Chương 14

Bầu không khí bữa tối ở Tống gia phá lệ cổ quái.

Cha con Tống gia ngồi tách biệt ở hai đầu bàn, trên bàn bày các món ngon tinh xảo nhưng cũng không thể làm giảm bớt bầu không khí ngột ngạt.

Từ góc độ của Tống Dục, vừa vặn có thể nhìn bóng lưng trần trụi bóng loáng của Tô Viễn, đang bị bàn tay to của phụ thân sắc tình mà vuốt ve. Xương bướm xinh đẹp của thiếu niên run run theo từng động tác của nam nhân, trông vô cùng yếu ớt lại dụ hoặc. Mơ hồ có thể nhìn thấy được hình dáng hai bầu vυ" bạch nộn no đủ, khiến cho người ta nhịn không được mà mơ tưởng đến cảnh tượng diễm lệ khi tận mắt chứng kiến nhũ phong nãi châu. (Ý là hình ảnh khi nhìn chính diện trực tiếp í, t thấy hán việt hay hơn nên không việt hóa)

“Ngô….. Đừng, đừng sờ ở đó…..”

Hai mắt Tô Viễn đẫm lệ mông lung mà cúi đầu, thấy bản thân ngồi khóa ở trên đùi Tống Thao, hai chân đã hoàn toàn bị tách ra kéo qua hai bên. Nam căn thanh tú bị thư lung tinh xảo trói buộc làm lộ ra miệng l*и phì nộn mềm mại ở phía dưới, ©ôи ŧɧịt̠ thô tráng dữ tợn đang được hai cánh hoa môi béo mập gắt gao bao lấy mà hầu hạ, hai túi trứng dái tím đỏ dán chặt chẽ tại gốc đùi tinh tế của thiếu niên.

Tống Thao hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ được dựng huyệt của nhân thê liếʍ mυ"ŧ côn ŧᏂịŧ, một bàn tay ôm lấy vòng eo Tô Viễn, một cái tay khác nắm lấy vòng âm đế thỉnh thoảng lôi kéo một chút, làm cho Tô Viễn liên tục rêи ɾỉ không thôi.

“Ầm ------” đột nhiên thanh âm rơi vỡ vang lên, một chiếc muỗng bạc rơi lên nền đá cẩm thạch, kêu leng keng vài tiếng sau đó im bặt.

Tống Thao thuận thế nhìn về phía nhi tử ở đối diện, tựa hồ như muốn chất vấn. Nhưng Tống Dục chỉ lộ ra vẻ mặt xin lỗi hướng phụ thân cười một chút bảo ngoài ý muốn, sau đó sai người hầu nhanh chóng đem bộ đồ ăn mới lên.

Cơ thể Tô Viễn trong lòng ngực nam nhân nháy mắt cứng đờ, âm thanh quen thuộc khiến cho tiểu nhân thê không nhịn được, muốn xoay người lại để xác nhận có phải là người kia hay không, nhưng lại không dám quay đầu, sợ người đó thật sự là Tống Dục.

Mà Tống Thao cũng nhanh chóng phát hiện biến hóa của thân thể Tô Viễn. Tiểu nhân thê vốn dĩ không giỏi trong việc che giấu, huống chi nhược điểm trên cơ thể lúc này đều bị nam nhân nắm giữ, thịt l*и không khống chế được mà khẩn trương lên. Tống Thao trầm ngâm không nói, bàn tay tại chỗ Tô Viễn không thấy kéo mạnh dây xích trên nhẫn ban chỉ.

Tô Viễn trong nháy mắt liền dùng đôi tay bưng kín miệng, run rẩy muốn nhịn xuống âm thanh rêи ɾỉ phát ra ngọt nị, nhưng mà kɧoáı ©ảʍ do âm đế bị kí©h thí©ɧ cơ hồ là điểm trí mạng, thân thể chịu không nổi mà bắt đầu hưng phấn, nước sốt từ sâu bên trong lỗ l*и từng giọt từng giọt rỉ ra chỗ giao hợp chảy xuôi xuống dưới, đem quần tây Tống Thao thấm ướt thành một mảng sẫm màu.

