Chương 7-1

... ╥ω╥ con riêng lên sàn.... (Phần sau)

Tư Minh và Tư Thanh cảm thấy hôm nay sau khi tiểu phu nhân tỉnh dậy liền có chút kỳ quái, vô luận như thế nào cũng không cho phép hai người bọn hắn đi theo, thậm chí còn một mình ở trong phòng tắm gần một giờ rồi.

Hai người cũng không còn cách nào, chỉ có thể hướng quản gia bẩm báo lại sự việc của tiểu phu nhân.

Mà lúc này, Tô Viễn căn bản không tự nhận thấy được hành vi khác thường của mình đã làm hai gã người hầu thấy bất an, bởi vì cậu đang tập trung toàn bộ tinh lực tìm cách rút ra nút cao su gài kín cửa huyệt trong âʍ đa͙σ.

"Ô......a, tê quá...."

Trong phòng tắm, tiểu nhân thê xinh đẹp cả người trần trụi nằm ngửa trong bồn tắm, hai chân thon dài gác lên hai bên thành bồn cao cao, hai đùi mở lớn để ngón tay thuận lợi tham nhập vào trong hoa huyệt .

Tô Viễn một tay nắm viên đá trên kẹp âm đế, thỉnh thoảng lay động, một tay khác thăm dò đi vào động thịt, không ngừng tìm kiếm đồ vật bị chôn bên trong. Mồ hôi nhanh chóng chảy ra như tắm, nhưng cậu vẫn cắn môi, nỗ lực đem ngón tay thon dài cắm vào nộn huyệt, cố bắt lấy dựng xuyên kéo ra.

(Dựng xuyên: là dụng cụ mà Tống Thao nhét vào để không cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong tử ©υиɠ chảy ra, t không biết vật đó tên là gì nên giữ nguyên.)

"Chạm đến..... Trơn...trơn quá..."

Đầu ngón tay Tô Viễn đã chạm tới phía cuối của dựng xuyên, nhưng mà bên trong tường thịt phân bố ra chất lỏng dính nhớp khiến cho dựng xuyên ướt nhẹp phi thường trơn nhẵn. Mỗi lần Tô Viễn dùng ngón tay nắm lấy dựng xuyên định rút ra, nó không những nhanh chóng trượt khỏi tay cậu, mà còn đỉnh sâu vào, làm tử ©υиɠ cậu nổi lên từng trận tê dại.

Sờ soạng nửa ngày, dựng xuyên càng lúc càng vào sâu hơn, Tô Viễn muốn nắm lấy phía dưới để kéo ra càng khó. Hơn nữa, l*и bị sờ đến dần hưng phấn, phân bố ra nước sốt sền sệt, dọc theo âʍ đa͙σ chảy ra, đem toàn bộ bàn tay cậu thấm ướt nhớp nháp.

"Làm thế nào..... Sẽ mang thai mất..... Không, không thể...."

Tô Viễn cơ hồ là nức nở, từ bồn tắm xoay người, tư thế nằm ngửa đổi sang quỳ bò, lại một lần nữa cắn răng đem tay tham nhập giữa hai chân, thở hổn hển tiếp tục cố gắng rút ra căn dựng xuyên tà ác kia.

Tư thế này giúp Tô Viễn đưa tay vào huyệt động dễ dàng hơn, thậm chí trong cơ thể cũng bắt đầu nỗ lực đem dị vật trong cơ thể bài xuất ra ngoài. Trong ngoài cùng nhau hợp lực. Rốt cuộc, trong nháy mắt Tô Viễn đã bắt được căn dựng xuyên giảo hoạt, cậu kích động, gấp không chờ nổi mà muốn kéo nó ra khỏi cơ thể.

"A......a.... Đau, đau quá.. "

Nhưng mà điều Tô Viễn không đoán trước được chính là, sau khi dùng sức kéo, không những không thể thành công rút ra dựng xuyên, ngược lại còn đau đớn khiến cậu ngã vào trong bồn tắm trơn trượt. Đỡ lấy thành bồn đứng dậy, cậu ôm lấy bụng đau đến khó chịu mà nức nở.

Rốt cuộc đầu dựng xuyên bị nhét vào bên trong tử ©υиɠ kiều nộn, làm sao có thể dưới động tác nôn nóng của Tô Viễn mà dễ dàng lấy ra.

