Chương 16

Quà X - mas dành cho những ai ở nhà không đi chơi giống editor...

Bên trong phòng Tống gia được trang bị máy sưởi đầy đủ, thảm thủ công tinh xảo trải thành lớp dày trên sàn, đèn bàn pha lê ở đầu giường được chủ nhân bật lên, chiếu ánh sáng lên màn giường đỏ sậm ái muội.

“Ô……. Ân, thật khó chịu…..”

Tô Viễn run rẩy bất lực nắm chặt khăn trải giường, thân thể nhu thuận mà sợ hãi để mặc cho nam nhân tùy ý đùa nghịch.

Bàn tay Tống Thao dày rộng dễ dàng cầm lấy mắt cá chân trắng nõn yếu ớt của thiếu niên, mang theo vài phần du͙© vọиɠ tham lam cùng động tình mà tách tra thân thể Tô Viễn, làm cho thiếu niên đã sắp tới kỳ sinh nở nằm ngửa bại lộ hoàn toàn ở trên giường mặc người đánh giá.

“Cầu xin ngươi….. Đổi một chút, như vậy bụng thật là khó chịu…..”

Tô Viễn vừa thẹn vừa hoảng loạn, cảm nhận được Tống Thao phía trên hô hấp càng thêm thô nặng cùng ánh mắt tựa như lửa nóng, hiện tại cậu căn bản không thể thừa nhận loại tư thế dâʍ ɭσạи như thế này, nhưng lại không dám chọc giận nam nhân đang bừng bừng lửa dục trước mặt, chỉ có thể ủy khuất phí công cầu xin.

“Không có việc gì, như vậy thật xinh đẹp. Để lão công nhìn xem, tình huống của hài tử như thế nào.”

Tống Thao không để ý mà áp chế không cho Tô Viễn kháng cự, còn bị loại tư thái yếu ớt này của thiếu niên câu dẫn đến muốn ngừng mà không ngừng được, loại tư vị nắm giữ hoàn toàn thiếu niên ở trên giường này khiến cho du͙© vọиɠ của nam nhân trung niên này vô cùng thỏa mãn.

Tô Viễn đã không có biện pháp, chỉ có thể cắn môi miễn cưỡng nhẫn nại, rốt cuộc bản thân cậu đã sắp sinh sản, Tống Thao dù thế nào cũng phải biết rằng hắn không thể đυ.ng vào cậu mới đúng.

Thân thể của thiếu niên dù mang thai nhưng vẫn trắng nõn tinh tế như cũ, thậm chí còn có thể thấy mạch máu màu xanh lá nhàn nhạt ở mắt cá chân, dưới ánh đèn chiếu xuống trông như một khối bạch ngọc bán trong suốt, toàn thân đều tỏa ra một cổ khí chất thanh thuần vô tội.

Nhưng mà, bụng nhỏ vốn dĩ là bình thản nhỏ đẹp, cũng đã nhô lên cao cao, hiển nhiên là bị nam nhân chơi đùa rót đầy vào tử ©υиɠ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng, mới có thể ở độ tuổi vừa thành niên không lâu đã mang thai hài tử, thế nhưng trong quan niệm của đa số thì người song tính trời sinh dâʍ đãиɠ như vậy cũng là bình thường.

Tống Thao chỉ cần tưởng tượng đến thiếu niên dưới thân này nguyên bản là một người ngây ngô, dần dần bị hắn mài giũa dạy dỗ đến dâʍ đãиɠ mê người như thế nào, hạ thể không thể nào ức chế mà nảy lên du͙© vọиɠ.

Đã nhiều ngày phiền muộn, mệt mỏi đến sứt đầu mẻ trán ở công ty, tựa hồ như đều được thiếu niên hoàn toàn thuộc về hắn này trấn an. Mặc kệ bên ngoài rung chuyển như thế nào, chính mình đều có thể tìm lại cảm giác khống chế, du͙© vọиɠ cùng thành tựu trên người Tô Viễn, thậm chí làm cho cậu ta yếu ớt khóc lóc đến câu nhân, đối với hắn chỉ là việc nhỏ….. Không phải sao?

Căn phòng vốn dĩ trầm mặc yên tĩnh, theo ánh mắt cuồng loạn của Tống Thao, không khí trở nên càng thêm da^ʍ mĩ đáng sợ. Tô Viễn theo bản năng mà không ngừng run rẩy, lông mi dài mảnh nồng đậm bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, con ngươi nâu nhạt cũng toát ra cảm xúc sợ hãi.