“Phụ thân cũng thật có hứng thú, lúc ăn cơm cũng bận rộn như vậy sao?”

Tống Dục cũng không ăn được bao nhiêu, nhanh chóng buông đũa, cầm lấy khăn ăn tinh tế lau khóe miệng. Mắt thấy động tác Tống Thao càng thêm kịch liệt, y chỉ nhàn nhạt mà trêu chọc một câu.

Tống Thao nghe xong không giận, ngược lại còn nở nụ cười, đôi tay ôm vòng eo Tô Viễn, không ngừng vuốt ve hưởng thụ.

“Thế nào, về sau quen được là tốt. Nhưng năm nay ngươi cũng đến tuổi rồi, cũng đã đến lúc nên mang theo ai đó về nhà đi?”

Tô Viễn sau khi nghe thấy đôi tay lập tức siết chặt vạt áo, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch. Tiểu nhân thê lông mi cong dày run nhè nhẹ, thỉnh thoảng rơi mấy giọt nước mắt, dọc theo gương mặt lăn xuống cằm.

Tống Dục bất động thanh sắc chú ý tới Tô Viễn lúc này có chút bất thường, đối với tính cách Tô Viễn, y đã sớm quen thuộc, dễ dàng đoán được thiếu niên lúc này lại đang suy nghĩ miên man, nội tâm không khỏi dâng lên vài phần bất đắc dĩ cùng lo lắng.

Nhưng đối mặt với lời thúc giục kết hôn của phụ thân, thân là nhi tử y không thể thẳng thắng phản đối, rồi lại không muốn nhìn Tô Viễn suy nghĩ miên man, Tống Dục đột nhiên dâng lên cảm giác, Tống gia này giống như một cái l*иg giam chồng chất, cả người y đều tràn ngập bất an cùng nóng nảy, hận không thể trực tiếp phá tan tất cả, nhưng rồi chỉ có thể chịu đựng vô số quy tắc để âm thầm tính toán thực hiện kế hoạch.

“Thế nào, đội nhiên lại không nói? Hài tử trong bụng mẹ kế ngươi cũng sắp ra ngoài, ngươi là nhi tử cũng nên nhanh chóng có đi, nếu không cuối tuần này ta sắp xếp cho ngươi cùng với mấy tiểu thư nhà kia hẹn xem mặt, ta thấy mấy nhà họ La kia điều kiện cũng không tồi.”

Tống Thao dùng muỗng múc nửa muỗng cháo nhẹ nhàng để bên môi Tô Viễn đang không ngừng run rẩy, dường như có chút trìu mến mà nhìn tiểu thê tử đang bị tra tấn đến cả người mềm nhũn tựa trong lòng ngực, ngoài miệng lại quan tâm đến hôn sự của nhi tử.

Tô Viễn không thể không hé miệng để cho Tống Thao tùy ý uy cơm, cậu lúc này không có tâm tình, nhưng vẫn phải nghẹn ngào nuốt xuống mấy muỗng cháo nước nhạt nhẽo. Tống Thao cũng không nóng nảy, lẳng lặng chờ Tô Viễn nuốt xong liền tiếp tục đút một muỗng khác, giống như đang chăm cho một sủng vật yêu quý.

Ngẫu nhiên có mấy hạt cháo dính trên khóe môi Tô Viễn, cậu hồn nhiên không biết mà nhìn về phía Tống Thao, tựa hồ có chút đáng thương, có chút cầu xin, lại chọc cho Tống Thao nhịn không được mà cúi đầu, dùng đầu lưỡi liếʍ đi mấy hạt cháo. Tô Viễn chấn kinh mà nhắm chặt hai mắt, lại không thể không thuận thế mà ôm lấy cổ Tống Thao, thở hổn hển phối hợp với tiếng liếʍ mυ"ŧ tình sắc của nam nhân. Tô Viễn bị Tống Dục chăm chú nhìn hết tất cả hành vi, khiến cậu càng thêm dị thường mẫn cảm cùng xấu hổ.