Tô Viễn nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó thử đem dựng xuyên lần nữa chậm rãi rút ra, từng chút từng chút khống chế phản ứng của thân thể, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống.

"Ra rồi!"

Theo tiếng hô nhỏ đầy vui mừng kia, căn dựng xuyên bằng cao su cuối cùng cũng được thiếu niên kéo ra khỏi âʍ đa͙σ. Theo sau đó là từng đạo tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt ấm nóng chảy ra dính trên hoa môi, từng sợi từng sợi nhỏ giọt xuống dưới.

Tô Viễn bị cảnh tượng này kí©h thí©ɧ, thân thể không nhịn được mà nổi lên kɧoáı ©ảʍ dâʍ ɭσạи. Thậm chí cậu còn cầm lấy nam căn ngây ngô, bắt đầu xoa nắn.

"Ô...... thật thoải mái... "

Sắc mặt thiếu niên đỏ bừng, run rẩy vịn lấy thành, bắn ra một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ loãng rơi xuống nước trong bồn tắm, sau đó tiểu côn ŧᏂịŧ cũng nhanh chóng mềm xuống. Tô Viễn vẫn còn đắm chìm trong dư vị cao trào.

Tô Viễn ý thức thân thể mình càng lúc càng mất kiểm soát, nhưng đối với tình huống này cậu cũng hoàn toàn không còn cách nào. Mỗi tối đến thời điểm nam nhân về nhà, thân thể này căn bản đã không còn thuộc về cậu, mà là trở thành ngoạn vật trợ hứng cho nam nhân, tùy theo ý muốn giúp hắn phát tiết du͙© vọиɠ, Tô Viễn chỉ có thể bị động mà yên lặng thừa nhận tất cả.

"Phu nhân? Phu nhân? Người không sao chứ? Đã hơn một giờ rồi...."

Lúc Tô Viễn còn đang thở dốc, ngoài cửa phòng tắm truyền tới âm thanh của quản gia, làm cho Tô Viễn lập tức từ trong kɧoáı ©ảʍ trở về hiện thực tàn khốc. Cậu hoảng loạn tìm được dựng xuyên bị ném qua bên cạnh bồn tắm, một lần nữa cắn môi nhét vào âʍ đa͙σ.

"Phu nhân? Người còn ở bên trong? Người bị trượt chân sao?"

Quản gia nghe thấy trong phòng tắm truyền đến một loạt động tĩnh kinh hoàng, tức khắc lòng nghi ngờ nổi lên bèn hỏi lại lần nữa. Tư Minh, Tư Thanh càng là khẩn trương nhìn về phía cửa, nếu Tô Viễn gặp phải chuyện gì không hay, hai người bọn họ sợ là sẽ bị Tống Thao trực tiếp xử lý lấy.

Tống Thao mặt ngoài luôn mang lên bộ dáng thương nhân hòa ái, nhưng sau lưng đã sớm nghe các loại đồn đại cùng thủ đoạn xấu xa của hắn. Bọn hạ nhân đối với hắn là sợ càng thêm sợ, cẩn trọng không dám có bất kỳ một khuyết điểm nào.

Mà trong thời gian này, tiểu phu nhân Tô Viễn rõ ràng là được Tống Thao coi trọng nhất, hai người bọn hắn càng không thể sơ xuất để cho cậu xảy ra chuyện.

"Ngay đây, ta lập tức tẩy rửa xong đây!"

Tô Viễn vừa nôn nóng vừa sợ hãi mở chốt vòi sen, hấp tấp đem dấu vết dính trong bồn tắm xóa sạch, sau đó dùng khăn tắm choàng lấy người giả vờ vừa mới tắm rửa xong, tiến tới mở cửa phòng.

Nhưng mà Tô Viễn đã không để ý đến một bãi tϊиɧ ɖϊ©h͙ cậu vô ý bắn ra bên ngoài, rơi xuống đất.

Lão quản gia thấy Tô Viễn đi ra cũng không nói thêm gì, chỉ nhàn nhạt khách sáo dặn dò mấy câu chú ý an toàn, sau đó sai Tư Thanh đưa cậu về phòng ngủ, lão cùng Tư Minh hai người bắt đầu tiến vào phòng tắm kiểm tra.

Tô Viễn sợ đến phát hoảng, nhưng cũng đành trơ mắt nhìn hai người bọn họ đi vào, cậu chỉ còn cách ngoan ngoãn theo Tư Thanh trở về phòng ngủ, trong lòng không ngừng hi vọng sẽ không bị phát hiện ra điều gì bất thường.

