đưa lên miệng liếʍ láp trước mặt Tô Viễn. Tô Viễn quả thật thẹn đến sắp ngất rồi, chính mình cư nhiên lại bắn ra sơ nhũ trên tay con riêng, thậm chí còn bị y liếʍ mυ"ŧ.

"Đừng, đừng liếʍ! Không thể uống....."

"Mẹ nhỏ cũng thật nhẫn tâm, tất cả sữa đều phải để dành cho tiểu đệ đệ trong bụng sao? Hay thật ra là, mẹ nhỏ muốn ta trực tiếp liếʍ núʍ ѵú ngươi, giống như phụ thân vậy, hung bạo mυ"ŧ sữa của mẹ nhỏ?"

Tống Dục vui vẻ mà nở nụ cười, giống như uống được sơ nãi của Tô Viễn là chuyện vui đáng được chúc mừng vậy, mặc kệ cho Tô Viễn la hét vùng vẫy thế nào, y cuối xuống ngậm lấy một viên đầṳ ѵú, chậm rãi mυ"ŧ vào.

Sữa bị từng chút từng chút hút ra, đối với Tô Viễn mà nói đó là một cảm giác xa lạ, mặc dù biết trước rằng sau khi mang thai cơ thể

sẽ bắt đầu phân bố ra sữa, nhưng lúc này chân chính trải qua cậu vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ cùng khổ sở, đặc biệt con riêng còn lấy cách thức lσạи ɭυâи này uống hết sơ nhũ của hai bên, thậm chí còn rất hứng thú mà khẽ hôn lên khắp da thịt cậu.

(*Tống Thao là "hắn", Tống Dục là "y" nha các cô*)

"A, mẹ nhỏ thật sự thơm quá, không chỉ là đầṳ ѵú thơm, tóc cũng rất thơm, miệng......cũng thật ngọt."

Tống Dục từng chút đánh giá Tô Viễn, giống như đang tuần tra lãnh địa của mình, cuối cùng dừng lại ở khóe môi hồng nhuận của Tô Viễn, vừa mỉm cười vừa nâng cằm Tô Viễn lên nhẹ nhàng hôn xuống.

Tô Viễn vừa khóc vừa bị con riêng cưỡng chế hôn lưỡi, cảm thấy giờ phút này vô cùng hoang đường cùng dâʍ ɭσạи. Chính mình bị gả cho một nam nhân trung niên đã từng có vợ, giờ đây lại cùng con trai của hắn cũng vợ trước hôn môi. Tô Viễn trước giờ chưa từng cảm nhận sâu sắc được như lúc này, nhân sinh quan của cậu đã hoàn toàn lộn xộn vỡ nát.

"Ngươi....ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì..."

Tô Viễn vẫn luôn bị hôn đến không thể thở nổi, mới được Tống Dục thỏa mãn mà buông tha đôi môi, sau đó tiếp tục gặm cắn lên núʍ ѵú tinh xảo nổi lên trước ngực, tựa hồ hi vọng bên trong sẽ còn chảy ra ít sữa. Nhưng mà sơ nhũ rất ít, con riêng mυ"ŧ mấy cái liền khô kiệt, vô luận có làm thế nào cũng không chảy ra nữa.

"Ta? Đương nhiên là muốn cùng mẹ nhỏ giao lưu câu thông, nhanh chóng quen thuộc lẫn nhau. Mẹ nhỏ cảm thấy thế nào? Có muốn làm quen một chút, với đồ tốt của ta?"

P/s1: mọe, cha con lão Tống đều chuyên dụ dỗ con nít nhà lành ngây thơ lương thiện  ̄Д ̄

P/s2: Tô Viễn nhỏ tuổi hơn Tống Dục.  ̄ヘ ̄

P/s3: phần tiếp theo tối nay hoặc mai t đăng nốt nhé các cô 〜( ̄▽ ̄〜)