Chương 374: Cẩm Tinh, lại đây

Tiểu Chu đến rất nhanh, không tới hai mươi phút.

Nhìn thấy cô, sắc mặt Tiểu Chu sa sầm: “Cô Tô, anh Tiêu xảy ra chuyện gì vậy?”

Tô Cẩm Tinh hỏi: "Tiên sinh đâu?”

Tiểu Chu giễu cợt: “Cô Tô, cô đang đùa tôi sao? Gần đây không phải cô rất gần gũi với tiên sinh à, cô còn cần hỏi tôi xem anh ta ở đâu ư? Cô gọi điện hỏi anh ta thì chẳng phải sẽ biết rồi sao? Gọi tôi tới đây làm gì?”

"Còn anh, nếu đã là tài xế của tiên sinh, sao còn lo lắng cho Tiêu Cận Ngôn như vậy?”

Vẻ mặt của Tiểu Chu có chút mất tự nhiên, anh ta do dự nói: “Không phải cô bảo Hạo Đặc gọi tôi đến đây sao?”

“Anh còn hận tôi lúc trước bỏ tiên sinh rời đi mà?”

Vẻ mặt Tiểu Chu vẫn không được tốt lắm: “Cô Tô, cô đã biết hết mọi chuyện rồi, tại sao cô lại hỏi tôi? Tiên sinh vì cô làm bao nhiêu chuyện nhưng cô lại không hề biết! Khi anh ấy hấp hối và cần cô, cô lại lấy số tiền mà anh ấy đã đánh đổi bằng mạng sống của mình và bỏ đi! Nếu cô đã ra đi, vậy thì đừng quay lại. Bốn năm không có cô, anh ấy vẫn khỏe mạnh. Ngay khi cô quay lại, anh ấy lại vì cô mà làm tổn thương chính mình. Mà bây giờ anh ấy còn không biết sự thật, anh ấy cũng không biết rằng cô tiếp cận anh ấy chỉ vì tiền!”

Bốn năm sau, cơn giận của Tiểu Chu vẫn còn dữ dội, hai mắt đỏ hoe.

Tô Cẩm Tinh cúi đầu, nhắm mắt lại: “… Tôi tìm anh, chỉ để hỏi anh, tiền anh ấy cho tôi đến từ đâu?”

“Có quan trọng không?” Tiểu Chu hỏi ngược lại: “Cô sẽ để ý sao?”

Tô Cẩm Tinh cười khổ, nhìn tài liệu vừa nhận được trên điện thoại, không nói lời nào.

Tiêu Chu hỏi: “Tại sao không nói?”

“Tôi đang xem hồ sơ bệnh án.”

“Của ai? Đứa trẻ cô nhận nuôi?”

“Của Tiêu Cận Ngôn,” Tô Cẩm Tinh đưa điện thoại của mình cho anh ta xem: “Là bác sĩ Triệu gởi cho tôi, bệnh án ghi rõ rằng bốn năm trước, Tiêu Cận Ngôn được chẩn đoán mắc chứng rối loạn lưỡng cực, đột nhiên có nhân cách thứ hai.”

Tiểu Chu gắt gao ngẩng đầu: “Cô…”

“Theo hồ sơ bệnh án mà bác sĩ Triệu cung cấp, nhân cách thứ hai của anh ấy không ổn định và thường chỉ xuất hiện vào ban đêm. Cho đến khi tôi gặp anh ấy ở khách sạn Dung Thành sau đó, nhân cách thứ hai xuất hiện càng lâu và càng ổn định.”

“…”

“Nhưng sau vụ tai nạn xe hơi cách đây bốn năm, Tiêu Cận Ngôn đã thay đổi bác sĩ tâm lý, và hồ sơ bệnh của anh ấy chỉ kết thúc ở đây.”

Tiểu Chu im lặng nghe, quay lưng lại mà không nói gì.

Không phản bác, không thanh minh.

Trái tim của Tô Cẩm Tinh như bị bóp chặt trong lòng bàn tay: “Tiểu Chu, tôi nghĩ tôi đã biết sự thật rồi, hôm nay tôi gọi anh đến đây để hỏi một chút, ở một góc tôi không nhìn thấy, chính xác là anh ấy đã làm gì cho tôi?”

“Khụ khụ …” Một tiếng ho bị kìm nén phát ra từ trên giường bệnh.

Tô Cẩm Tinh và Tiểu Chu ngay lập tức chạy tới.

“Sếp!”

Tiêu Cận Ngôn cau mày liếc anh ta một cái, dường như còn chưa hết tác dụng của thuốc mê, cả người có chút bối rối mơ hồ.

Tiêu Chu trầm giọng hỏi: “Sếp, anh có nhớ tôi không? Anh có nhớ tôi là ai không?”

Tiêu Cận Ngôn cười nhẹ: “Cẩm Tinh gọi cậu đến đây à?”