Không lâu sau, trong khách phòng, quản gia sắc mặt đạm nhạt nhấc lên điện thoại, quay dãy số của gia chủ, trong văn phòng Tống Thao, điện thoại cùng lúc vang lên.

Đối với Tô Viễn mà nói, hiện tại so với lúc trước đã hoàn toàn bất đồng. Dưới sự giúp đỡ của Tư Minh và Tư Thanh, cậu đã có thể luyện tập cách mang theo kẹp âm đế đi đường, hơn nữa Tô Viễn đã dần dần nắm bắt được kỹ xảo, thậm chí cậu có thể tự mình đi một đoạn xa.

Tuy nhiên, dù có tiến triển như vậy, nhưng nếu muốn hoạt động chạy nhảy lại bình thường như lúc trước thì chắc chắn không được, chỉ có thể chậm rãi bước đi từng bước nhỏ mà thôi. Như vậy, sau này sợ là tình cảnh cậu bị Tống Thao ôm đi tới lui cũng không thiếu, bất quá, Tống Thao hắn cũng cực kỳ hưởng thụ cảm giác giam giữ khống chế cậu trong lòng.

Hôm nay Tống Thao trở về nhà đặc biệt sớm, thậm chí trời vẫn còn chưa tối hắn đã tới Tống trạch rồi. Tô Viễn thấy vậy, trong lòng thấp thỏm không yên, nhưng cũng miễn cưỡng xuống giường ngoan ngoãn đến dưới lầu nghênh đón nam nhân.

"Lão công, hoan nghênh về nhà...."

Tô Viễn bất an, khô khốc dựa theo lễ nghi mà quản gia chỉ bảo chào hỏi trượng phu. Nhưng thần sắc Tống Thao vẫn là một mảng lãnh đạm nhìn cậu một cái, sau đó cầm lấy cặp da tiến vào phòng ngủ.

"Cùng ta trở về phòng, tự mình tự đi lên!"

Âm thanh nam nhân từ trên cầu thang vọng xuống, hơn nữa cố ý nhấn mạnh hai chữ "tự mình".

Tư Minh cùng Tư Thanh vừa mới tiến lên định dìu tiểu phu nhân liền tức khắc ngừng lại, lo lắng mà nhìn về phía Tô Viễn. Tô Viễn thấy vậy cũng chỉ đành kẹp chặt hai chân, vừa thở hổn hển vừa cố gắng đuổi theo bước chân nam nhân về phía phòng ngủ.

Đến lúc Tô Viễn đến được cửa phòng, giữa hai chân cơ hồ muốn mất đi tri giác, bảo thạch nặng trĩu đem âm đế lôi kéo ra ngoài, bên trong mật động cũng tuôn ra nước sốt đầm đìa, Tô Viễn không khống chế được mà hai mắt đỏ hoe.

"Hôm nay ở nhà thế nào? Nói qua cho lão công ta nghe một chút?"

Tống Thao đem găng tay cởi ra ném qua một bên, sau đó ngồi xuống sô pha. Đã trải qua nhiều lần được quản gia chỉ giáo, Tô Viễn thức thời mà quỳ sát bên cạnh người nam nhân, bắt đầu nghiêm túc giúp nam nhân cởi bỏ nút thắt, đem áo khoác dày nặng bên ngoài lấy ra.

"Rất tốt, vẫn...vẫn như thường ngày, không có chuyện gì khác....... A!"

Tô Viễn một bên cẩn thận trả lời câu hỏi nam nhân, một bên cầm quần áo trên người Tống Thao chậm rãi cởi xuống, cậu đang muốn đứng dậy đem quần áo mắc lên giá treo thì đột nhiên bị nam nhân phía sau ôm lấy thắt lưng kéo ngã vào l*иg ngực hắn.

"Vậy ư? Để lão công tới kiểm tra xem thế nào!"

Tống Thao sắc mặt không vui, nhanh chóng đem tay sờ vào thân mình Tô Viễn sau lớp áo. Tô Viễn thở dốc, cuộn tròn người tùy ý bàn tay nam nhân vuốt ve các điểm mẫn cảm trên da thịt. Cậu nhu thuận phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp, ý đồ làm cho nam nhân thương tiếc chính mình mà động tác dịu dàng hơn.

"Lão công, nhẹ chút....... Nơi đó đau quá!.."

