Chương 375: Bởi vì anh không muốn khiến em khó xử

Tiêu Cận Ngôn có chút kinh ngạc, cười nói: “Hơi chóng mặt.”

“Anh vừa nói, anh sẽ nó thật, bất kể em hỏi cái gì.”

“…” Hầu kết của anh khẽ động đậy, anh bật cười: “Được rồi, thật ra hơi đau một chút.”

Tố Cẩm Tinh nhẹ nhàng ngồi bên giường bệnh, lo lắng hỏi: “Đau ở đâu?”

“Toàn thân đều đau.”

“Ngoài đau ra còn có cảm giác gì khác không?”

“Còn có… anh hơi muốn khóc.” Anh xấu hổ cúi đầu: “Anh vô dụng quá nhỉ? Một người đàn ông, thế mà lại muốn khóc.”

Tô Cẩm Tinh cảm thấy mũi đột nhiên hơi chua xót, cô vươn tay giúp anh vén chăn bông lên, khịt mũi nói: “Anh nhớ lại khi nào?”

“… Tối hôm qua.”

Tô Cẩm Tinh cau mày: “Nhưng trước đó anh nói qua điện thoại với em rằng người đó là giả, anh mới là tiên sinh. Lúc đó anh không nhớ sao?”

Anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Lúc đó, Lục Tước nói với anh rằng anh ấy không có lý do gì để nói dối anh… anh cũng đại khái đoán được phần nào. Em biết không, trong đầu anh sẽ có một số điều mà anh chưa từng thấy. Thật ra trong lòng anh cũng có phỏng đoán này, nhưng chính anh lại không thể không phủ nhận. Em đã nói, tiên sinh của em đã chết cách đây bốn năm, nhưng anh vẫn còn sống, làm sao anh có thể là tiên sinh chứ?”

“Lục Tước nói với anh ư?”

“Đúng vậy.”

“Vậy tại sao đột nhiên anh lại phủ nhận?”

Tiêu Cận Ngôn hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên một tia buồn phiền: “Bởi vì anh không muốn khiến em khó xử.”

“…”

“Em yêu tiên sinh, nhưng em cũng hận Tiêu Cận Ngôn. Làm sao em có thể chấp nhận hiện thực này? Đúng lúc, một người khác xuất hiện, anh ta tự xưng là tiên sinh, chỉ cần anh ta có thể đối xử tốt với em, anh… anh sẽ mãi mãi giữ kín bí mật này.”

Tô Cẩm Tinh khịt mũi cười: “Làm sao anh có thể chắc chắn rằng cả đời này anh ta sẽ tốt với em, mà không phải có ý đồ với anh, với nhà họ Tiêu?”

“Thứ anh ta muốn chính là tài sản của nhà họ Tiêu, anh không cần gì cả, có thể giao cho anh ta hết.”

“Cho dù anh giao nhà họ Tiêu cho anh ta, cho dù một mình anh chịu đau khổ để khiến anh ta thoải mái, anh ta cũng không nhất định sẽ đối xử tốt với em.”

“Cho nên anh không trực tiếp giao nhà họ Tiêu cho anh ta.” Tiêu Cận Ngôn ngẩng đầu nói: “Anh không ngốc như vậy, Cẩm Tinh, anh cũng là một doanh nhân. Anh ta phải đáp ứng điều kiện của anh thì anh mới có thể để anh ta toại nguyện.”

Tô Cẩm Tinh khẽ cau mày: “Anh… đã làm gì?”

“Anh đã chia đều tài sản và cổ phần sở hữu đứng tên mình cho ba đứa trẻ. Nếu anh ta muốn thực sự kiểm soát nhà họ Tiêu, anh ta phải được sự đồng ý của bọn trẻ, và em là mẹ của bọn trẻ, người giám hộ của bọn trẻ có thể thay mặt chúng xử lý các tài sản và cổ phần sở hữu này. Nếu anh ta đối xử tệ với em và tương lai hai người có chia tay, thì anh ta đừng hòng nhận được một xu.”

Khi nói câu cuối cùng, anh có chút tự đắc, hai mắt sáng ngời: “Hơn nữa, Cẩm Tinh, anh sẽ quan sát anh ta, giống như trước đây, anh sẽ ẩn trong bóng tối, canh giữ em, canh giữ bọn trẻ, sẽ không để cho bất cứ ai bắt nạt bọn em.”

“… Còn anh?” Giọng cô hơi run: “Anh làm gì?”

“Anh?” Anh cười nói: “Chỉ cần anh có thể nhìn thấy em và bọn trẻ có cuộc sống tốt đẹp, những chuyện còn lại đều không quan trọng.”

“…”

"Cẩm Tinh, em không cần miễn cưỡng bản thân, anh là tiên sinh thì sao chứ? Em vẫn có thể hận anh, không cần phải thực hiện lời hứa ở bên anh, dù sao… cũng là do anh đã lừa em, anh không nói sự thật cho em…”

Bệnh viện rất yên lặng, có thể nghe thấy tiếng thở của mỗi người.

Thậm chí có thể nghe thấy cả tiếng tivi ở phòng bên cạnh.

