Chương 4

Buổi tối, trên đường đến, nói chuyện điện thoại với bạn thân, mới biết hóa ra nhân vật chính không phải là bạn thân cùng lão công nhà hắn, mà là bạn thân của lão công. Nói là vừa mới thu mua được một công ty, để chúc mừng hắn nên mới mở tiệc.

Lục Dương trợn tròn mắt: "Cậu tham gia náo nhiệt, còn kéo tôi đi làm gì."

Bạn thân rên một tiếng, có chút bất mãn nói: "Có cơm ăn ngu gì không đi, cũng không cần cậu bỏ tiền, tôi đi du lịch mới một tuần, mà cậu đã không muốn nhìn thấy tôi?"

Đẩy cửa phòng riêng ra, Lục Dương liền nhìn thấy nam nhân kia, mái tóc chải ngược tỉ mỉ, lộ ra đôi lông mày kiếm, tuấn tú phi phàm, giờ khắc này lại nhẹ nhàng đứng lên, hiển nhiên có chút kinh ngạc khi thấy Lục Dương đến.

Bạn thân còn kinh ngạc hơn: "Hai người quen biết nhau à?"

Triệu Dịch cho rằng Lục Dương để tâm, đang muốn mở miệng phụ nhận, Lục Dương lại thành thật nói: "Từng nói chuyện qua, không phải rất quen."

Triệu Dịch nghe lời này liền nở nụ cười, nhìn Lục Dương.

Lục Dương vừa từ trường học chạy tới, với mái tóc thường ngày của mình. Toàn bộ tóc của anh đều được chải ngược, lộ ra vầng trán đầy đặn, sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng, mang một khí chất tao nhã nhẹ nhàng.

Lại nhìn anh nói chuyện, không một chút lòng vòng, có gì nói đó, lúc anh bị bắt nằm yên, hắn dỗ dành anh, nói thả lỏng đi, anh cũng năn nỉ từ từ.

Hai người quả thật cũng không quen, thậm chí còn không biết tên của nhau.

Vì tất cả đều quen biết nhau, Lục Dương cảm thấy lúng túng khi bước vào phòng riêng, một bữa ăn mấy người mặt mày đỏ lừ lừ.

Lục Dương cũng cùng uống vài ly rượu, anh gọi đến, mắt thấy bạn thân càng tán gẫu càng lâu, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ mỉm cười, đau lòng một chút với giá trên trời.

Không biết vì sao, Lục Dương lại ngẩng đầu lên, liếc nhìn nam nhân một cái, khuôn mặt tuấn tú đó đập thẳng vào mắt anh.

Lục Dương tâm thần chấn động, hô hấp có chút rối loạn, anh nhanh chóng bình ổn lại thần trí, thầm mắng mình suy nghĩ bậy bạ.

Anh không tránh khỏi nghĩ đến niềm vui của đêm hôm đó.

Những ngày này, bất cứ khi nào có thời gian rảnh, cảnh tượng đó đều sẽ hiện lên trong đầu anh, làm thế nào cũng không xua đi được.

Làn da của nam nhân có màu lúa mì khỏe mạnh, sau khi tắm rửa xong, áo choàng tắm tùy ý buộc lại một chút, trông gợi cảm đến lạ kỳ...

Lục Dương chớp chớp mắt, rời khỏi mảnh ký ức xa hoa lãnh phí đó, giương mắt, hơi sửng sốt.

Thanh âm pháo hoa nhiều màu sắc nổ tung vang lên trong đầu.

Đột nhiên bốn mắt nhìn nhau, làm cho Triệu Dịch nhất thời cảm thấy hơi bối rối, ngay cả khi bình tĩnh lại, cảm xúc mãnh liệt trong mắt cũng từng một thu lại, hắn mỉm cười xin lỗi ngay với Lục Dương, rồi tiếp tục nghiêng đầu nói chuyện với bạn.

Lại dùng tầm nhìn ngoại vi của mình để quan sát biểu tình của Lục Dương.

Điều mà Triệu Dịch đang nghĩ tới cũng chính là điều mà Lục Dương đang nghĩ, hắn cũng đang nghĩ về buổi tối sảng khái tràn trề hôm đó.

Lúc nhìn người còn bị người bắt gặp, không khỏi làm hắn có chút bất an.

Nhắc mới nhớ, hắn thật sự đã lâu không có cảm giác này, sau khi tốt nghiệp đại học, xuất ngoại du học, về nước làm việc, hắn vẫn luôn vạch ra chiến lược, không bao giờ hoảng sợ, vậy mà chỉ đường đột liếc nhìn một cái, đột nhiên có chút sợ bị người chán ghét.

