Chương 376: Anh ấy thật nhàm chán

“Quá khứ thì cũng đã trôi qua rồi,” Tô Cẩm Tinh nói: “… Haiz, em không biết phải nói gì.”

“Em không cần phải nói gì cả. Anh nói điều này là để nói với em rằng em dũng cảm và có năng lực hơn rất nhiều so với những gì em nghĩ, không cần tự ti như vậy.”

Tô Cẩm Tinh cau mày: "Nhưng em vẫn không xử lý tốt chuyện công ty, tâm huyết cả đời của bố em đều bị Lưu Phấn hủy hoại, em đã cố gắng để vãn hồi lại, nhưng có vẻ như em không có thiên phú về phương diện này. Vẫn là ông cụ Hình có tầm nhìn độc đáo, chọn trúng anh…”

Nói đến đây, trong đầu cô chợt lóe lên một tia sáng trắng, cô chợt hiểu ra một điều: "Thảo nào! Lúc đó tiên sinh luôn nói rằng ông cụ Hình là ân nhân của anh ấy, và ông cụ Hình cũng nói với em rằng, điều ông ta muốn là một người thừa kế hoàn mỹ, không phải một người bảo thủ vì tình yêu… Cho nên, từ đầu đến cuối, người ông cụ Hình nhằm vào, đều là anh.”

Tiêu Cận Ngôn gật đầu: “Hai chân ông cụ Hình bị tật, không có con ruột, cũng không có ai thừa kế tài sản khổng lồ của ông ta, nên anh đã được chọn.”

“Ông ta bị tàn tật như thế nào vậy?”

Tiêu Cận Ngôn nói: “Bởi vì bị một người phụ nữ phản bội. Người phụ nữ đó bỏ ông ta và muốn có tài sản, vì vậy bà ta đã tạo ra một vụ tai nạn xe hơi và muốn gϊếŧ ông ta.”

Tô Cẩm Tinh hiểu ra: “Thảo nào ông ta ghét phụ nữ đến vậy.”

“Đúng thế, ông ta không tin tưởng phụ nữ, hay nói cách khác, ông ta không tin tưởng bất cứ ai, ngay cả Quách Khánh An, người đã ở bên ông ta hơn mười năm.”

“Vậy thì tại sao ông ta lại tin tưởng anh nhiều như vậy?”

Tiêu Cận Ngôn sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi nói: “… Có lẽ là bởi vì bố mẹ của anh đã qua đời, mà ông ta lại có ơn với anh, nên anh sẽ không hai lòng với ông ta.”

Ngay khi anh nói điều này, điện thoại lại vang lên.

Vẫn là một con số xa lạ, cô mỉm cười và nói: “Có thể là tìm anh.”

Tiêu Cận Ngôn nhướng mày.

“Điện thoại của anh không liên lạc được, cho nên bọn họ đều gọi điện thoại cho em để tìm anh. Đúng rồi, điện thoại của anh đâu?”

“… Vứt vào bồn cầu và xả nước luôn rồi.”

Tô Cẩm Tinh có chút kinh ngạc: “… Có virus trên điện thoại à?”

Tiêu Cận Ngôn lắc đầu.

“Vậy thì tại sao?”

Tiêu Cận Ngôn hiển nhiên không muốn nói đến chủ đề này, vì vậy anh ho khan hai tiếng nhắc nhở cô: “Trước tiên em cứ nghe điện thoại đi.”

Tô Cẩm Tinh nghe lời nhấn nút nghe điện thoại.

Một giọng nói lo lắng vang lên từ đầu dây bên kia: “Bà chủ, tôi không liên lạc được với sếp!”

Đó là Trần Phán.

Tô Cẩm Tinh liếc nhìn điện thoại, đó quả thực là một số lạ, nhưng cô có thông tin liên lạc của Trần Phán mà.

“Cô đổi số à?”

“Hả? Ồ, tôi không thay đổi, tôi dùng điện thoại của mình gọi cho sếp mà không liên lạc được. Tôi tưởng anh ấy không muốn trả tiền tăng ca cho tôi nên đã chặn tôi, thế là tôi đã mượn điện thoại của đồng nghiệp để gọi…”

Giọng nói của Trần Phán càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không khỏi có chút bất mãn: “Bà chủ, cô có thể đòi tiền làm thêm giờ cho tôi không? Cũng không nhiều, một cái váy mà anh ấy mua cho cô cũng gấp mười lần tiền làm thêm giờ của tôi rồi.”

“Váy? Anh ấy chưa từng mua váy cho tôi mà?”

"Chết tiệt, anh ấy nhàm chán thật. Anh ấy rõ ràng quan tâm đến những gì mà cô để ý, nhưng ngoài miệng thì cứ như con vịt chết cãi bướng. Anh ấy đã mua hàng nghìn chiếc váy trong mấy năm nay, tất cả đều có họa tiết hoa và tất cả đều vừa với kích thước của cô, Còn nữa nha, bằng cấp của tôi không tính là quá tốt, anh ấy chọn tôi làm thư ký vì chữ viết tay của tôi giống với cô đó.”