“Lão, lão công…. Ta có thể đứng lên hay không?”

Thiếu niên mang theo âm thanh nức nở, giống như lông chim quét qua lý trí Tống Thao, rõ ràng biết rằng tiểu thê tử sắp sinh sản, nhưng mà Tống Thao giờ phút này giống như mê muội, không nhịn được mà đem ngón tày sờ vào bên trong thư huyệt ẩn giữa hai chân thiếu tình sắc mà khuấy loạn.

“A…. Không cần! sẽ hỏng mất…”

Tô Viễn nức nở mà giãy giụa muốn thoát khỏi Tống Thao lúc này rõ ràng đã phát cuồng, nhưng thân thể đã sớm bị dạy dỗ đến dị thường mẫn cảm, hơi trêu chọc an ủi một chút cũng đã mất khống chế mà nhũn ra. Tô Viễn miễn cưỡng xoay người bò về phía trước, sau đó liền bị Tống Thao giữ chặt mắt cá chân trực tiếp kéo về dưới thân, đôi tay bị trói buộc ở phía sau người, không còn cách nào phản kháng.

“Đừng lộn xộn, lại kêu tiếp thì ta liền đem ngươi nhốt lại trong phòng, ngoan ngoãn hầu hạ lão công.”

Tống Thao một bên tự đắc mà nói, một bên cởi bỏ thắt lưng da. Tiếng kim loại thanh thúy phối hợp với tiếng thở dốc yếu ớt bất lực của thiếu niên, làm cho không khí trong căn phòng càng thêm ái muội khó thể miêu tả.

Tô Viễn vô lực mà che lại bụng nhỏ, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống. Giờ phút này thân thể bị nhiễm đầy tìиɧ ɖu͙© cùng nội tâm trống rỗng như là đối lập va chạm.

Thể chất của người song tính dâʍ ɭσạи sau khi bị bắt gả cho Tống Thao liền nhanh chóng bị nam nhân khai phá đến cực hạn, mặc kệ có nhiều sợ hãi hay kinh hoảng, cuối cùng đều sẽ bị nam nhân ở trên giường đẩy sâu vào trong sóng triều tình dịch, run rẩy rêи ɾỉ đến cao trào.

Thân thể nguyên bản ngây ngô giờ đây dường như đã được ủ chín, nhanh chóng phát dục trưởng thành, trở thành một nhân thê như nam nhân chờ mong, giống như một sủng vật được nuôi dưỡng trong tòa nhà giam hoa lệ.

Ký ức ngày xưa dần trở nên mơ hồ, thậm chí còn thường xuyên cảm giác thân thể song tính này vốn nên là như thế, chờ mong Tống Thao về nhà mang theo khen thưởng, đây vốn dĩ là điều mà tuyệt đại đa số song tính nhân tuân theo.

Nhưng mà Tống Dục lại tàn khốc đem một mảnh ảo tưởng trong nội tâm này hoàn toàn xé nát, một lần nữa đem những hồi ức xưa cũ đó đem trở về. Rõ ràng cũng đã từng tự tin kiêu ngạo mà đứng đầu trong học tập như vậy, lễ khai giảng cũng vững vàng tự tin đứng trên đài phát biểu, ngày thường cũng nhận được vô số ánh mắt khen ngợi từ giáo viên cùng bạn học…..

Nếu không, khi kia học trưởng Tống Dục, thế nào liếc mắt một cái liền sẽ nhớ kỹ người kia đã từng là cậu đâu.

Tô Viễn trong đầu vô cùng hỗn loạn, xuất hiện rất hiều hồi ức cùng suy nghĩ, cảm giác mỏi mệt cùng suy yếu làm cho toàn thân dường như mất đi cảm giác, ánh mắt càng thêm tan rã. Ngay cả khi Tống Thao đột nhiên thấy dưới thân mình đổ máu, kinh hoảng thất thố mà kêu to cũng đều không có một tia phản ứng.

“Rầm-----” một tiếng, cửa phòng nhanh chóng bị đá văng ra, cánh cửa vô lực lay động vài cái liền ngã xuống sàn nhà, tạo thành một vết xước xám xịt.

