Chương 5

Triệu Dịch sửng sốt, nhìn chằm chằm Lục Dương, không khỏi nở nụ cười, người này, thật đúng là kinh người, sẽ không bao giờ giấu diếm muốn gì, ngay cả loại mời này cũng tự nhiên thoải mái.

Hắn biết nếu mình từ chối, thì người đó cũng sẽ không xấu hổ, chỉ trực tiếp bày tỏ sự tiếc nuối cùng thất vọng, dùng ánh mắt nói cho ngươi, thật đáng tiếc.

May là, hắn không khiến người ta thất vọng, hắn cũng vừa hay có ý nghĩ này.

Triệu Dịch đậu xe trước cửa hàng tiện lợi, đi vào, rồi mang một cái hộp đi ra, trước sau chưa đầy một phút.

Lục Dương nhìn nam nhân trưởng thành đẹp trai, đường nét cứng rắn trước mặt, mấy thứ nước dính dính nị nị chậm rãi tràn ra đáy lòng, cẩn thận nếm thử, ngọt ngào, anh rất thỏa mãn.

Triệu Dịch ngồi lại trong xe, nhìn thấy đôi mắt linh tinh sao quang của người trên xe, cũng nhất thời cảm thấy trên áo gió của mình có tầng điểm sáng lấp lánh dán lên, loại này đánh thế nào cũng không thể đánh bại.

Nhà của Lục Dương đã được dọn dẹp sạch sẽ, dù sao cũng từng là một nam nhân đã có gia đình, mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp, trông ấm áp và có cảm giác như ở nhà.

Hai người bắt đầu hôn ngay khi vừa vào cửa, vừa đi vừa cởϊ qυầи áo của đối phương, sau đó Lục Dương kéo hắn đi vào phòng tắm.

Tắm xong, Triệu Dịch trực tiếp đẩy Lục Dương dựa vào tường trong phòng khách, cởi bỏ áo choàng tắm mới vừa mặc ra.

Lục Dương da dẻ trắng nõn, trơn nhẵn mềm mại, sờ vào rất thích.

Triệu Dịch sờ soạng một hồi, hai tay ôm lấy eo trắng nõn của Lục Dương, miệng ngậm cổ của anh không tha, sau đó bế người lên, ném lên trên giường.

Mặc dù Triệu Dịch đã rất dịu dàng, nhưng lúc tiến vào, Lục Dương vẫn run rẩy một hồi, cơn đau xé rách làm anh từng trận mê muội.

Ngay khi toàn bộ đi vào, trên người như bị điện giật, anh không nhịn được hét lên một tiếng...

Sáng hôm sau, Lục Dương còn đang mơ hồ, nghe được một tiếng chuông báo, ngay sau đó liền bị người tắt đi, có một bàn tay ôn nhu xoa nhẹ tóc của anh, chậm rãi đẩy anh: "Lục Dương."

Lục Dương cau mày, mở to hai mắt sưng tấy, mê mang một lúc, mới chậm rãi tập trung vào gương mặt nam nhân bên cạnh, hơi kinh ngạc: "Anh..."

Giọng nói khô khốc như nuốt một nắm cát vô họng.

Triệu Dịch dường như đã chuẩn bị xong, cầm lấy ly nước trên đầu giường đưa cho Lục Dương, anh chỉ uống một ngụm đã làm ẩm ướt đôi môi của mình, cổ họng vẫn còn đau: "Anh chưa đi sao?"

Lục Dương đẩy ly nước, vùi đầu vào gối không muốn nhúc nhích, anh không thích uống nước trước khi đánh răng, luôn cảm thấy không sạch sẽ.

Anh tưởng Triệu Dịch sẽ giống như lần trước, sáng sớm đã rời đi, không nghĩ tới lại còn ở đây.

Lục Dương vừa hơi ngẩng đầu, cái cổ liền răng rắc một tiếng, lời muốn nói liền nuốt vào trong bụng.

Lục Dương rên một tiếng, đau như bị xe nghiền qua, khó chịu mà hừ hừ hai tiếng, cảm thấy có người ở gần đó liền im bật.

