Chương 16: Bạn Cùng Tuổi

Bảo Long cảm nhận được Huệ Vân ngày một ghét mình thêm, lại thêm trước mặt những người ở đây toàn là người làm thuê cho nhà cậu mà bị Vân làm cho mất mặt nên khi cô bạn vừa đi khỏi Long liền đập phá đồ đạc để trút giận. Nhân viên của văn phòng môi giới hôm nay được chứng kiến một trận kinh hồn bạt vía mà cậu ấm của ông chủ mang đến.

Bước ra bên ngoài vẫn như trút được phiền não đúng là oan gia ngõ hẹp đi đến đâu cũng gặp tên khốn đó Huệ Vân không ngờ được văn phòng đó cũng dính dáng đến nhà cậu ta. Ông Mẫn lại cho rằng chủ văn phòng đó là người tốt làm ăn chân chính nên sau khi theo con gái ra ngoài thì nói một câu:

"May mà cậu ta đến kịp, nếu không bố không biết hậu quả sẽ thế nào."

"Bố con mình đi mua điện thoại thôi."

Vân không muốn nói bất cứ chuyện gì về liên quan đến tên khốn Lý Bảo Long nên đã lảng tránh câu chuyện vừa nãy bằng cách đổi chủ đề khác.

"Ừ đi thôi."

Ông Mẫn trả lời.

"Con biết một trung tâm điện máy rất tốt có uy tín lại cách đây không xa, bố con mình cùng đi đến đó nhé."

Ông Mẫn gật đầu đạp xe theo chỉ dẫn của con gái. Lúc này Vân chợt nói:

"Vừa rồi con tự ý bảo chú chủ shop chuyển tiền thuê đất vào tài khoản của con bố đừng giận nhé, đợi bố làm tài khoản ngân hàng xong con sẽ chuyển đưa trả cho bố."

"Bố không có trách con, may mà con nhanh trí, không thì lần sau sợ lại phải gặp rắc rối như thế này. Con cũng không cần chuyển đâu nhà chúng ta dư giả, số tiền đó coi như là chúng ta tích vốn dần sau này để xây dựng nông trại."

Hai bố con nói chuyện rồi cùng cười vui vẻ vui vẻ trên suốt chặng đường đi đến trung tâm điện máy. Bước vào trung tâm điện máy cả hai bố con Vân cũng rất bất ngờ vì thái độ thân thiện và tận tâm của nhân viên. Bọn họ tỉ mỉ giới thiệu ưu nhược điểm của từng loại máy mà hai bố con Vân xem đến. Khi ông Mẫn chọn xong máy của mình rồi thì đề nghị nhân viên tìm thêm một chiếc máy phù hợp với Vân. Nghe được lời đề nghị của bố thì Vân vội vàng lên tiếng từ chối:

"Bố không cần phải mua cho con đâu, con dùng điện thoại bàn là đủ rồi, con đang là học sinh nếu sử dụng điện thoại di động có phần không thích hợp. Hơn nữa con lại đi xe buýt thường xuyên tính con lại hay bất cẩn con sợ mình làm mất."

Ông Mẫn nghe con nói xong thấy hợp lý, nên cũng nghe theo ý của con.

"Vậy lúc nào cần con cứ nói với bố một tiếng."



Hai bố con đang vui vẻ chờ nhân viên in hóa đơn thì quầy máy tính bên cạnh xảy ra chuyện. Có một khách hàng nước ngoài rất tức giận đang bập bẹ dùng vài câu tiếng Anh để nói chuyện với nhân viên, đương nhiên nhân viên không hiểu gì cả. Vân nhìn sang cũng không biết vị khách này là người Nhật Bản hay người Trung Quốc chỉ biết bên đó đang loạn hết cả lên. Chợt vẫn nghe được một câu chửi thề của vị khách đó liền đoán được người này là người Trung Quốc. Quay sang nhìn vẻ mặt lúng túng khó xử của chị nhân viên, Vân thấy tội nghiệp liền ra giúp bọn họ một tay.

Nhờ có Vân mà mọi chuyện được rõ ràng, chuyện là ông ấy đặt mua một chiếc máy tính xách tay ở đây đến lúc giao hàng về nhà ông ấy không nhận mà là giúp việc của ông ấy nhận. Khi ông ấy quay trở về mở hộp ra thì không đúng loại mình đã đặt mua, hơn nữa không có tem mác và phiếu bảo hành gì cả.

Vậy là cái chuyện này to rồi, cô nhân viên sau khi nghe rõ nguyên nhân ngay lập tức thông báo cho quản lý đến, người quản lý cùng với một người nữa cả hai người này đều khiến Vân ngỡ ngàng. Người đến là Tùng Anh và anh trai của cậu ấy tên là Tùng Lâm. Vân nhìn thấy Tùng Anh thì nhoẻn miệng cười nháy mắt với cậu ta sau đó buông một câu bông đùa:

"Mình lại gặp nhau rồi cậu bạn đẹp trai."