Tống Thao đột nhiên quay đầu, liền thấy đứa con trai Tống Dục diện vô biểu tình đứng ở giữa cửa. Sự vụ hỗn loạn nhiều ngày ở công ty, cùng áp lực mệt mỏi cực lớn, giờ phút này bộc phát ra ngoài, đem người thương nhân đã từng khí phách hăng hái thành công này đánh sập. Lúc này thấy Tống Dục, không những không nhận thấy nhi tử có gì dị thường, ngược lại dường như tìm thấy được cái gì đó để dựa vào.

“Tống Dục, ngươi, ngươi tới vừa lúc! Mau giúp ta nhìn xem….”

Tống Dục không liếc mắt nhìn xem Tống Thao còn đang thất hồn lạc phách ở bên cạnh, chỉ là đi tới mép giường dùng thảm bao lấy cả người Tô Viễn bế lên đi ra ngoài xe đã chuẩn bị sẵn. Theo tiếng khởi động, xe hơi liền biến mất bên trong bóng đêm.

Lão quản gia Trần bá lúc này bất động thanh sắc mà đem khăn lông tới đưa cho lão chủ nhân Tống Thao vẫn còn đang hoảng hốt như cũ, vừa chỉ huy người hầu lặng lẽ dọn dẹp sạch sẽ vết bẩn cùng tàn cục.

Tống Thao cầm lấy khăn lông ướt nóng hung hăn xoa lên mặt, trong đầu vẫn ong ong vang, hô hấp càng thêm nặng nề.

Chờ đến khi khăn lông dần dần biến lạnh, lần thứ hai mở mắt ra, trong phòng đã được dọn rửa sạch sẽ, dấu vết vừa rồi đều hoàn toàn biến mất tựa như chưa hề tồn tại. Thậm chí bọn người hầu còn phun hương nước hoa tươi mát, che dấu khí vị tìиɧ ɖu͙© còn lưu lại.

Hơi lạnh gió đêm từ cửa sổ thổi tới, tua rua chỉ vàng trên màn cửa tinh tế đong đưa, tựa hồ như vài phút trước chỉ là một giấc mộng kỳ quái.

“Trần bá….”

Nhìn bọn người hầu theo thứ tự rời đi, thời điểm lão quản gia cũng tiếp nhận khăn lông xoay người chuẩn bị ra ngoài, Tống Thao mới nghẹn ngào mà thốt ra tiếng gọi người duy nhất có thể giao lưu bên người ở giờ phút này.

Lão quản gia sắc mặt phức tạp mà quay đầu lại nhìn thoáng qua Tống Thao, lúc này quần áo vẫn bất chỉnh chật vật như cũ, do dự một chút nhưng vẫn đứng lại ở cạnh cửa.

“Bác sĩ dặn dò mấy ngày nay đúng là thời khắc mấu chốt của tiểu phu nhân, ngài thế nào cũng nên chú ý…..”

Lời nói này hiển nhiên đã vượt khỏi bổn phận của một quản gia, Trần bá nói xong liền khép lại cửa vội vàng rời đi.

Vốn dĩ loại hành vi bất kính này sẽ làm Tống Thao nổi trận lôi đình, nhưng chính là giờ phút này Tống Thao lại không có bất luận phản ứng gì, thậm chí vừa nãy nhi tử Tống Dục ôm lấy tiểu thê tử của hắn đi bệnh viện, loại hành vi trái với quy củ này cũng đều không có phát hiện, hắn giống như là hao hết nguyên khí mà ngồi bất động.

“Ting ting ting….” Tiếng chuông di động lại lần nữa vang lên, liên tiếp kêu hơn mười giây, Tống Thao mới luống cuống nhấn nghe. Không ngoài sở liệu, trướng mục của công ty lần thứ hai phát sinh vấn đề, thậm chí so với mấy ngày trước càng thêm nghiêm trọng. Tống Thao chỉ ứng vài tiếng, liền vội vàng tùy tay sửa sang quần áo rồi rời khỏi không gian ác mộng, dường như mong chờ có thể đến công ty là có thể trốn thoát, từ trong mộng tỉnh lại.

Quản gia đem chủ nhân Tống Thao tinh thần rõ ràng đã xuất hiện vấn đề đưa đến cửa, nhìn Tống Thao ngồi xe rời đi, thần sắc cung kính nội liễm dần dần thu hồi, ngay sau đó liền gọi điện cho người bên kia thấp giọng báo cáo.