“Ô….. Ngô, không…..”

Vô luận Tô Viễn ý đồ quay mặt tránh né Tống Thao mυ"ŧ hôn như thế nào, đều sẽ bị nam nhân giữ chặt sau gáy cưỡng bách cùng hắn hôn môi, thậm chí ©ôи ŧɧịt̠ đang cắm sâu trong hạ thể cũng uy hϊếp mà trừu lộng, làm cho Tô Viễn không dám tiếp tục giãy giụa, đành phải ngoan ngoãn để cho đầu lưỡi Tống Thao tùy ý liếʍ hút môi răng.

Tống Thao tận lực hưởng thụ một phen sau đó mới thả Tô Viễn đã mềm nhũn xuống dưới, vuốt ve phía sau eo lưng Tô Viễn tựa như trấn an, nhìn bộ dáng mỏi mệt đáng thương của Tô Viễn nhịn không được mà nở nụ cười.

“Ngươi xem, chờ ngươi lập gia đình, liền phải học cách ở chung với thê tử như thế nào. Nếu là ngoan ngoãn nghe lời thì khen thưởng, còn dám có tâm tư khác, liền phải bị lão công nhốt lại hảo hảo dạy dỗ một phen. Tô Viễn, ngươi nói xem có đúng không?”

Nam nhân thong thả ung dung nắm cằm tiểu nhân thê, mặt Tô Viễn đỏ lên, nhưng căn bản không biết nên trả lời trước mặt Tống Dục như thế nào, hoảng loạn lại bất lực đến sắp khóc.

“Ta, ta không….. Ân ha ------ không, không cần!”

Tống Thao dường như bị bộ dáng ấp úng của Tô Viễn bào hết lòng kiên nhẫn, không đợi Tô Viễn nói xong đã hung hăng lôi kéo dây xích trong tay. Âm đế yếu ớt mẫn cảm của tiểu nhân thê theo đó mà bị lôi xả, khiến cho Tô Viễn nháy mắt khóc thét lên, thân mình tuyết trắng run rẩy cuộn tròn trong lòng ngực nam nhân tà ác, vừa sợ vừa thẹn mà không ngừng nức nở.

“Không cần phụ thân lo lắng, thuộc về ta thì sớm hay muộn cũng sẽ là của ta. Cần gì phải làm khó mẹ nhỏ tới chỉ dạy cho đứa con trai này, cũng thật là làm phiền phụ thân dạy dỗ.”

Tống Dục lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng Tống Thao ôm lấy Tô Viễn, đáy mắt sâu thẳm tựa hồ như bắt đầu nổi lên sóng gió, nhưng y không thể không đè nén lại táo bạo đang cuồn cuộn trong lòng.

“Ngươi xem Tống Dục thật là hiểu chuyện, ngươi là mẹ kế, cũng phải biểu hiện cho thật tốt, để còn chỉ bảo cho con dâu tương lai, đến lúc đó dạy cách hầu hạ lão công như thế nào mới phải.”

Tống Thao không có đáp lời Tống Dục, như có điều ám chỉ mà giáo huấn Tô Viễn. Tô Viễn nghe xong nước mắt rơi không ngừng, ghé vào trong ngực Tống Thao mà gật đầu.

“Ta ăn xong rồi, lên lầu trước đây. Còn hôn sự của ta, sợ rằng mẹ ruột ta còn không can thiệp được, ngược lại là phụ thân, cũng đừng quên mấy ngày tới đây là ngày gì.”

Dường như rốt cuộc không chịu nổi cảnh tượng dâʍ ɭσạи của phụ thân cùng tiểu mẹ kế, Tống Dục nhìn đồng hồ sau đó đẩy ghế ra đi lên lầu, căn bản không thèm quay lại nhìn Tống Thao lấy một cái.

