Chương 15: Nên Mua Điện Thoại

Hai bố con bàn bạc rất hăng say đến mức ăn cơm xong cũng là một chiều rồi. Ông Mẫn mừng rớm nước mắt không ngờ sau gần một năm con gái học ở thành phố lại trưởng thành nhanh như vậy, điều này khiến ông rất yên tâm nhưng cũng rất đau lòng, nó mới mười mấy tuổi đầu thôi mà. Trong lòng Vân mà biết được bố xót mình như thế này có lẽ cô nhóc sẽ nhảy dựng lên mà hỏi rằng: "Nếu bây giờ không cố gắng thì lúc nào mới bắt đầu cố gắng đây?"

Hai bố con thu dọn một chút rồi lấy xe đạp của Vân đi tham quan thành phố tiện thể đi thu tiền thuê đất luôn. Cũng quá ba tháng rồi giờ ông mới ra thu tiền thuê đất. Trong hợp đồng thuê bên thuê phải nộp cho bên chủ tiền thuê sáu tháng một lần và phải nộp trước, do vào đầu hè bận rộn mùa màng, bắt sâu ban miêu nên ông chưa đi thu được, giờ rảnh việc tiện đường ra thăm con gái luôn.

"Bố có muốn xuống thăm bác Hoàng Nguyên không?"

Vân đột nhiên hỏi.

"Ồ đấy! Suýt chút nữa thì bố quên, hai bố con mình xuống thăm ông bạn già này một chút đã."

Nghĩ đến ông Hoàng Nguyên, ông Mẫn lại lấy thấy trong lòng ngậm ngùi, nếu không nhờ ông bạn này chiếu của ông thì gần chục năm qua nhà mình sao hết khó khăn được. Ông chợt nhớ ra bà Thanh có chuẩn bị cho ông một túi dưa lê đến làm quà vậy mà ông lại quên khuấy đi. Thế là hai bố con quay lên phòng lấy túi dưa lê xuống rồi mới đi. Đạp xe khoảng bốn mươi lăm phút thì đến nhà ông Hoàng Nguyên. Cả nhà ông Hoàng Nguyên hôm nay có việc đều đi vắng cả, chỉ có người làm trông chừng hiệu thuốc. Người này nhắc nhở:

"Hay bác thử gọi điện cho ông chủ xem ạ!"

"Được rồi cảm ơn cậu, tôi chỉ tiện đường qua thăm ông ấy một chút, đây là quà quê của tôi mang ra, phiền cậu chuyển đến ông ấy giúp tôi!"

"Vâng cháu sẽ chuyển giúp bác!"

Người làm đón nhận túi đồ từ tay của ông Mẫn cất đi. Khi ra về Vân thấy trên mặt bố thoáng một chút rầu rĩ thì cô vừa cười vừa lên tiếng hỏi:

"Bố chưa mua điện thoại à? Hay mua một cái để tiện liên lạc, bây giờ công việc của bố cũng phải liên lạc nhiều bằng điện thoại bàn là không đủ, sao không mua lấy một chiếc điện thoại cầm tay?"

Nghe ông con gái nói ông Mẫn mới vỡ lẽ ông muốn mua cho cả con gái một chiếc, khi rời khỏi nhà thuốc của ông Hoàng Nguyên đi thu tiền thuê đất trước đã, vì hôm nay ông cũng không mang theo nhiều tiền nếu đi mua điện thoại sợ sẽ không đủ. Mảnh đất đó bây giờ mọc lên một shop quần áo hai tầng rất bắt mắt xem ra shop này làm ăn rất được. Ông Mẫn bước tới cửa nhìn trong bụng thầm hỏi "đây là mảnh đất nhà ông đấy ư?". Chủ shop nhìn thấy ông thì cười rất niềm nở chào hỏi:

"Chào anh, mời anh vào trong này ngồi, anh hôm nay đến đây có việc gì không?"

Ông Mẫn bước vào trong ngồi xuống bàn tiếp khách, khi chủ shop bưng nước tới mời ông nhấp một ngụm nước rồi trả lời:

"Cũng không có chuyện gì, hôm nay tôi đến thu tiền thuê."

Chủ shop ngạc nhiên ngồi bật dậy hỏi:

"Tiền thuê nào? Em không phải đã gửi cho anh rồi sao? Anh chưa nhận được à?"



"Tôi đâu có nhận được đồng nào đâu!"

Lần này đến lượt ông Mẫn ngạc nhiên.

"Chả là thấy anh mãi chưa đến thu tiền nên em đã mang tiền đến trung tâm môi giới nhờ họ chuyển tiền cho anh rồi!"

Chủ shop phân trần.

"Vậy được rồi tôi sẽ sang bên trung tâm nó lấy tiền."

Vân bấy giờ mới lên tiếng nhắc nhở:

"Chú bớt chút thời gian đi cùng với bố cháu đến đấy nhé."

Chủ shop xử tốt nhìn sang phía phát ra giọng nói trong trẻo, chỉ là một cô gái nhỏ thôi mà sao lại làm việc chín chắn như vậy. Chủ shop chưa hết ngạc nhiên thì Huệ Vân tiếp tục nói:

"Đây là số tài khoản ngân hàng của cháu từ lần sau chú có thể chuyển tiền vào đây cho cháu là được, không cần phải thông qua ai, lần này sai sót là ở nhà cháu mong chú thông cảm."