Tùng Anh nhìn thấy Vân lại được nghe thêm câu này khiến cậu nhất thời hoảng loạn núp phía sau anh Tùng Lâm. Khi Vân giúp anh Tùng Lâm phiên dịch với vị khách hàng kia thì Tùng Anh mới bắt đầu có cái nhìn thiện cảm hơn với Vân. Ông Mẫn thấy con gái nói chuyện được với người nước ngoài thì trợn tròn mắt lên, con gái xa nhà chưa đầy một năm mà lại có được bản lĩnh lớn như thế này. Ông cảm thấy việc mình cho con sớm ra ngoài bươn chải như thế này là rất tốt mặc dù sẽ sẽ khiến con phải vất vả vì khó thích nghi nhưng một khi con nhanh chóng thích được thì cuộc như thế này sẽ tốt hơn đối với con.

Tùng Lâm cũng rất bất ngờ khi tình cờ gặp cô sinh viên này ở đây, lại quen biết với Tùng Anh nữa. Nhìn xem con gái nhà người ta này cùng tuổi với nhau mà nhìn lại Tùng Anh vẫn chẳng ra làm sao cả. Sự cố hôm nay được giải quyết êm đẹp khi có sự trợ giúp của Vân, Tùng Lâm cảm giác nữ sinh này đang cố ý giúp anh đàm phán, chứ khách đang nổi giận như vậy sẽ khó hạ hỏa ngay được, hơn nữa dù anh không có biết tiếng Trung nhưng anh tin cô nữ sinh này nói nhiều lời hơn những lời mà anh đàm phán . Sau khi xong xuôi mọi việc Tùng Lâm mới quay sang cảm ơn Vân:

"Thầy cảm ơn em!"

"Thầy?"

Vân ngạc nhiên thốt lên.

"Sao nào? Anh ấy là giảng viên trường Đại học C xưng hô thầy không đúng sao?

Tùng Anh lên tiếng.

" Thầy đang đi học cao học nên ít có mặt ở trường nhưng là một giảng viên của trường đương nhiên phải biết một sinh viên xuất sắc như em rồi! "

Lúc này Tùng Lâm mới lên tiếng nói. Vân ngượng ngùng gãi đầu nói rồi tìm đường chuồn.

" Em cũng chỉ tiện tay giúp đỡ, bây giờ em còn có việc, em xin phép đi về trước. Em chào thầy! "

Lại thêm một thay đổi nữa, không phải kiếp trước anh Tùng Lâm làm giảng viên học viện khoa học Quân sự sao giờ lại thành giảng viên trường đại học C rồi. Vân kéo bố ra khỏi trung tâm điện máy mà trong đầu vẫn luôn nghĩ ngợi về chuyện này. Lúc này Tùng Lâm mới quay lại hỏi Tùng Anh:

" Em quen cô sinh viên đó à? "



" Em làm sao mà quen chị ấy được chứ? "

Tùng Anh trả lời.

" Chị? "

Tùng Lâm ngạc nhiên khi Tùng Anh gọi Vân là chị.

" Không gọi chị thì gọi là gì? Người ta là sinh viên còn gì, ít nhất cũng phải hơn em tận ba tuổi. "

Tùng Anh thanh minh. Nghe xong Tùng Lâm tủm tỉm cười hỏi tiếp:

" Hai đứa biết nhau như thế nào? "

Nghĩ đến lần đó Tùng Anh bất giác đỏ mặt, ấp úng trả lời:

" Thực ra.. bọn em chỉ gặp nhau có một lần.. lần đó em không hiểu sao lại thấy cô gái đó có một sức hút rất kỳ lạ nên định làm quen.. nhưng.. "

Tùng Anh kể ra sự mạnh dạn của Vân khiến mình khϊếp sợ như thế nào, rồi lại thấy là sinh viên đại học nên cũng có phần quan ngại. Tùng Lâm bật cười khanh khách không ngờ đứa em trai của mình lại nhát cáy như vậy. Anh là cười xong thì tiếp tục nói với Tùng Anh:

" Em không cần gọi bạn nữ sinh đó là chị đâu, hai đứa chỉ bằng tuổi nhau đấy. "

Bây giờ đến lượt Tùng Anh ngạc nhiên, anh Tùng Lâm nói thêm:

" Em ấy học lớp trung cấp dành cho sinh viên mới tốt nghiệp trung học cơ sở, là một cô gái cá tính giỏi giang rất đáng để kết bạn đấy. Không ngờ con mắt nhìn người của em cũng tinh tường phết. "

Trong lòng Tùng Anh bất giác vui như mở cờ, vậy mà suýt chút nữa cậu bỏ qua một cô bạn tuyệt vời như vậy. Cậu sang quay sang nháy nháy mắt ra hiệu với anh Tùng Lâm rồi nói:

" Tối nay anh đi phòng trà không? Sẽ có rất nhiều bất ngờ lắm đấy!"