Chương 15

“Ô…… Ân ha, thật ngứa……..”

Thanh âm tựa khóc lại tựa như trêи ɾỉ đứt quãng từ trong phòng truyền đến, âm cuối ngọt nị câu nhân làm người nghe nhịn không được mà suy nghĩ bậy bạ, thiếu niên trên giường đến tột cùng là đang bị đùa nghịch như thế nào, nên mới có thể phát ra tiếng nước đinh nhớp ái muội như vậy.

“Tống Dục, đừng, đừng lộng!”

Tô Viễn lúc này chính là đỏ mặt, quỳ ghé vào trên giường, đôi tay nắm chặt lấy khăn trải giường dưới thân, bất lực mà lại xấu hổ rêи ɾỉ.

Bụng thai của tiểu nhân thê được gối đầu mềm mại lót ở dưới, mông thịt trắng nõn mập nộn vểnh cao nâng lên trên, hai chân thon dài đang bị Tống Dục tách ra, đem ngón tay tham nhập vào bên trong cẩn thận vuốt ve.

“Đều đã sưng lên như vậy, không bôi thuốc ngày mai em còn nhớ sao?”

Tống Dục nhàn nhạt mà đáp lại, động tác bôi thuốc mỡ trên tay lại tăng nhanh thêm vài phần.

Thuốc cao màu trắng sền sệt được đầu ngón tay từng chút một mà đưa vào bôi lên mép thịt trai sưng đỏ, kí©h thí©ɧ đến hai mảnh môi thịt mẫn cảm không ngừng mấp máy, phân bố ra từng luồng dâʍ ŧᏂủy̠ ướt nóng, dọng theo háng chảy xuống dưới đệm giường.

Tô Viễn nghe xong cũng chỉ có thể cắn môi, nỗ lực nhẫn nại để không khép lại hai chân theo bản năng, nghe lời mà nâng mông lên cao thêm vài phần, để cho Tống Dục dễ dàng giúp cậu bôi thuốc mỡ.

Chỉ là cảm giác ngượng ngùng vẫn mãi quanh quẩn trong nội tâm, làm cho Tô Viễn nhịn không được mà sắc mặt càng thêm đỏ, ngẫu nhiên còn lặng lẽ quay đầu lại vài lần ngắm Tống Dục, không ngờ tới đều bị Tống Dục chú ý, khiến cậu xấu hổ tới lợi hại.

“Được, được chưa? Ân….. Cảm giác đã tốt lắm rồi…..”

Tô Viễn vốn dĩ đã mấy ngày không ở chung một chỗ cùng Tống Dục, ngược lại là bị Tống Thao giam cầm, mấy lần cưỡng bức cao trào liên tục, dường như hoàn toàn bị thói quen làʍ t̠ìиɦ thô bạo này dạy dỗ đến trở thành một món đồ chơi trên giường chỉ biết truy đuổi theo kɧoáı ©ảʍ.

Mà lúc này lại nếm tới tư vị bôi thuốc mềm nhẹ tinh tế của Tống Dục, cảm xúc rung động mà Tô Viễn luôn cố đè nén nay càng thêm khó nhịn, thân thể dần dần không chịu khống chế mà dần nổi lên hưng phấn.

Nhận thấy được điểm này, Tô Viễn thẹn thùng che giấu không muốn để cho Tống Dục biết, chỉ có thể đáng thương mà cầu xin Tống Dục phía sau nhanh chóng kết thúc loại tra tấn ngọt ngào này.

Con riêng luôn luôn khôn khéo phúc hắc nào sẽ bỏ qua biến hóa của thân thể mẹ kế nhỏ, động tát gắt gao bao bọc lấy ngón tay y mυ"ŧ vào đã sớm bại lộ.

“Phải không? Chính là, nơi bị sưng lên ở bên trong còn chưa được bôi thuốc, làm thế nào đây?”

Tống Dục tựa như là buồn rầu mà đem hai ngón tay đều cắm vào bên trong huyệt Tô Viễn, “phụt” một tiếng, tiếng nước dính nhớp vang lên, Tô Viễn nhịn không được mà thấp giọng thô suyễn, đôi mắt hồng hồng xấu hổ ủy khuất quay đầu lại nhìn Tống Dục.