Trong giọng nói nhi tử thản nhiên như là chỉ có oán hận cùng khinh thường đối với phụ thân cùng mẹ kế, nhưng nếu cẩn thận quan sát trên mặt y dường như còn có một ít ý vị khác.

Tống Thao dường như có chút suy ngẫm, nhưng nhắc tới vợ trước làm cho hắn nhớ ra, còn vài ngày nữa là ngày kỷ niệm của nàng, cảnh này khiến cho Tống Thao đột nhiên không còn hứng thú, chuyện cũ năm xưa luôn là như vậy, tựa hồ làm cho người ta mất hứng, rồi lại không thể không suy nghĩ tới.

Tô Viễn trong ngực nam nhân lại hồn nhiên không biết hết thảy, bữa ăn đêm nay giống như một màn tra tấn cả tinh thần lẫn thể xác, khiến cho cậu vô cùng mệt mỏi cùng lo âu, cuối cùng vẫn là thở dốc để mặc cho nam nhân một lần nữa ôm trở về phòng. Vốn tưởng rằng Tống Thao sẽ tiếp tục tới làm vài lần, nhưng hắn khác thường mà đem Tô Viễn đưa vào phòng sau đó liền đi ra ngoài.

Theo cửa phòng khép kín, phòng ngủ chính là một mảnh im ắng tĩnh lặng, mà trên giường, đầu óc Tô Viễn đã là hỗn loạn thành một đoàn. Tuy rằng trong điện thoại bị Tống Thao dùng ngôn ngữ dạy dỗ một lần, nhưng rốt cuộc lần đó chân chính chạm vào cậu là Tống Dục. Hôm nay là bị Tống Thao ôm vào ngực, trước mặt Tô Viễn làm loại chuyện này, nội tâm Tô Viễn vô cùng mệt mỏi cùng xấu hổ.

Tô Viễn ngơ ngác nhìn cửa phòng đóng chặt. Cậu cảm thấy Tống Thao sẽ lập tức trở về, rồi giống như bao đêm khác, tắt đèn sau đó ôm cậu đùa bởn đến khuya mới thỏa mãn. Nhưng cậu càng bồn chồn có chút lo lắng cùng chờ mong, Tống Dục giây tiếp theo sẽ đẩy cửa mà vào, đem cậu từ nơi này mang đi, vĩnh viễn không trở lại căn phòng đầy ác mộng.

Nhưng đợi thật lâu, trong phòng vẫn là yên lặng, cửa cũng luôn đóng chặt. Tô Viễn vốn đã mỏi mệt đến cực điểm liền bất tri bất giác mà thϊếp đi.

Tống Thao đứng ở trước kệ sách trong thư phòng, ngón tay lướt qua từng hàng sách ở trên kệ, liên tiếp rút ra vài quyển lật mấy tờ lại nhét trở về, cho đến khi tìm thấy một quyển sách xanh lam mới buông lỏng đôi mày nhíu chặt.

Nguyên bản hắn có thể liếc mắt một cái là có thể tìm được từ trên kệ sách, nhưng mà ký ức dần dần đã trở nên mơ hồ, sai lầm mắc phải cũng ngày càng nhiều. Những chuyện năm đó đã phủ đầy bụi, mặc kệ cho hắn quyết tâm giữ lấy, nhưng ký ức vẫn là từng chút từng chút mất đi không thể vãn hồi.

Trong trang sách kẹp tấm ảnh chụp một cô gái. Cô gái cùng Tống Dục mặt mũi rất giống nhau, trên tay cầm một tách cà phê, sau lưng là một trấn nhỏ gần hải cảng, thuyền buồm lớn nhỏ dưới ánh hoàng hôn kéo ra thành những vệt bóng dài, hiển nhiên đây chính là ảnh chụp kỷ niệm khi đi du lịch.