Tô Viễn sắc mặt ửng hồng, cuối đầu nhìn tay nam nhân cầm lấy côn ŧᏂịŧ phấn nộn của cậu, mạnh mẽ xoa nắn. Toàn bộ thân thể đều theo tiết tấu an ủi của nam nhân mà run rẩy, phảng phất như giây tiếp theo liền đạt cao trào.

"Chơi nơi này thực thoải mái? Chính mình trong phòng tắm an ủi cũng thực cao hứng đi!"

Tống Thao nhìn Tô Viễn đang mê loạn trong ngực, sau khi nghe được thần sắc liền tái nhợt. Biểu tình nam nhân càng thêm âm tình bất định, động tác trên tay cũng càng thêm thô bạo. Nếu nói giúp thê tử thủ da^ʍ, chi bằng nói rằng lăng nhục khí quan mẫn cảm của song nhi thì đúng hơn.

"A...... Không, không có, trong phòng tắm.... "

Tô Viễn sợ hãi mà phủ nhận, cậu thống khổ lắc đầu, vật giữa hai chân bị thô bạo vuốt ve khiến người cậu nhũn ra. Tuy vậy cậu vẫn không dám đẩy ra nam nhân, chỉ có thể nhận mệnh chịu đựng tất cả.

Tống Thao nhìn Tô Viễn ra vẻ ngoan ngoãn trong ngực, nhưng ngoài miệng thì toàn lời nói dối, nội tâm hắn lửa giận đã bốc cao ngút trời. Nhưng mà vẻ mặt hắn càng lúc càng bình tĩnh, thậm chí còn lóe lên ý cười.

"Nga, vậy sao. Không có tự mình chơi đúng không? Vậy giờ ngươi giúp lão công mở ra cặp da, đem phong thư thứ nhất lại đây!"

Tô Viễn nghe vậy như trút được gánh nặng, từ trên ghế đứng dậy, đi tới lấy cặp da mở ra, lại rút ra phong thư bên trong. Cậu vô tình làm rơi xuống, trong nháy mắt, vô số bức ảnh đều bị rớt ra ngoài.

Hình ảnh mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhận thấy rõ ràng được một thiếu niên tuấn mỹ đang ở trong bồn tắm hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ do thủ da^ʍ, mà dựng xuyên rơi ra bên cạnh cũng bị chụp lại được.

Tống Thao thấy thế cũng đứng dậy, từ trong xấp ảnh nhẹ nhàng rút ra một tấm phá lệ da^ʍ mỹ. Trên ảnh chụp thiếu niên quỳ ghé vào bên trong bồn tắm, hai chân hoàn toàn tách ra, chính mình đưa tay sờ vào bên trong nộn huyệt, một cây dựng xuyên hồng nhạt đã bị lôi kéo ra hơn phân nửa, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c theo khe hở chậm rãi chảy xuống.

"Xem ra kẻ lừa gạt lão công, trộm đem dựng xuyên rút ra, cũng đều không phải là tao lão bà của ta có phải không? "

Tô Viễn ngơ ngác, tùy ý nam nhân đem xấp ảnh ném tới trước mặt cậu. Cậu nhắm lại hai mắt, cả người không ức chế được run rẩy, đôi môi đỏ kiều nộn mấp máy nhưng không thốt lên được lời nào.

"Nói một chút đi, thật sự không muốn mang thai?"

Tống Thao ngoài ý muốn mà vô cùng bình tĩnh, không như thường ngày trừng phạt Tô Viễn, chỉ là đi tới trước cửa sổ, thắp lên một ngọn nến.

Tô Viễn bị bộ dáng của Tống Thao làm cho càng sợ hãi. Nhưng mà nam nhân bình thản hỏi chuyện làm cho cậu dấy lên một tia hy vọng.

"Ta, ta không.....không phải muốn lừa lão công, ta chỉ là....... Sợ phải mang thai....."

Tay Tô Viễn nắm chặt mấy tấm ảnh, nghẹn ngào trả lời.

"A, sợ hãi mang thai? Vì cái gì lại sợ hãi mang thai? "

Tống Thao dường như tiếp nhận lý do của Tô Viễn, bày ra dáng vẻ suy tư lặp lại lời cậu một lần, rồi tiếp tục đưa ra vấn đề lần nữa.

"Ta vừa mới thành niên, ta còn.....chưa tới tuổi mang thai ....... Ta thật sự còn chưa có chuẩn bị tốt."