“Đúng…”

“Cậu cãi nhau với cô ấy hả?”

“Không, tôi chỉ…”

“Tôi nhớ tôi đã dặn cậu rằng nếu tôi biến mất, cậu phải giúp tôi canh giữ cô ấy và bọn trẻ. Bốn năm qua cậu đã ở đâu?”

Tiểu Chu lập tức ngạc nhiên: “Sếp, anh … nhớ chưa? Nhớ khi nào vậy?”

“Tôi định hỏi cậu một chuyện.” Tiêu Cận Ngôn khó khăn ngồi dậy, xoa xoa huyệt thái dương, hơi cau mày: “Tôi nhớ lúc đó cậu đã khóc bên ngoài phòng phẫu thuật và không ngừng nói rằng cậu sẽ làm theo.”

Một vết hận hiện lên trên mặt Tiểu Chu: “Cô ta không đáng.”

“Liệu cô ấy có xứng đáng hay không, tôi là người có tiếng nói cuối cùng.”

“Nhưng sếp…”

Tiêu Cận Ngôn giơ tay ngăn cản: “Hôm nay là ngày Tiểu Thần rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, e rằng với dáng vẻ này thì tôi không thể đi đón con bé, tôi sợ làm đứa nhỏ sợ, cậu đi làm các thủ tục và giúp tôi bảo vệ đứa trẻ, tôi có vài điều muốn nói với Cẩm Tinh.”

Tiểu Chu miễn cưỡng đứng dậy, liếc nhìn Tô Cẩm Tinh, và cuối cùng bước ra khỏi phòng với một tiếng thở dài.

Cửa phòng bị đóng từ bên ngoài.

Đây là phòng bệnh VIP của bệnh viện, chỉ có một bệnh nhân là Tiêu Cận Ngôn, khi Tiểu Chu rời đi thì chỉ còn lại hai người họ.

Tiêu Cận Ngôn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng và một nụ cười nhẹ, giống như đôi mắt như nước của tiên sinh.

Nhưng… cô không biết phải nói gì.

Nên gọi một tiếng tiên sinh không?

Cô đã tưởng tượng ra cảnh đoàn tụ với tiên sinh không biết bao nhiêu lần, có thể là trên đỉnh núi Vân Đài, có thể là dưới gốc cây hải đường, hoặc có thể là trong ngôi nhà nhỏ trong hoa viên Tường Vi, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng kết cục cuối cùng lại như thế này.

Người đàn ông mà cô hận nhất cũng là người đàn ông cô yêu đến chết đi sống lại.

Hai lần.

Cô cười khổ, có lẽ cả đời này cô đã bị Tiêu Cận Ngôn đầu độc, yêu một lần còn chưa đủ, anh đã thay đổi thân phận rồi lại đến với cô, cô lại còn yêu anh không chút do dự.

Đúng là không có tiền đồ.

“Cẩm Tinh,” Anh nói trước, vỗ vỗ vị trí bên giường: “Lại đây.”

Tô Cẩm Tinh cắn chặt môi và không cử động.

Anh dường như không còn bao nhiêu khí lực, nói rất chậm rãi, hơn nữa còn nhẹ nhàng lãnh đạm: “Trong phòng cấp cứu, anh đã nói nhiều lời ngây ngô phải không?”

Tô Cẩm Tinh lắc đầu và làm động tác đi ra ngoài: “… Anh tỉnh rồi, vậy tôi sẽ gọi bác sĩ.”

“Cẩm Tinh,” Anh ngăn cô lại: “Em có điều gì muốn hỏi anh không?”

Cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi.

Nhưng khi lời nói đến miệng, cô không biết phải nói như thế nào.

“Anh biết hiện tại em không biết nên đối mặt với anh như thế nào, nhưng anh cũng như vậy.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Em không cần cảm thấy không được tự nhiên, em không biết hỏi như thế nào, vậy thì để anh nói đi."

Anh dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Người đó tên là Quản Doanh. Mặc dù chưa xét nghiệm DNA, nhưng anh ta có thể lừa dối em, vậy thì chắc là anh trai của anh. Anh ta nói rằng lúc trước chính Lưu Phấn ngay từ đầu đã có ý định xấu, khiến bố mẹ anh nghĩ rằng anh ta là một thai nhi đã chết, rồi bí mật đem anh ta đi bán với giá 50.000 nhân dân tệ…”

“Đó không phải là điều em muốn biết.”

Tiêu Cận Ngôn bị ngắt lời, cũng không tức giận, yếu ớt dựa vào đầu giường dịu dàng nhìn cô: “Vậy em muốn biết cái gì, có thể hỏi anh, anh sẽ nói thật.”

“Điều em muốn hỏi là…” Tô Cẩm Tinh chậm rãi đi đến bên giường, lo lắng: “Hiện tại anh cảm thấy thế nào?”