Năm đó phạm phải nhiều sai lầm, hiện tại thế nào lại tiếp tục sai lầm lần thứ hai. Chỉ cần là người của Tống Thao, vậy thì vĩnh viễn đừng hòng trốn thoát.

(E hèm, editor mạn phép đoán là quá khứ Tống Thao rất yêu thương vợ, nhưng mà có vấn đề gì đó nên vợ ổng bỏ đi, nên bây giờ mới ra sức khống chế Tô Viễn như này. Mà cũng có thể do ổng biếи ŧɦái quá nên vợ ổng mới đi ấy chứ.)

Tống Thao đột nhiên khép sách lại, sau đó đem sách ném vào thùng rác, cùng lúc điện thoại trên bàn đổ chuông vang vọng.

Thư ký ở bên kia điện thoại gấp gáp nói liên tục, tựa hồ như thật sự có việc khẩn cấp, Tống Thao càng nghe sắc mặt càng âm trầm, cuối cùng vẫn là gọi người đến, khoác thêm quần áo rồi cấp tốc đến công ty.

Gần đây không biết vì cái gì, cổ phiếu Tống gia luôn có biến động, giống như bị ai đó thao túng. Tuy rằng cuối cùng vẫn giải quyết được nhưng đem lại cho Tống Thao một cảm giác bất an.

Lầu hai, Tống Dục nhìn nhìn tin nhắn, tháo mắt kính xuống, có chút mệt mỏi mà xoa xoa thái dương.

Chính mình cũng nên đi tiếp Tô Viễn.

Căn phòng im ắng, nhóm người hầu đều cố tình an bài ở lầu dưới. Tống Dục nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng ngủ của phụ thân Tống Thao, quả nhiên thấy Tô Viễn ghé vào trên giường nặng nề ngủ say.

Tống Dục lẳng lặng đi đến bên cạnh, có chút bất đắc dĩ mà nhẹ nhàng đem Tô Viễn trở người lại, sờ soạng tháo ra mớ dây thừng trên thân thiếu niên bị nam nhân trói buộc, dùng đầu ngón tay vuốt ve qua lại những vệt đỏ trải rộng trên mông thịt.

Du͙© vọиɠ của phụ thân thật là càng ngày càng tràn đầy, hai ngày không nhìn thấy, Tô Viễn cũng đã bị dạy dỗ thành dáng vẻ này, phỏng chừng nếu y trở về muộn mấy ngày, Tô Viễn không chừng sẽ thật sự sẽ trở thành một sủng vật tính ái không thể xuống được giường.

Lúc này, Tống Dục lấy ra một chiếc chìa khóa, đây cũng chính là chìa khóa của thư lung mà Tống Thao mang lên cho Tô Viễn. Nam nhân đi quá gấp, nhất thời liền quên cất đi, trùng hợp Tống Dục nhìn thấy được.

“Ô…..”

Tô Viễn thở gấp tỉnh dậy, cảm nhận được cảm giác không khỏe do hạ thể bị lôi kéo, mơ hồ thấy được bóng dáng Tống Dục mà cậu vẫn luôn mong nhớ đang đứng ở trước mặt, làm cho Tô Viễn trong lúc nhất thời cảm thấy có chút không tin tưởng nổi.

“Tống, Tống Dục? Là anh sao……. Ân… ha!”

Tô Viễn giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng lại bị cảm giác tháo khóa thư lung trên qυყ đầυ kí©h thí©ɧ đến cả người mềm oặt ngã xuống, hai mắt ngập nước chứa đầy ủy khuất ngẩng lên nhìn Tống Dục, bộ dáng đáng thương như giây tiếp theo cần phải được Tống Dục ôm vào lòng an ủi.

“Ngoan một chút, đừng lộn xộn, nếu không nơi này của em sẽ hoàn toàn bị dãy dỗ đến mất cảm giác.”