“Rút ra, ô, đừng như vậy…..”

Tô Viễn thở hổn hển, thư huyệt mẫn cảm bắt đầu co rút lại, thựa hồ như có thể phác họa ra được hình dạng của ngón tay Tống Dục, cảm giác bị tiến vào rõ ràng như thế này làm cho Tô Viễn không thể chịu nổi, gần như cầu xin mà nhìn Tống Dục.

Nhưng mà, Tống Dục không những không cảm nhận được cầu xin của Tô Viễn, ngược lại còn rất có kiên nhẫn mà tiếp tục dùng ngón tay khảy nhẹ moi lộng vách thịt thư huyệt ướt nóng khẩn trí, từng chút từng chút vuốt ve điểm mẫn cảm bên trong l*и Tô Viễn, lại tựa như cố ý chạm sâu vào bên trong nhục bích.

“Quả nhiên, vô luận như thế nào cũng đều không đến được nơi đó, ngón tay quá ngắn.”

Tống Dục không lưu tình chút nào mà trực tiếp rút ngón tay ra, cầm lấy khăn lông ướt bên cạnh vừa chậm rãi chà lau đầu ngón tay, vừa hứng thú nhìn Tô Viễn vô lực đang nhẹ nhàng thở ra ở trên giường.

“Vậy, vậy làm thế nào…..”

Tô Viễn nhỏ giọng ngập ngừng dò hỏi, ở dưới ánh mắt ám chỉ của Tống Dục càng thêm ngượng ngùng, thậm chí không tự chủ được mà khép lại hai chân, muốn che giấu đi địa phương hỗn độn.

Tống Dục lau khô ngón tay xong liền tháo xuống mắt kính, đem áo khoác cũng cởi xuống ném lên tay vịn ghế bên cạnh. Xoay người đem Tô Viễn trên giường ôm vào trong lòng ngực, thân mật mà nguy hiểm cắn lên vành tai Tô Viễn, nhẹ nhàng liếʍ láp.

“Ngứa, đừng như vậy, Tống Dục!”

Tô Viễn run nhẹ xoay đi sườn mặt tránh né, lại bị Tống Dục ôm lấy đầu vai, dần dần cũng dừng động tác trốn tránh, đỏ mặt cúi đầu nhẹ nhàng thở dốc.

“Tô Viễn.”

Tống Dục đột nhiên ở bên tai thì thầm một tiếng, làm Tô Viễn mở to mắt mê mang mà ngước lên nhìn. Tống Dục trầm mặc nhìn Tô Viễn trong lòng ngực, đôi tay vuốt ve vòng eo Tô Viễn, tựa hồ như đang xác nhận sự tồn tại của nhau.

“Gọi anh là ‘học trưởng’ được không?”

“Cái, cái gì học trưởng….. Tống Dục…”

Tô Viễn hoảng loạn mà trợn tròn đôi mắt, cảm thấy vừa bất lực mà lại vừa vớ vẩn. Một cái xưng hô như vậy đột nhiên khiến cho Tô Viễn hồi tưởng lại quá khứ xa xôi, cùng với hiện tại đã hoàn toàn cách biệt.

Làm gì có học đệ nào trong bụng sẽ mang thai con của cha học trưởng?

Nhưng mà Tống Dục lại đột nhiên trở nên chấp nhất với cái xưng hô này, vô luận đặt dưới bất kỳ tình huống nào, cái danh xưng này đều mang theo vài phần cấm kỵ cùng tình sắc, đặc biệt là Tô Viễn đã mang thai, căn bản đã không còn là học đệ ngây thơ trong buổi lễ khai giảng năm đó nữa.

“Trước kia em chính là học đệ, hiện tại cũng đã không phải. Chính là, bây giờ Tô Viễn học đệ dường như còn ở trên giường học trưởng?” (Má ơi, câu này t không biết phải edit như thế nào nữa… ai đọc qt chỗ này rồi thì giúp t với… Help me, pleas!)