Trên TV đang chiếu bộ phim “Chân Hoàn truyện” đã phát sóng từ rất lâu rồi.

Tô Cẩm Tinh đã xem phim này với mẹ mình nhiều lần, vừa nghe là biết cốt truyện hiện tại đã tiến triển đến đâu.

Chân Hoàn vừa khóc vừa nói: “Năm đó trời mưa nhẹ, anh nói anh là Quả Quận Vương, cho nên có một số việc… ngay từ đầu đã sai rồi.”

Tiêu Cận Ngôn cười đáp lại: “Câu này lại hơi hợp cảnh đúng lúc nhỉ.”

Họ quen nhau nhiều năm, yêu nhau cũng nhiều năm, đã có sự ăn ý ngầm hơn cả những cặp đôi bình thường, Tô Cẩm Tinh cũng hiểu, cúi đầu cười: “Bên chúng ta không phải là mưa nhẹ, mà là mưa như trút nước.”

“Đúng là rất lơn,” Tiêu Cận Ngôn gật đầu: “Vậy, Quả Quận Vương của em đâu? Không phải hôm nay em đã hẹn gặp mặt với anh ta à?”

Quả Quận Vương?

“Em không phải Chân Hoàn, nên em không có Quả Quận Vương.” Cô thì thào: “Em không mạnh mẽ như cô ấy, cũng không dũng cảm như cô ấy, cũng không lợi hại như cô ấy.”

Nói đến đây, Tiêu Cận Ngôn nói: “Em có biết anh bắt đầu thích em từ khi nào không?”

Tô Cẩm Tinh chớp mắt, tự hỏi tại sao lại đột nhiên nhắc đến câu hỏi này.

Nhưng nghĩ lại, hình như mình thực sự không biết.

Cô chỉ nhớ rằng lúc đó mình vẫn đang đi học, Tiêu Cận Ngôn đang rất nổi bật ở trường và rất được các bạn nữ yêu thích, còn cô thì lại có đôi mắt cao hơn đỉnh đầu và thực sự coi anh như anh trai, chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này.

Cho đến khi anh tỏ tình với cô một lần, và sau đó bí mật hôn cô…

Đó là nụ hôn đầu tiên của cô, tính ra đã hơn mười năm, nhưng đến bây giờ nghĩ lại vẫn khiến cô đỏ mặt.

“Khụ khụ …” Tô Cẩm Tinh có chút ngượng ngùng: “Anh đang nói cái gì vậy?”

“Ngay lần đầu gặp em, anh biết em xinh đẹp và kiêu hãnh như một con công nhỏ, nhưng anh thực sự thích em bởi vì đã từng thấy em đứng ra che chắn cho Hà Hiểu Hiểu. Em yếu đuối như thế, nhưng lại đứng trước mặt mấy chục tên con trai to cao để bảo vệ Hà Hiểu Hiểu.”

Tô Cẩm Tinh nhớ rằng đó là lần Hà Hiểu Hiểu bị bắt nạt trong khuôn viên trường.

“… Thần sắc của em rất kiêu ngạo, trợn mắt ngoác mồm, hếch cằm dạy cho đám nhóc đó một bài học, bảo bọn chúng có bản lĩnh thì cứ trả thù em, nếu ai không dám thì chính là cháu trai."

Khi Tô Cẩm Tinh nghe thấy điều đó, hận không thể đào một cái lỗ trên mặt đất để chui vào.

Lúc đó cô thật sự sợ muốn chết, nhưng không thể mất đi khí chất, chỉ có thể cắn chặt răng mà đối mặt với đám con trai đó.

“Đừng nhắc đến chuyện đáng xấu hổ này nữa…”

“Đó là lần đầu tiên anh nghe một con công nhỏ kiêu ngạo còn có thể chửi thề…” Tiêu Cận Ngôn nói điều này, cười khúc khích hai tiếng: "Một cô gái nhỏ xinh xắn, chỉ vào mũi của nam sinh và nói những lời chửi bới, tự xưng là bà cô và gọi người bên kia là cháu trai… Dáng vẻ và thần khí đó, cả đời này anh cũng không quên được.”

Tô Cẩm Tinh càng nghe càng không nói nên lời: “… Vậy anh thích em vì anh có thể chửi thề à?”

“Không phải, anh muốn nói, nếu có thể làm bạn trai của em, anh nhất định sẽ không để em chửi thề nữa.” Anh cười: “Cô gái nhỏ xinh đẹp nên được người ta che chở, chặn hết đám kẻ xấu cho cô ấy, để cô ấy tiếp tục làm một con công nhỏ kiêu ngạo."

“…”

“Anh muốn bảo vệ em,” Anh ngẩng đầu nhìn cô: “Để em có thể luôn ngẩng cao đầu tự hào mà phô bày vẻ đẹp của mình. Không chỉ ngoại hình, còn có khả năng thiết kế của em, Cẩm Tinh, em chính là tia sáng kỳ diệu trong giới thiết kế, con công nhỏ sẽ trở thành phượng hoàng nhỏ, bay bổng tự do trên bầu trời…”

“…”

“Nhưng, cuối cùng, chính anh là người đã phá hỏng mọi thứ.”