Tống Dục cười khẽ nhìn Tô Viễn liếc mắt một cái, cố nén du͙© vọиɠ đem người ôm chặt vào trong ngực, chậm rãi rút ra gậy mềm bên trong niệu đạo. Theo thanh âm nức nở của Tô Viễn, một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo tinh khổng (ống dẫn tinh) chậm rãi chảy ra, qυყ đầυ hồng nhạt cũng đã héo rũ mất sức sống, không hề có tinh thần. Tống Dục vẫn nghiêm túc như cũ, đem thư lung ném qua một bên, dùng thủ pháp linh hoạt bắt đầu xoa nắn hoa hành phiếm hồng.

“A a…… Đau quá, Tống Dục, đừng sờ, ô……”

“Em sẽ không thật sự quen dùng hậu huyệt cao trào đó chứ, phía trước vẫn còn nhớ rõ bắn tinh như thế nào không? Nỗ lực khôi phục thử xem.”

Tống Dục có chút lo lắng mà nhăn mày, đôi tay càng thêm dùng sức mà loát động trên hoa hành Tô Viễn, muốn làm cho nam căn tinh xảo đáng yêu trong tay hưng phấn nhếch lên trở lại như lúc trước.

Tô Viễn nghe xong liền biết Tống Dục đang cố gắng giúp cậu khôi phục lại tri giác của côn ŧᏂịŧ, sau đó thuận theo mà nổ lực nhớ lại tư vị trong ký ức, thở hổn hển đỏ mặt.

Nhưng mà Tô Viễn đã bị Tống Thao cưỡng chế không cho bắn tinh mấy ngày, nên hoa hành vẫn luôn bị xoa nắn thật lâu mới chậm rãi có chút phản ứng, cái này làm cho Tống Dục có chút cao hứng, lại có chút đau lòng.

Tới cuối cùng, Tô Viễn mới miễn cưỡng rêи ɾỉ bắn ra một đạo tϊиɧ ɖϊ©h͙ loãng, giống như vòi nước đóng không kỹ, từng giọt từng giọt chảy ra.

“Ô….. Đã hư mất…”

“An tâm, nỗ lực khôi phục thêm một chút là được, về sau mỗi ngày đều phải cố gắng tận lực tìm thời gian lặng lẽ luyện tập, biết không? Trước tiên cùng anh về phòng đã.”

Tống Dục dùng khăn ướt xóa sạch dấu vết, sau đó đem Tô Viễn từ trên giường ôm lên quay trở về phong y.

“Còn Tống Thao, nếu Tống Thao trở lại phải làm thế nào?”

Tô Viễn vừa khẩn trương vừa ngượng ngùng mà ôm chặt lấy cổ Tống Dục, chọc cho Tống Dục phải cuối xuống mỉm cười.

“Tống Thao đêm nay sẽ không trở lại.”

Nay tâm sự dài tí nè (='ω´=)

Hôm nay t thi xong rồi nè, đăng chương mới nóng hổi luôn ( ◜‿◝ )♡

Bộ này gần xong rồi, khi nào kết thúc t sẽ qua lấp cho xong bộ "Độc thân dưỡng phụ" nhá. Nhân tiện các cô đọc thấy lỗi chỗ nào comment cho t sửa với nha, cảm ơn các cô (・∀・)

T tia được 1 bộ hay lắm, chắc là t sẽ đào nữa, và khá là dàiiiiiiiii, các cô có theo t hơm, bảo đảm có thịt thơm ngon. Và vẫn như mấy bộ khác: H văn, song tính,..............huynh đệ, nhưng là cùng cha khác mẹ, đặc biệt không NTR, không NP và dĩ nhiên kết thúc là Happy ending, bối cảnh cổ đại và có bảo bảo...•́ ‿ ,•̀

Các cô ăn thanh thủy văn rồi có thiếu đạm thì ghé nhà t nha, bổ sung tí protein (ㆁωㆁ)

Thế nhé, t lặn tiếp đây, hẹn các cô một ngày không xa