Tô Cẩm Tinh hơi sững sờ, quay lại nhìn Tiêu Cận Ngôn.

Tiêu Cận Ngôn không nghe thấy Trần Phán đã nói cái gì, anh không phản ứng, chỉ dùng ánh mắt hỏi cô: Có chuyện gì vậy?

Tô Cẩm Tinh khẽ vẫy tay, nghe Trần Phán nói tiếp.

“Còn nữa, tôi cũng nghe một đồng nghiệp kể lại. Trong cuộc họp thường niên của công ty năm ngoái, có người đã treo đèn ông sao trước cửa phòng làm việc. Không ngờ chủ tịch Tiêu nổi giận đuổi việc anh ta ngay tại chỗ. Tôi nghe mà rợn cả người. Dù sao từ đó đến nay, công ty cũng không bao giờ cho phép đồ vật liên quan đến vì sao xuất hiện nữa. Nhưng rất kỳ quái, anh ấy thường thức cả đêm, chỉ là đứng trước cửa sổ nhìn sao, đứng cả đêm luôn.”

Tô Cẩm Tinh liếʍ môi: “… Thường xuyên?”

“Từ khi cô trở về thì cũng ít đi. Sau này nghe đến tên của cô, tôi đã đoán được chuỗi chuyện dị thường của ông chủ hẳn là có liên quan đến cô. Quả nhiên, haha, cô và anh ấy đã có ba cục cưng, tôi đã nói cô Ngô kia đúng là hên thật.”

“…Cô ta thế nào rồi?”

“Trở thành người nổi tiếng trên mạng! Với danh nghĩa bạn gái cũ của sếp Tiêu, cô ta phát sóng trực tiếp và bán hàng mỗi ngày, có một cuộc sống rất tốt.”

“Vậy là tốt rồi.”

"Tốt thì tốt, nhưng cô ta thường nhắc đến một hai câu về sếp Tiêu để thu hút sự chú ý. Không phải lần trước cô có tham dự tiệc sinh nhật của của ông cụ Tiêu với sếp Tiêu sao? Chuyện các người có ba cục cưng cũng được công bố với thiên hạ. Cô ta bắt đầu bóng gió rằng sếp Tiêu đã lừa dối cô ta, cô ta tự khắc họa mình thành hình tượng bông sen trắng tinh khiết bị lừa dối, thật sự thu hút được thiện cảm của nhiều người, hàng bán chạy hơn. Không thể không nói, sếp Tiêu đã trở thành chìa khóa giàu có của cô ta, khi nhắc đến sếp Tiêu, cô ta có thể kiếm được số tiền tiêu cả đời không hết, không giống như tôi…”

“…”

“Tôi còn không được trả tiền làm thêm giờ!!!”

Tô Cẩm Tinh không nhịn được cười: “Như vậy đi, cuối tuần này tôi mời cô đi ăn tối, nhà hàng thì tùy cô chọn.”

“… Thật hay giả vậy?”

“Tôi không giống như ông chủ của cô, tôi sẽ làm những gì tôi đã hứa với cô.”

Trần Phán cười ha hả: “Vậy thì tôi có thể đến Atlantis không? Đó là nơi ăn ở đường hầm dưới biển, cũng phải mấy vạn một người!”

“Được.”

“Bà chủ… Vậy tôi sẽ không ăn bữa này, được không? Quy ra tiền cho tôi được không?”

“… Vậy không được.”

“Vậy thì đổi thành một thứ gì đó? Ví dụ như một chiếc túi Chanel! Nếu tôi bán lại nó, tôi có thể lấy lại một ít tiền…”

“Cũng không được.”

Trần Phán không hiểu: “Không được ư, tôi không hiểu lắm, tại sao?”

Tô Cẩm Tinh thở dài: "Trần Phán, cô đã làm việc rất chăm chỉ trong khoảng thời gian này, tôi biết điều đó, sếp của cô cũng biết điều đó, chúng tôi sẽ cố gắng đền bù gấp bội cho cô, hay là tôi mời cô ăn hai lần? Hoặc bao nhiêu lần cũng được.”

Trần Phán lạnh tâm: “Tôi hiểu rồi, có thể cho tiền tôi, nhưng lại không phải là tiền mặt.”

“Cái đó…”

“Haizz.” Trần Phán thở dài một hơi: “Hai người thật sự là… Không phải người một nhà thì không tiến vào một cửa mà, hai người đã ăn ý như vậy thì còn ầm ĩ gì chứ? Lại còn dọn đến khách sạn?”

“Không phải … Tôi chuyển đến khách sạn vì những chuyện khác.”

Trần Phán ậm ừ nói: “Mau về sớm đi, tuy rằng chủ tịch Tiêu thực sự rất tàn nhẫn vô tình, đôi khi còn vạch lá tìm sâu, tham công tiếc việc và bạo lực ở nơi làm việc, quan trọng nhất là keo kiệt, mấy trăm tệ thôi mà cũng không trả cho tôi! Nhưng… tôi có thể thấy rằng anh ấy thực sự đặt cô trong lòng."