Một buổi tối như vậy, Tống gia chủ trạch trở nên trống vắng yên tĩnh.

Mấy tháng sau, sáng sớm, tầng mười chín vắng lặng của bệnh viện, chỉ có ánh mặt trời xuyên qua lớp cửa sổ thủy tinh chiếu sáng một mảng gạch men sứ trơn bóng, mùi nước sát trùng nhàn nhạt quẩn quanh trong không khí.

Ở chỗ rẽ, một nam nhân áo đen thân hình cao lớn đang ngồi ở trên ghế, gương mặt góc cạnh rõ ràng được ánh mặt trời rọi lên thành một tầng sáng mông lung, trông càng thêm tuấn mỹ, nhưng hình tượng vốn nghiêm túc giờ phút này lại mang theo vài phần buồn cười.

Y vừa nghiêng đầu kẹp lấy di động bên tai, an tĩnh mà nghe cấp dưới bên kia hội báo, thỉnh thoảng đáp lại cùng ra chỉ thị. Đồng thời trên tay là một quả táo đỏ mọng, dao nhỏ sắc bén dưới sự khống chế của bàn tay linh hoạt khớp xương rõ ràng mà đem vỏ táo từng vòng gọt bỏ, ánh mắt y không ngừng nhìn về phía cánh cửa phòng bệnh, tựa hồ như đang chú ý động tĩnh ở bên trong.

Rốt cuộc, bên trong cánh cửa truyền đến một tiếng vang nhỏ, Tống Dục lúc này mới vội vàng tắt điện thoại, một tay cầm quả táo vừa gọt xong, đẩy cửa ra đi tới mép giường xem xét tình huống của Tô Viễn.

“Tỉnh sao, có muốn ngủ thêm chút nữa hay không?”

(T vô cùng tha thiết mong mỏi có ai đó hỏi t câu này, có muốn ngủ thêm hay không OTL)

Lông mi cong dài nồng đậm của Tô Viễn run rẩy, có chút mê mang mà mở ra hai mắt, đợi cho thấy rõ Tống Dục đang cẩn thận chăm chú nhìn cậu, mới dần dần nở nụ cười.

“Không muốn ngủ, hôm nay muốn ra ngoài đi dạo một chút…”

Tống Dục sủng nịch mà dùng tay vuốt ve gương mặt thiếu niên, Tô Viễn cũng thân mật mà cọ xát với bàn tay Tống Dục, giống như một động vật nhỏ lông mềm mịn dịu ngoan vô hại.

Dần dần, bàn tay Tống Dục càng sờ hạnh kiểm càng xấu, thậm chí còn vuốt ve lên đôi môi Tô Viễn trêu chọc. Khuôn mặt trắng nõn của Tô Viễn nhanh chóng đỏ bừng, hô hấp càng thêm hỗn loạn.

“Ăn táo trước đi, rồi còn dùng bữa sáng.”

Tống Dục ho khan vài tiếng, sau đó liền dời tay đi, nhìn Tô Viễn lặng lẽ đỏ mặt không nhịn được mà cười vài tiếng, chọc cho Tô Viễn càng thêm ngượng ngùng.

Đêm hôm đó Tô Viễn được đưa đến bệnh viện đúng lúc, tiến hành thăm khám gấp, tình huống thân thể nhanh chóng được khống chế, cuối cùng thuận lợi sinh ra một bé gái. Bởi vì tình huống đặc thù, bé con được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, tình huống cũng dần chuyển biến tốt đẹp. Mà từ đó về sau, dường như mỗi lần Tô Viễn tỉnh lại đều sẽ có Tống Dục bồi ở bên người, chỉ khi nào cậu ngủ y mới rời đi xử lý công việc.

Mà mấy tháng này, bẫy rập đã bày bố hoàn hảo, bất quá chỉ còn tiến hành bước cuối mà thôi.

Tống Thao tinh thần hiển nhiên đã gần như hỏng mất, tuy rằng khó khăn là không hề nhỏ, nhưng cũng hữu kinh vô hiểm mà đè ép xuống, công ty lúc này dường như toàn bộ đã nằm trong khống chế của Tống Dục.

Điều ngoài dự đoán duy nhất đó là, đến phút cuối Tống Thao lại mạc danh biến mất, không ai biết hắn đi đến nơi nào. Sự tình tuy rằng bị che kín, nhưng đối với đại cục cũng không gây ra trở ngại lớn. Có lẽ lại qua mấy ngày nữa, là có thể tra ra được người nam nhân này trốn ở nơi nào.