Nhìn mảnh giấy Huệ Vân đưa cho mình thì chủ shop lúng túng, chưa biết phải làm sao thì ông Mẫn nói:

"Cậu cứ chuyển khoản cho con bé, mảnh đất này nó mới là chủ nhân thật sự tôi chỉ là người giám hộ tài sản thôi vì nó chưa đủ mười tám tuổi."

Nhận lấy mảnh giấy nhỏ nay chủ shop cẩn thận cất đi, ba người nối đuôi nhau đi đến văn phòng môi giới nhà đất cách đó không xa. Khi đến văn phòng môi giới thì có chuyện bất ngờ xảy ra. Chủ shop có trình ra giấy nộp tiền có ký nhận đóng dấu của văn phòng cẩn thận nhưng người nhân viên nhận tiền của chủ shop đã bị đuổi việc, còn biên nhận tiền này sẽ không có giá trị nữa. Vân nhận ra dấu hiệu trốn tránh trách nhiệm hoặc là có người có ý định nuốt trắng số tiền thuê nhà nó nên đã nhanh chóng suy nghĩ đối sách. Đột nhiên cô nhóc lên tiếng hỏi:

"Anh có thể cho tôi xem quyết định đuổi việc của người đó được không?"

Cầm tờ giấy quyết định ngưng việc trong tay Vân lạnh giọng nói:

"Người nhận tiền lúc này vẫn là nhân viên của văn phòng, các anh xem xét lại trường hợp giúp chúng tôi."

Người nhân viên kia nghe thấy mình bị hớ bèn đưa tay ra giật lấy tờ giấy quyết định thì Vân nhanh chóng thu lại tức giận hỏi:

"Anh định làm cái gì vậy?"



Người nhân viên văn phòng môi giới lúc này nổi giận đùng đùng lao đến định đánh Vân thì có một người vọt tới chặn trước Vân quát lớn:

"Anh cút sang một bên cho tôi."

Nghe thấy giọng này cả Huệ Vân và người nhân viên kia đều sửng sốt quay sang nhìn thấy người đến là Lý Bảo Long, ngay lập tức người nhân viên kia lùi lại phía sau đầu hơi cúi xuống. Huệ Vân thấy Lý Bảo Long giúp mình nhưng cũng không thèm cho cậu ta sắc mặt tốt, dù sao thì cô đang bốc hỏa.

"Có chuyện gì mà khiến anh lại ra tay với một cố nhóc vậy?"

Long nhìn người nhân viên nghiêm giọng hỏi:

"Chuyện.. chuyện này.."

Người nhân viên lắp bắp.

"Nói mau."

Long mất kiên nhẫn quát.

Cuối cùng người nhân viên cũng kể xong xuôi đầu đuôi sự việc của ngày hôm nay. Chuyện này vẫn thường xảy ra ở văn phòng mình chỉ việc xác nhận là chủ chủ đất đến lấy tiền là đủ xem ra người nhân viên này cố ý đổ oan cho người bị buộc thôi việc kia hòng chiếm số tiền thuê này rồi. Quả thực số tiền kia từng ở trong tay người nhân viên đã nghỉ việc, trước khi rời khỏi đây cậu ta phải bàn giao lại toàn bộ tài liệu của khách hàng nên không có chuyện mang phố tiền kia đi được.

Long nghi ngờ người nhân viên này mới là người mắc lỗi và đổ lỗi cho người nhân viên bị buộc thôi việc trước đó. Chuyện này nếu không xử lý đến nơi đến chốn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của văn phòng. Long quay sang nhận lỗi với Vân rồi báo thu ngân lấy tiền đưa cho Vân sau đó quay sang nói với người nhân viên kia:

"Đừng tưởng tôi không biết ý định của cậu, đi gặp tài vụ nộp đơn thôi việc và giao tư liệu sau đó lĩnh lương rồi cút đi cho khuất mắt tôi, chỗ của tôi không cần những nhân viên như cậu."

Mặc dù làm nhiều việc như vậy cho cô bạn nhưng sắc mặt Vân với Lý Bảo Long vẫn không tốt. Đây là sai sót phía văn phòng của cậu ta, cậu ta làm như vậy là việc đương nhiên nên Vân không cho rằng mình đang nhờ vả người ta. Lý Bảo Long tức lắm nhưng vẫn phải nhẫn nhịn khi thu ngân mang tiền đến Long cần lấy tiền giao tận tay cho Vân và nói:

"Đây là ba mươi triệu, số tiền dư là khoản bồi thường tinh thần vừa rồi của văn phòng mong quý khách thông cảm."

Vân nhận tiền, trên mặt vẫn là vẻ lạnh tanh, cô đếm đủ sáu triệu đưa trả lại cho Long và nói:

"Cái gì là của tôi thì đừng hòng chiếm đoạt, thứ nào không phải là của tôi tuyệt nhiên tôi không thèm lấy."

Ánh mắt sắc như dao của Vân quét lên người Lý Bảo Long khiến cậu rùng mình. Sao cô bạn cùng lớp của mình lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy. Nhận được tiền thân cùng bố và chủ shop rời khỏi văn phòng môi giới.