Tô Viễn đỏ mặt, theo Tống Dục nhắc nhở mà nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên hai người lên giường lúc trước, đó là thời điểm Tống Thao đi công tác, sau đó cậu cùng Tống Dục lần đầu ở chung một chỗ, rõ ràng mới nhận thức được không bao lâu, cư nhiên liền đối với mẹ kế làm ra loại chuyện này……

“Tống Dục, anh, anh thật sự quá đáng!”

Tô Viễn mặt mũi đỏ bừng, xấu hổ bắt lấy bàn tay to đang tác loạn của Tống Dục, muốn tránh khỏi con riêng phúc hắc ở phía sau.

“Trốn cái gì? Chẳng lẽ không phải sao, hửm? Tô Viễn học đệ.”

Tống Dục khẽ cười, ôm người chặt chẽ vào trong lòng ngực, không buông tay, còn thuận thế đem Tô Viễn ấn ở dưới thân, giọng nói trầm thấp dị thường gợi cảm câu nhân, thậm chí làm cho Tô Viễn nghe được càng thêm hoảng loạn. Thân thể đã bị dạy dỗ đến vô cùng thành thục, cho nên bị giọng nói cố ý tán tỉnh câu dẫn này khiến cho không thể nào đè nén mà dần trở nên hưng phấn.

“Không, không phải học đệ…… Tống Dục, này không phải….”

Tô Viễn vào giờ phút này căn bản không có cách nào phản bác. Từ một đêm động tình kia, đến giờ vẫn không thể tự khống chế mà dần dần thuận theo. Thân phận mẹ kế cũng được Tống Dục hoàn toàn xé rách gỡ bỏ, đối với cậu mà nói, Tống Dục chính là một tồn tại không thể kháng cự, thậm chí trong nội tâm cũng là nguyện ý thuận theo hết tất cả thỉnh cầu của Tống Dục.

Nhưng là, đột ngột thay đổi thân phận cùng xưng hô như vậy, lại làm cho Tô Viễn không biết nên làm thế nào cho phải. Trong bụng dựng dục hài tử của Tống Thao, khiến cho Tô Viễn lúc này đang vùi mặt vào trong lòng Tống Thao cảm thấy xấu hổ cùng tự trách, chính là lén lút yêu đương vụиɠ ŧяộʍ cùng con riêng ở sau lưng lão công.

“Không phải học đệ? Hay là em cảm thấy, làm mẹ kế nhỏ hơn vài tuổi so với con riêng mới là đúng?”

Tống Dục nguyên bản chỉ đơn giản là muốn tán tỉnh, muốn trên đùa Tô Viễn đáng yêu trong ngực một chút, nhưng không ngờ lại bị Tô Viễn kháng cự khiến cho du͙© vọиɠ chiếm hữu vẫn luôn tồn tại bí ẩn trong nội tâm y trỗi dậy.

Vì cái gì lại muốn cự tuyệt y? Rõ ràng năm đó là y gặp trước, nếu không phải Tống Thao mạnh mẽ buộc y xuất ngoại, thì sao có thể đến lượt hắn chiếm hữu Tô Viễn?

Rõ ràng lúc ấy khóc lóc nói không phải, nhưng hiện tại lại bận tâm nhiều như vậy. Kỳ thật cũng không có quan hệ, bây giờ y sẽ từng chút từng chút giúp cho Tô Viễn nhớ thật kỹ thân phận của mình.

“Tống Dục, đừng nói nữa…… Anh biết, không phải như vậy….. em chỉ là….”

Tô Viễn thở hổn hển kẹp chặt lấy hai chân, muốn ngăn lại bàn tay to lớn của Tống Dục xâm nhập vào, rồi lại cảm nhận được cảm xúc dần mất kiểm soát của y, cậu chỉ có thể chủ động mà ôm lấy Tống Dục, giống như mấy lần trước mà cẩn thận ngẩng đầu hôn lên lấy Tống Dục, cố gắng trấn an lấy lòng người yêu.

Tống Dục cũng không có cự tuyệt, chỉ là càng thêm bá đạo hơn so với thường ngày, thậm chí còn thêm vài phần thô lỗ, nâng lên gáy Tô Viễn, tùy ý hôn lấy môi đỏ của thiếu niên.