Tô Viễn vừa nói, nước mắt cũng rơi thành dòng.

"Ngươi thấy hiện tại mang thai còn quá sớm, cho nên chưa muốn sinh hài tử. Nói cách khác, ngươi thấy ta sai rồi, ta bắt ngươi mang thai là yêu cầu thực vô lý, thực ngu xuẩn. Bởi vì ngươi vừa mới thành niên, đáng lẽ phải là thời gian tận hưởng thanh xuân, chứ không phải bụng lớn vụng về mà sinh con cho một lão nam nhân."

Tống Thao bình tĩnh thong thả nói ra hết tất cả. Tô Viễn run rẩy lại không cách nào phủ nhận, vì tâm tư của cậu bị nam nhân một lồ nói trúng hết. Rốt cuộc, dù cho khoảng thời gian kết hôn này đã ảnh hưởng đến Tô Viễn rất lớn, nhưng cũng vô pháp xóa bỏ đi thân phận tiểu thiếu gia Tô gia được chăm sóc cưng chiều từ nhỏ của cậu.

Tô Viễn thuận buồm xuôi gió mà lớn lên, muốn bất cứ thứ gì đều sẽ được người nhà tận lực đáp ứng cho tiểu nhi tử xinh xắn. Với cậu mà nói, đây chẳng khác gì tiêu chuẩn sinh hoạt của một công tử hào môn. Điều khác biệt duy nhất đó chính là giới tính song tính nhân của cậu. Dù hưởng được cuộc sống xa hoa nhưng tương lai chắc chắn sẽ bị gia tộc gả cho một phú thương địa vị môn đăng hộ đối để liên hôn.

Nhưng tất cả đã biến thành ảo ảnh vỡ nát vào cái đêm thành niên kia, tỉnh dậy trên giường của một nam nhân xa lạ, bị cướp đi tấm thân xử nữ, và thậm chí còn dần dần trầm mê trong kɧoáı ©ảʍ nɧu͙© ɖu͙©, nguyện ý kêu một kẻ bằng tuổi cha mình là lão công để lấy lòng hắn, mong hắn đem lại thoải mái nhiều hơn một chút.

Mặc dù vậy, trong nội tâm Tô Viễn vẫn chưa hoàn toàn quên đi thời kì vô âu vô lo trước đó. Vẫn luôn an ủi chính mình rằng, chỉ cần tìm cơ hội quay lại Tô gia gặp phụ thân thì có thể bỏ đi tất cả, quay trở lại thời kỳ tươi đẹp trước kia.

Nam nhân bắt cậu mang thai, chẳng khác nào chọc vào vết đau của Tô Viễn. Vì một khi song nhi có hài tử của nam nhân, chính là cả đời này đều chịu trói buộc.

Muốn tự do, trừ phi nam nhân chủ động vứt bỏ. Mỗi song tính nhân sau khi sinh con sẽ bị chính phủ dựa trên tư liệu mà đăng ký họ vào hộ khẩu của trượng phu. Như vậy, cũng giống như là tài sản sở hữu nam nhân, không còn bất kỳ một quyền lợi cá nhân nào nữa.

Bọn quan viên chính phủ cũng hi vọng nhóm song nhi lo tốt việc sinh con nối dõi cho các nam nhân, tốt nhất là không nên có tâm tư nào khác, cả đời ngoan ngoãn mở ra hai chân hầu hạ, vì nam nhân dựng dục nhi tử, giúp cho da^ʍ số quốc gia phát triển, tạo ra càng nhiều dân cư mới là phải đạo.

"Xem ra lúc trước là ta sai rồi, ngươi làm ta thực thất vọng, phi thường thất vọng. Ta vốn nghĩ rằng ngươi có thể rõ ràng biết thân biết phận hiện tại của mình."

Tống Thao vừa lắc đầu vừa đi tới chỗ Tô Viễn ngồi quỳ trên mặt đất. Bàn tay to chậm rãi nâng cằm cậu lên, bắt cậu đối diện với hắn. Tô Viễn muốn nghiêng mặt tránh đi, nhưng bị cưỡng chế nhìn hắn nhấn điện thoại.

"Lão thông gia, có người muốn gặp ngươi đây."