Triệu Dịch nhíu mày, vẻ mặt buông lỏng, sau đó ma xui quỷ khiến hắn đem hai tay đặt lên trên eo Lục Dương, nhẹ nhàng xoa bóp.

Lục Dương cứng đờ, sau đó thả lỏng, hưởng thụ một lúc, mới tò mò hỏi: "Này, về sau anh vẫn luôn xoa bóp như vậy sao?"

Triệu Dịch: "Không, nhưng có thể thêm vào."

Lục Dương bĩu môi, sau đó nở nụ cười: "Thêm vào cũng tốt, thật thoải mái!"

Lục Dương khẽ nhúc nhích, Triệu Dịch vươn bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lên vai Lục Dương, ôn nhu nói: "Nằm xuống."

Lục Dương vặn vẹo hai lần, lại nằm xuống, một lát sau mới hỏi: "Này, về sau luôn ôm người đi tắm sao?"

Triệu Dịch: "Ừm...Ở nước ngoài sẽ không, ở trong nước...Từng có một lần, nhưng lúc đó tôi uống say, làm xong liền ngủ..."

Lục Dương cắn môi suy nghĩ một chút, nói: "Cái này cũng thêm vào, tỉnh rồi, thoải mái!"

Triệu Dịch: "..."

Lục Dương không an phận ngắt mấy lần, Triệu Dịch bật cười: "Em còn muốn hỏi cái gì?"

"Anh...đang tìm người để quan hệ à?"

"..."

Lục Dương vươn mình liếc mắt nhìn Triệu Dịch, có chút ngượng ngùng: "Xin lỗi, hiếu kỳ."

Triệu Dịch xoay người Lục Dương lại, tiếp tục xoa bóp: "Hiểu được, không sao."

Hai người im lặng một lúc, Triệu Dịch hỏi: "Còn em thì sao? Em có thường xuyên đi bar không?"

Lục Dương nhếch miệng, anh chính là thưởng thức điểm này của Triệu Dịch, rõ ràng hỏi chính là cùng một chuyện, nhưng người ta lại hỏi anh khéo léo như vậy, nào như anh, đường đột như vậy.

"Không thường xuyên, tôi đã không đến đó từ lần trước."

"Hả? Tại sao em không đi." Thảo nào hắn không gặp.

"...Đau." Lục Dương muốn nói thật, nói đau quá, không dám đi, sợ đi không gặp được người ôn nhu như Triệu Dịch.

Nhưng anh kìm nén lại không nói, cuối cùng đỏ mặt.

Triệu Dịch cho rằng Lục Dương nói hắn ấn đấu, nên xuống tay ôn nhu thêm mấy phần.

Đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên, Lục Dương kinh hãi, nơi nào đó đau làm cho anh hít vào một ngụm khí lạnh.

Anh tự mắng mình hồ đồ, giờ phút này là thời gian làm việc, tối hôm qua thực sự không nên mời người ta ở lại!

Triệu Dịch nhìn sắc mặt thay đổi của Lục Dương, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, lại dứt khoát muốn mặc quần áo, hắn há miệng, không thể làm gì khác hơn là lùi lại một bước

Bọn họ không quen, không có tư cách làm cho anh ở nhà nghỉ ngơi, không đi công tác.

Lục Dương chịu đựng sự khó chịu, mặc quần áo, bắt đầu rửa mặt, thu dọn thỏa đáng khi đồng hồ báo thức lần thứ ba vang lên, đang định đi ra ngoài, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay đầu lại hỏi: "Anh là ông chủ?"

Triệu Dịch là tổng tài của công ty nhà mình, hắn gật đầu: "Đúng vậy."

"Ân, tôi là giáo viên đại học."

Triệu Dịch: "Tôi biết."

Lục Dương: "Cái kia..." Tạm biệt.

Triệu Dịch ngắt lời Lục Dương: "Ngày mai gặp lại."

Lục Dương: "Hả?"

Triệu Dịch: "Ngày mai không phải là ngày làm việc đúng không? Cùng nhau đi ăn cơm đi." Hắn đột nhiên muốn hẹn người này.

--------o0o--------