Tô Viễn cũng động tình khẽ rêи ɾỉ, từ khóe miệng không ngừng có chỉ bạc chảy xuống, ý niệm muốn ngăn lại Tống Dục cũng dần biến mất, cậu ngượng ngùng cảm nhận được tay Tống Dục đang len lỏi vào trong cấm địa giữa hai chân, tình sắc mà khıêυ khí©h.

Mỗi lần đều chờ cho đến khi Tô Viễn không thể hô hấp nổi, Tống Dục liền sẽ buông ra trong chốc lát, hôn trán cùng gương mặt Tô Viễn. Qua hơn mười giây sau, không đợi Tô Viễn nói chuyện, lại lần nữa ngậm lấy môi Tô Viễn không buông bỏ, tận tình mυ"ŧ vào gặm cắn, giống như trong miệng Tô Viễn có cất giấu kẹo ngon.

Lặp lại vài lần, Tô Viễn nào còn có sức lực để phản kháng, mềm mại mà cuộn tròn ở trong ngực Tống Dục, tùy ý để y khi dễ xoa nắn, thỉnh thoảng rêи ɾỉ khóc thút thít vài tiếng.

Nhưng mà đang lúc Tống Dục tách ra hai chân Tô Viễn, thời điểm chuẩn bị đi vào thì dừng lại. Tô Viễn đã hoàn toàn động tình, mở to đôi mắt ướt nước hoang mang mà lại ủy khuất nhìn chằm chằm Tống Dục, đôi tay lấy lòng mà ôm cổ nam nhân.

“Nên gọi là gì, hửm? Gọi đúng liền cho em ăn.”

Tống Dục cũng cố nhịn mà thở gấp, ánh mắt nguy hiểm lại gợi cảm nhìn Tô Viễn, dụ dỗ thiếu niên gọi lên xưng hô mà y khát vọng.

“Ô….. Em không biết, em không được….”

Nước mắt Tô Viễn lập tức chảy xuống, ủy khuất mà nghẹn ngào.

“Năm đó lần đầu tiên thấy em ở trên đài, liền cảm thấy em sẽ là một học đệ thật tốt.”

Tống Dục nâng lên cằm Tô Viễn, dùng bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn đọng lại trên khóe mi Tô Viễn, từng chút từng chút nhớ lại sự tình năm đó.

Khuôn mặt Tống Dục vốn đã tuấn mỹ, giờ phút này dưới ánh đèn mờ nhạt càng thêm góc cạnh rõ ràng. Độ tuổi này chính là thời điểm đan xen giữa thiếu niên và nam nhân thành niên, vốn đã là loại hình hấp dẫn ánh nhìn của người xung quanh, huống chi Tô Viễn đã cùng Tống Dục xảy ra quan hệ như vậy, làm sao còn có thể cự tuyệt được.

“Tô Viễn, em là người yêu của anh, anh hy vọng em có thể để cho anh chiếu cố cho em thật tốt…”

Âm thanh gợi cảm trầm thấp của Tống Dục không ngừng ăn mòn ý chí vốn đã không kiên định của Tô Viễn, tiểu nhân thê đáng thương vô lực để mặc cho người yêu ôm lấy.

Kỳ thật sau khi kết hôn cùng Tống Thao, Tống Dục từ lúc bắt đầu tiếp cận đã làm cho Tô Viễn thống khổ cùng rối rắm, đến sau đêm mưa thu đó lại mê luyến không muốn rời xa, từ tận đáy lòng Tô Viễn đã sớm có khát vọng lấy lòng trước mặt Tống Dục như là bản năng.

Tô Viễn hy vọng Tống Dục có thể vừa lòng mà có thể cho cậu khen thưởng tốt nhất, thậm chí nhìn thấy nụ cười cùng biểu tình xấu xa cuat Tống Dục cũng khiến cho cậu tâm động không ngừng.