Tống Thao tuy rằng biến mất, nhưng là hài tử lại khỏe mạnh mà sinh ra. Về vấn đề đứa bé mới ra đời này, Tô Viễn cũng từng nằm ở trên giường bệnh miên man suy nghĩ qua, nhưng lại bị Tống Dục hung hăng đè lại khi dễ một lúc, sau đó ánh mắt ướt nước mà nghe Tống Dục ở bên tai bày bố hết thảy.

Tống Dục cùng Tô Viễn, quan hệ giữa hai người vốn đã là cấm kỵ tɧác ɭoạи, ngay từ đầu đã không có khả năng theo đuổi cái gọi là hoàn mỹ vô khuyết. Hoặc đúng hơn là, bởi vì có các khuyết điểm ngoài ý muốn, mới để lại kết cục như hiện tại.

“Lại qua mấy ngày hẳn là có thể xuất viện.”

Tô Viễn được Tống Dục nắm tay, chậm rãi đi trên con đường nhỏ trong vườn cây, tìm thấy một tòa đình hóng gió rồi ngồi xuống.

“Không cần quan sát thêm mấy ngày?”

Tống Dục khẽ nhíu mày, có chút không tán đồng mà nhìn thoáng qua Tô Viễn ở bên cạnh.

Tô Viễn lấy lòng mà nắm chặt bàn tay Tống Dục, nhẹ nhàng nắn nhẹ vài cái, thần sắc có chút cầu xin lấy lòng.

Mấy tháng trước thân thể cũng đã khôi phục đến không sai biệt lắm, thậm chí thân thể của người song tính vốn dĩ hậu sản khôi phục nhanh hơn so với nữ tử, nhưng mà Tống Dục lại không yên tâm, đem người lưu lại trong bệnh viện quan sát theo dõi một thời gian dài, thậm chí coi bệnh viện như là cái nhà thứ hai.

“Tống Dục, cái này gọi là lãng phí tài nguyên chữa bệnh của cộng đồng….”

Tô Viễn nhìn chằm chằm Tống Dục, có chút bất đắc dĩ mà thấp giọng oán giận, ngay sau đó lại bị Tống Dục bật cười bế lên đặt ngồi khóa trên đùi, đôi tay không khách khí mà sờ vào bên trong vạt áo.

“Em còn không biết xấu hổ mà nói anh? Không lương tâm, lo lắng cho thân thể em anh cũng đều nhịn lâu như vậy rồi.”

“Anh, anh buông ra. Bên này sẽ có người thấy…..”

Hai viên đầṳ ѵú trước ngực Tô Viễn nhanh chóng bị Tống Dục nắm lấy xoa nắn, kí©h thí©ɧ Tô Viễn đến run rẩy ôm chặt cổ Tống Dục. Vừa tham luyến kɧoáı ©ảʍ từ thân thể truyền tới, rồi lại đồng thời lo lắng bị người chung quanh bắt gặp hành vi lưu manh của Tống Dục.

“Vệ sĩ đều ở xung quanh đây. Hôm nay còn có sữa sao, để anh kiểm tra thử xem.”

Tống Dục mỉm cười mà làm “kiểm tra” cho Tô Viễn, khiến Tô Viễn xấu hổ đến tức giận, vô lực mà đẩy ra đại sắc lang bên cạnh ra.

Tuy rằng tiếp nhận em bé sinh ra, nhưng mà du͙© vọиɠ độc chiếm của Tống Dục hiển nhiên không cho hắn cùng một đứa bé con cùng nhau chia sẻ Tô Viễn, bởi vậy mỗi ngày sữa của Tô Viễn cơ bản đều là bị y ác liệt ăn sạch sẽ.

Nhưng mà thanh âm giãy giụa của Tô Viễn nhanh chóng biến thành tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào, thậm chí còn gắt gao ôm ấy đầu Tống Dục đè sát vào trong ngực để y tùy ý liếʍ mυ"ŧ, cơ thể không nhịn được mà ưỡn về phía trước hiến dâng sữa ngọt, mũi chân phấn nộn càng thêm mẫn cảm mà cuộn tròn lên.

Tống Dục vừa có kỹ xảo dùng đầu lưỡi liếʍ láp đùa bỡn đầṳ ѵú dị thường mẫn cảm, vừa dùng tay nâng lên hai chân Tô Viễn, kéo xuống quần dài, để lộ ra cảnh đẹp hương diễm bên trong.