Vẫn là trong một bữa tiệc do bạn thân tổ chức, nổi tâm tư với khách nhân, làm cho hắn hơi có chút quẫn bách.

Lục Dương cau mày suy nghĩ về phản ứng tinh tế của nam nhân vừa rồi, chẳng lẽ hắn cũng đang mong đợi chuyện gì đó xảy ra?

Cái nhận thức này không khỏi làm anh có chút vui vẻ.

Ít nhất là đồng ý với mị lực của anh.

Bữa tiệc kết thúc, bạn thân uống đến rối tinh rối mù, lão công của bạn thân luôn miệng cười xin lỗi, dặn cả hai đi đường cẩn thận, rồi đem người rời đi.

Lục Dương lắc mình đứng dậy, chân hơi có chút không ổn, anh đỡ bàn, ánh mắt có chút tan rã.

Anh cau mày có phần khó chịu và tự trách mình đã uống hơi nhiều.

Sau đó, cánh tay bị ai đó nắm lấy, một giọng nói trầm ổn hơi khàn khàn truyền đến: "Để tôi đưa em về?"

Đó là một giọng điệu thương lượng. Triệu Dịch trực tiếp đỡ Lục Dương, ra khỏi thang máy, để anh ngồi vào chỗ ghế phụ.

Lục Dương kỳ thật cũng không say lắm, nhưng không cần bỏ tiền đón xe, cũng vui, huống chi, anh cũng rất muốn cùng nam nhân một chỗ.

Mùi hương trên người hắn rất dễ chịu, anh thích mùi thuốc lá nhàn nhạt này.

Trên đường chợp mắt một chút, mở mắt ra đã thấy căn hộ ở dưới lầu, Lục Dương nói cảm ơn, đang định đứng dậy, liền bị nam nhân kéo lại, nhét một mảnh giấy vào tay, anh mang theo dò hỏi mà nhìn sang, nam nhân nở nụ cười: "Danh thϊếp của tôi, bên trên có phương thức liên lạc."

Lục Dương ngứa lỗ tai, nhìn tấm danh thϊếp trong tay, lông mày cũng nghiễm lên ý cười, sau lần đó, anh thực sự hối hận vì không để lại phương thức liên lạc cho đối phương, giờ có thể gặp được, thật sự rất tốt, anh nhẹ giọng lẩm bẩm: "Triệu Dịch."

Triệu Dịch hai mắt lóe lên, giọng nói làm trong lòng hắn ngứa ngày.

Đột nhiên mắt Lục Dương tối sầm lại, sau đó một thứ gì đó mềm mại ấm nóng đặt lên môi anh, đầu nổ tung, trong nháy mắt hai mắt trợn tọ, chậm rãi nhắm lại.

Hơi thở nam tính của nam nhân phun lên mặt, ấm áp dễ chịu, Lục Dương sững sờ một lúc, bắt đầu đáp lại, cùng nam nhân đầu lưỡi dây dưa.

Triệu Dịch cảm thấy đầu óc nóng lên, lúc tỉnh lại, hắn đã đứng dậy đem người đặt ở ghế phụ hôn nồng nhiệt, hắn làm thế nào đứng dậy, làm thế nào đè người xuống, làm thế nào xoa mái tóc mềm mại của người kia, hắn một chút cũng không nhớ ra được.

Cứ như vậy mà lỗ mãng, mà cường thế, không hề lề nghi mà đè người lên ghế phụ, dùng đầu lưỡi cạy miệng, tiến quân thần tốc.

Sau khi thực hiện xong một bộ động tác uyển chuyển này, Triệu Dịch sửng sốt, đang lúng túng muốn lui ra ngoài, thì người dưới thân lại nhiệt tình đáp lại, làm cho hắn không khỏi có chút hưng phấn.

Bất giác buông ra, Triệu Dịch mím môi xấu hổ nói: "Xin lỗi."

Triệu Dịch cảm thấy hắn hiện tại đặc biệt vô liêm sĩ, giống như một lão lưu manh chưa từng ăn thịt, không khỏi tự phỉ nhổ chính mình.

Lục Dương ngược lại, so với Triệu Dịch sảng khoái hơn nhiều, sau khi hôn nồng nhiệt xong, trong mắt không giấu được cảm xúc cùng du͙© vọиɠ: "Có muốn vào nhà ngồi một chút?"

--------o0o--------