Nếu không có Tống Thao, có lẽ chính cậu có thể ở bên trong vườn trường cùng Tống Dục tương ngộ gặp gỡ. Trở thành một học đệ ngoan ngoãn nghe lời ở bên cạnh học trưởng, theo sau học trưởng từng bước mà trưởng thành, có lẽ, đến khi tốt nghiệp, có thể cùng với Tống Dục, dưới hàng cây xanh kia…..

“Hiện tại chỉ là đã xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần em nguyện ý, anh sẽ mang em đi, một lần nữa quay trở lại con đường mà chúng ta vốn nên đi kia, em chính là học đệ mà anh quý trọng nhất, được không?”

Tống Dục chăm chú nhìn Tô Viễn trong lòng, đôi tay nắm lấy tay Tô Viễn chậm rãi vuốt ve mãi cho đến khi mười ngón đan vào nhau, lời nói từng bước ép sát không cho Tô Viễn thời gian tự hỏi hay do dự, hơi thở hai người càng thêm dồn dập.

“Tống Dục…. Học trưởng, em….”

Tô Viễn hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Tống Dục, một câu còn chưa nói xong liền bị Tống Dục hôn lấy, như là khen thưởng cùng khích lệ, ngay sau đó trong tay Tô Viễn liền bị nhét vào một hộp thuốc mỡ.

“Vậy Tô Viễn học đệ, làm ơn giúp học trưởng bôi thuốc lên chỗ kia đi.”

Tô Viễn nhìn Tống Dục cười xấu xa móc ra dươиɠ ѵậŧ đã sớm cương cứng, nhìn lại thuốc mỡ ở trong tay, cậu thế nào lại không biết phương thức bôi thuốc mà Tống Dục nói chứ, trong nháy mắt mặt cậu đỏ như nhỏ máu.

Cứ như thế, tiểu học đệ luôn luôn ngoan ngoãn vẫn là khom lưng nghiêm túc dùng ngón tay đào ra một khối thuốc mỡ, từng chút thoa lên khắp dươиɠ ѵậŧ của Tống Dục học trưởng. Đôi tay run rẩy dính đầy thuốc mỡ ôm lấy gậy thịt vỗ về chơi đùa, làm cho hô hấp hai người dần dần trở nên thô nặng. Kɧoáı ©ảʍ từ thuốc mỡ lành lạnh cùng ngón tay mềm nộn của Tô Viễn khiến cho Tống Dục cơ hồ cảm thấy hối hận, bởi vì loại kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt này làm y cơ hồ không khóng chế nổi, mất sức lực lớn mới có thể nhẫn nại, vô cùng vất vả.

Rốt cuộc thời điểm Tô Viễn luống cuống buông hộp thuốc, hơi do dự không biết phải làm sao, Tống Dục mới gấp không chờ nổi mà nâng lên hai đùi Tô Viễn, đem dươиɠ ѵậŧ dính đầy thuốc mỡ chậm rãi đẩy vào bên trong thư huyệt giữa hai chân thiếu niên.

Tô Viễn tựa đau phi đau* mà rêи ɾỉ, trong nháy mắt liền bị Tống Dục xỏ xuyên thật sâu vào thân thể. Thuốc mỡ lạnh lẽo nhanh chóng bị thịt huyệt ướt nóng hòa tan thành nước ướt nhẹp, biến trở thành dịch bôi trơn cùng thuốc thúc tình tốt nhất.

(*Tựa đau phi đau: giống như đau nhưng cũng không đau, đại loại là như vậy)

Tô Viễn rêи ɾỉ ngọt nị, cùng tiếng thở dốc hỗn loạn của Tống Dục trong lúc nhất thời trở thành giai điệu duy nhất quẩn quanh trong phòng. Máy sưởi trong phòng dường như càng thêm nóng cháy, làm cho mồ hôi từ đầu tóc hai người chảy xuống.

“Ô, ân ha….. Nhanh, nhanh quá! Tống Dục, học trưởng….. ô, chịu không nổi….”

Tô Viễn run rẩy cong người lên, hai vυ" tuyết trắng đong đưa qua lại, Tống Dục nhìn thấy ánh mắt càng thêm ám trẩm. Tiểu nhân thê mang thai căn bản không thể thừa nhận nổi kɧoáı ©ảʍ cùng kí©h thí©ɧ mãnh liệt như vậy.