“A….. Ô, không cần, còn chưa có chuẩn bị…..”

Tô Viễn đỏ mặt, lúc này mới phản ứng lại Tống Dục, hoảng loạn muốn khép lại hai chân, nhưng bị Tống Dục dễ dàng bắt lấy eo, chặt chẽ giam trong lòng ngực.

“Đều đã lãng phí tài nguyên chữa bệnh, nơi này còn chưa có chuẩn bị tốt? Nhưng bác sĩ Tống đã kiểm tra phát hiện nơi này đã sớm chuẩn bị xong rồi mà.”

Tống Dục một bên trên chọc Tô Viễn lúc nãy oán trách y, một bên dùng ngón tay sờ đến hai huyệt trước sau đã ướt dầm dề, đầu ngón tay ở giữa đùi xoa vòng hướng lên. Thủ pháp thuần thục trêu chọc làm cho Tô Viễn mau chóng đầu hàng cầu xin tha thứ, lắc mông truy đuổi hy vọng ngón tay Tống Dục có thể mang tới an ủi khen thưởng, nức nở ngậm lấy không bỏ.

Tuy rằng là mùa hè, Tống Dục vẫn là lo lắng Tô Viễn ở bên ngoài bị trúng gió cảm lạnh, trên thực tế cũng chỉ dùng tay giúp Tô Viễn phóng thích một lần, liền ôm Tô Viễn sớm đã mềm nhũn trở về phòng tiếp tục hoàn thành các bước còn lại.

Hai người đều đã cấm dục vài tháng, lần này tạm được coi là “kiểm tra thân thể” trước khi xuất viện.

Sau khi xuất viện, Tô Viễn được Tống Dục đón về nhà mới, đây không phải là biệt thự xa hoa như Tống gia lúc trước, mà chỉ là một căn chung cư gần công ty nằm trong trung tâm thành phố.

Học vấn Tô Viễn kỳ thật không tệ, hơn nữa kiến thức năm đó cũng vẫn còn vững chắc, Tống Dục liền chính mình phụ đạo, lại sắp xếp gia sư tới dày kèm cho Tô Viễn.

Một lần nữa tiếp xúc với sách vở, nắm được các kiến thức chuyên môn cùng với các kỹ năng mấu chốt cơ sở, Tô Viễn liền được thử sức với một chức vị không tính là cao, bắt đầu dựa vào năng lực của bản thân chăm chỉ công tác.

Tống Dục tuy rằng phi thường muốn đem Tô Viễn nhà mình trực tiếp điều tới làm trợ lý bên người, nhưng ý tưởng này vừa mới nói ra đã bị Tô Viễn phủ quyết. Rốt cuộc căn cứ theo tính nết của Tống Dục, nếu cậu thật sự làm trợ lý bên người cho y, chỉ sợ rằng công tác mỗi ngày cũng không phải là chuyện gì tốt. Tống Dục quỷ kế bại lộ, liền không có ý tốt mà đem người đẩy ngã lần nữa, bắt đầu thu lại tổn thất tinh thần.

Đồng thời để cho công tác thuận lợi tránh khỏi phiền toái không cần thiết, hai người tuy rằng không cố tình giữ bí mật, nhưng là cũng không công khai, vài vị quản lý trong công ty biết được nội tình nhưng cũng ngầm hiểu mà không có nói ra, Tô Viễn cũng vô cùng thuận lợi mà bắt đầu trở lại quy luật sinh hoạt bình thường.

Bất quá, thỉnh thoảng vào lúc nghỉ ngơi, Tô Viễn thường xuyên bị cấp trên gọi lên văn phòng, làm cho những người xung quanh cảm thấy có chút kỳ quái.

Đương nhiên, thời điểm bọn họ cảm thấy kỳ quái, Tô Viễn thường đang bị thủ trưởng kiêm ái nhân nhà mình cởi ra quần tây, đặt ở trên bàn công tác tiến hành giao lưu tình cảm, thuận tiện quan tâm đến tình huống công tác mỗi ngày của cấp dưới.

Tống Dục dĩ nhiên được loại văn phòng PLAY này thỏa mãn.

Chính văn hoàn

Còn một chương phiên ngoại nữa là hết nha mấy cô…… chương này có tí thịt vụn.