Tô Viễn hai mắt mờ lệ, mơ hồ nhìn thấy tên của phụ thân xuất hiện trên màn hình, cậu tức khắc vừa kích động vừa sợ hãi nhìn về phía Tống Thao, cậu muốn cầm lấy di động, nhưng bị ánh mắt như xem trò cười của nam nhân làm cho đông cứng bất động.

"A, là lão Thao sao? Trễ như vậy còn gọi điện thoại lại đây, có việc gì quan trọng thì xin cứ việc phân phó a!"

Sau khi nhấn nút loa, thanh âm vừa nghi hoặc vừa lấy lòng của Tô phụ phía bên kia quanh quẩn trong khắp phòng.

"Không có việc gì, chỉ là nhi tử ngươi nhớ ngươi."

Tống Thao nhàn nhạt trả lời làm Tô phụ cả người ngây ra, có chút khô khốc mà đáp lại.

"A, tiểu, tiểu Viễn thế nào? Các ngươi, gần đây cũng không tệ đi, hài tử kia thực ngoan."

"Đúng vậy, thực ngoan. Cho nên hôm nay ta muốn cho chính tai ngài nghe thấy, nhi tử của ngài bị ta thao như thế nào đến mang thai, ngài không ngại chứ?"

Tống Thao lời vừa nói ra, liền ôm Tô Viễn còn đang ngây ngốc trên mặt đất ném lên giường.

"Không, không cần...... Ta không cần mang thai! Phụ thân, phụ thân..... Người ở đâu, tiểu Viễn muốn về nhà...."

Tô Viễn khóc lóc giãy giụa, cậu lớn tiến gào to, hy vọng phụ thân bên kia điện thoại nghe thấy. Nhưng mà làm cho cậu tuyệt vọng chính là một trận hít thở không thông trầm mặc phát ra.

Tống Thao lại nở nụ cười, tiếp tục hạ thủ động tác, trực tiếp đem hai chân Tô Viễn tách ra, nắm lấy dựng xuyên đã bị cậu lén rút ra một lần, kéo ra ném trên mặt đất.

"Phụ thân, ô......... Vì cái gì người lại không nói lời nào, tiểu Viễn thật sự rất nhớ nhà...."

Tô Viễn không thể tin nổi mà khóc nức nở. Cậu bị nam nhân một lần lại một lần đỉnh thật sâu vào trong thân thể, phát ra tiếng thở dốc rách nát mà kiều mị. Sau đó tiếng nước ái muội cũng nhang chóng vang lên. Tất cả đều truyền qua điện thoại đến bên tai Tô phụ.

Tô phụ dường như có thể tưởng tượng, đứa con mà mình yêu thương nhất giờ phút này bị nam nhân đè trên người tùy ý xâm phạm đùa bỡn, mà kẻ làm phụ thân như hắn lại không thể không cam chịu tất cả, thậm chí cả năng lực trợ giúp cho nhi tử một chút cũng không có....

"Tao hóa, l*и cũng thực biết cắn!"

Tống Thao hung hăng mắng một câu, sau đó nâng mông Tô Viễn lên, hướng phía tử ©υиɠ bên trong không ngừng đυ. vào.

Cả người Tô Viễn muốn hỏng mất, cậu bám lấy nam nhân, nước mắt không ngừng chảy xuống. Cậu vẫn luôn ôm hy vọng nhìn về phía di động trên giường, tựa như mong chờ nghe thấy phụ thân lên tiếng ngăn lại tất cả, đem cậu mang về nhà.

"Lão Tô, ngươi cũng nói một câu cho nhi tử ngươi nghe, miễn cho hắn không chuyên tâm hầu hạ, phối hợp mang thai cho ta!"

Tống Thao thấy dáng vẻ này của Tô Viễn liền cười lạnh nói với di động. Chính chủ đã lên tiếng, Tô phụ dù thế nào cũng không thể tiếp tục trầm mặc, chỉ có thể xấu hổ cùng bất đắc dĩ mà trả lời.

"Này, tiểu Viễn, ngươi cũng đã thành thân rồi, việc mang thai này, ngoan ngoãn nghe theo lời trượng phu mới phải..... A, bên kia có người gọi ta, lão Tống, xin lỗi, có việc thì xin liên hệ sau đi!"

Tô phụ rốt cuộc là không thể chịu đựng nổi mà tắt máy, Tống Thao cũng không có ngăn cản, chỉ là nhìn Tô Viễn trong l*иg ngực sắc mặt tái nhợt, châm chọc nở một nụ cười lạnh.