Tống Dục nhìn hoa hành Tô Viễn vốn đã bị Tống Thao tra tấn đến uể oải, giờ đây lại lần nữa thuận lợi cao trào bắn tinh, nâng lên hai chân Tô Viễn, giống như khen thưởng mà hung hăng thao vào.

(Ờ… Thì khen thưởng…)

Tô Viễn cắn môi, thấp giọng thút thít, ngọn tóc cũng đã hoàn toàn bị mồ hội làm cho ướt nhẹp, thoạt nhìn đáng thương nhưng lại mê người vô cùng, câu dẫn Tống Dục nhịn không được mà dùng tay đẩy ra lọn tóc trên trán, cúi đầu hôn lên.

Cảm nhận được môi Tống Dục hôn lên, Tô Viễn mở ra đôi mắt đẫm lệ, đôi tay ôm chặt lấy thân thể Tống Dục, không muốn rời xa mà thuận theo chôn vào trong ngực người yêu, thở hổn hển, lại một lần nữa cuốn vào trong đỉnh cao trào.

Ngày hôm sau, Tô Viễn ngủ luôn tới tận buổi trưa, cuối cùng vẫn là được Tống Dục ôm từ trong ổ chăn ra, mới ngoan ngoãn mà mặc áo ngủ, xuống lầu dùng cơm.

Điều làm cho Tô Viễn cảm thấy kỳ quái chính là, Tống Thao ở công ty dường như gặp phải chuyện gì khó giải quyết. Bình thường nếu Tống Thao đi ra ngoài thì sẽ thỉnh thoảng gọi điện cho cậu, nhưng lúc này đây, di động một chút động tĩnh cũng không có.

Tống Dục nhìn ra Tô Viễn hoang mang nhưng cũng không chủ động giải thích, chỉ cùng Tô Viễn ngồi ở bên trong thư phòng, giữa trưa mệt nhọc liền sẽ ôm Tô Viễn quay trở về phòng ngủ. Tô Viễn cũng chỉ có thể đỏ mặt mà bị kéo về phòng, nói là ngủ, nhưng lại thường bị Tống Dục cố ý trêu chọc đến chịu không nổi, do đó mà cọ xát ra lửa.

Nhưng mà, bụng lớn lên theo từng ngày, khiến cho Tô Viễn càng thêm mẫn cảm. Thai động thường xuyên làm cho số lần thân mật giữa hai người giảm bớt, Tống Dục cũng càng thêm chú ý, chỉ là ngẫu nhiên kiềm nén đến chịu không nổi mới có thể lôi kéo Tô Viễn cùng cọ xát bên ngoài cơ thể đến phát tiết ra ngoài.

Tí tách…..

Lúc này, trong phòng tắm, xen lẫn với tiếng nước mơ hồ truyền đến vài tiếng thấp suyễn cùng nức nở.

Tô Viễn cả người trần trụi đang bị Tống Dục ôm đè ở trong một góc bể tắm, hai đùi gắt gao kẹp lại, ở giữa chính là tính cụ thô tráng cứng rắn của Tống Dục kiên quyết qua lại đưa đẩy.

“A….. Ô, thật nhanh, muốn ra….”

Tô Viễn mang theo âm khóc nghẹn ngào run rẩy quay đầu lại, cầu xin tha thứ cùng Tống Dục, Tống Dục cũng thở hổn hển ôm sát Tô Viễn vào trong lòng ngực, dùng môi cọ xát cổ lóng loáng trắng nõn của người yêu.

“Lại kẹp chặt chút, ngoan nào…”

Tống Dục dán ở bên tai Tô Viễn nỉ non, Tô Viễn xấu hổ đến lỗ tai cũng đỏ bừng. Mặc dù đã nỗ lực khép lại hai chân, nhưng vẫn nhịn không được mà nghe lời cố gắng kẹp chặt thêm chút nữa, làm cho Tống Dục có thêm được nhiều kɧoáı ©ảʍ.

Côи ŧɧịt̠ nóng bỏng đưa đẩy qua lại giữa hai chân thường xuyên ma sát đến hoa môi mẫn cảm, lúc này bên trong đã sớm ướt nóng một mảnh, lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ sền sệt làm cho chỗ giữa hai chân trở nên trơn trượt vô cùng, mỗi lần cắm rút đều sẽ phát ra tiếng nước da^ʍ mỹ, làm cho Tô Viễn càng thêm cảm nhận được thân thể trống rỗng cùng khô nóng.

“Ân ha…. Nóng quá, ô!”

Theo một tiếng thấp suyễn của Tống Dục, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn ra ở nơi giữa hai chân sưng đỏ, chảy xuống làn nước dần dần tan biến.

Tô Viễn mỏi mệt buồn ngủ tựa vào trong ngực Tống Dục, Tống Dục trìu mến mà ôm ra ngoài rửa sạch một lần, lúc này mới ngoan ngoãn mà mang vào dép lê, được Tống Dục dắt trở về phòng.

Trên đường không biết Tống Dục dán vào tai Tô Viễn nói những gì, mà chọc cho Tô Viễn mặt đỏ lên, bất lực mà đẩy ra gia hỏa đang cười xấu xa ở bên cạnh, nhưng cuối cùng vẫn là bị ôm vào trong lòng, ấn ở trên tường hôn môi hồi lâu.

Giống như những ngày đã qua, ánh đèn vàng ấm áp bên trong cửa sổ Tống gia qua thật lâu mới tắt.

Nhưng mà, cuối cùng Tống Thao cũng đã trở lại.

Lần này về đến nhà, Tống Thao tựa như đã già đi rất nhiều, trên đầu lại có thêm nhiều sợi tóc bạc. Về đến nhà cũng không nói gì, Tô Viễn khẩn trương xuống lầu, bất an mà bồi Tống Thao ăn cơm chiều, còn Tống Dục thần sắc hài hước mà ôm cánh tay ở trên cầu thang nhìn xuống một màn ở phía dưới lầu này.

Lúc này Tống Thao căn bản không có tâm tư đi quản đứa con trai kiệt ngạo khó thuần, chỉ ăn một chút rồi buông đũa, nhìn sang Tô Viễn bên cạnh, thần sắc tốt hơn vài phần.

“Gần đây bụng còn tốt chứ? Có động tĩnh gì hay không?”

“Còn tốt, chỉ là thường xuyên cảm giác sẽ động, mặc khác cũng không có vấn đề gì lớn…”

Tô Viễn khẩn trương bất an mà trả lợi, nỗ lực khắc chế bản thân không theo bản năng quay đầu tìm kiếm hình bóng Tống Dục.

Tống Thao hiển nhiên tâm sự nặng nề, đối với câu trả lời của Tô Viễn cũng không có để ý gì, chỉ là suy tư hồi lâu rồi mới hồi thần, lúc này mới buông đôi đũa, mang theo Tô Viễn trở về phòng.

Tô Viễn lại lần nữa về tới gian phòng quen thuộc nhưng lạnh lẽo này. Trước khi Tống Thao trở về, cậu liền một lần nữa không thể không mang lên mấy món da^ʍ cụ kỳ quái, lúc này gian nan mà đi theo Tống Thao về tới phòng, thân thể mẫn cảm sớm đã không còn sức lực.

Tống Thao cũng không để ý, sau khi về phòng nhẹ nhàng thở ra, cởϊ áσ khoát treo lên giá áo, ngồi ở trên giường, vỗ vỗ vị trí bên người ý bảo Tô Viễn tiến đến, Tô Viễn sắc mặt tái nhợt mà đi qua.

Ngoài cửa, Tống Dục vẫn như cũ dựa vào tay vịn cầu thang, lạnh nhạt nhìn chằm chằm cửa phòng, tựa hồ như đang chờ đợi việc gì đó sắp phát sinh.

Ps: Chương mới tiếp đâyyyy….. mọi người ăn thịt vui vẻ, chương sau chắc có biến đó, không biết lớn hay nhỏ thôi (ʘᴗʘ✿)

T lặn tiếp đây nhé… hẹn mọi người vào một ngày đẹp trời nào đó (ㆁωㆁ)