Chương 5

“Lý đại ca, Lý đại ca?” Đầu thuyền hơi hơi chìm xuống, Lý Ý Kỳ từ trong mơ bừng tỉnh lại, thiếu chút nữa, còn thiếu chút nữa là hôn lên môi nàng.

Nam nhân đứng dậy, thấy một bóng người đi vào trong thuyền. Lý Ý Kỳ híp mắt nhìn nhìn. Con gái của Trần gia, lần trước cha nương hắn làm mai cho hắn....

Trần Ngọc Dung vừa nhìn đã biết hắn mới vừa tỉnh ngủ, giờ phút này thấy hắn nhìn chằm chằm nàng ta, trong lòng nàng ta liền mừng thầm, vén tóc mái trên trán. Nghĩ. Hay là Lý đại ca coi trọng mình?

Nhưng ngoài miệng lại xin lỗi nói: “Ta thấy thời tiết thay đổi, muốn đi đưa dù cho cha. Lý đại ca, có phải ta làm hỏng mộng đẹp của huynh rồi hay không?”

Lý Ý Kỳ lãnh đạm mà thu hồi ánh mắt, thanh âm thanh lãnh: “Đúng vậy.”

Trần Ngọc Dung hiển nhiên không dự đoán được hắn sẽ trả lời như vậy, đúng là không cho nàng ta chút mặt mũi nào, trong thôn, trong những người bạn cùng lứa tuổi chỉ có nàng ta là xuất chúng nhất, đâu chịu nổi được đối phương mặt lạnh với mình, đối phương lại còn là người mình thích, khuôn mặt trở nên trắng bệch.

Lý Ý Kỳ cũng không thèm để ý biến hóa trên mặt nàng ta, một mạch đi thẳng ra phía ngoài. Hắn một bên phe phẩy mái chèo, một bên vừa nghĩ, cha mẹ nghĩ như thế nào không biết, làm hắn cưới Trần Ngọc Dung, lớn lên bình thường không nói, hơn nữa còn rất ồn ào. Nghĩ lại mới nhớ, chính mình năm nay 23, người khác tuổi này sớm có con, hắn lại chậm chạp chưa có suy nghĩ này, nếu không muốn cưới Trần Ngọc Dung, còn có thể cưới ai? Đột nhiên một hình bóng tuyệt sắc chiếm cứ trong óc, là nàng sao? Cô nương từ trong thành mới tới. Lý Ý Kỳ nhấp nhấp khóe miệng, hắn chỉ là một người lái thuyền, đã không quyền thế lại không tiền bạc, như thế nào xứng đôi với một nữ tử như nàng.

Không hiểu sao trong lòng lại nổi lên một ngọn lửa, quăng mái chèo trong tay, giọng nói dõng dạc mà hướng bên trong nói:

“Đã tới rồi.”

Trần Ngọc Dung ra tới liền nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng của hắn, tâm trạng liền hạ xuống, cũng không dám nói cái gì, thất thần rời khỏi thuyền.

Mọi người đều không biết, giờ phút này trên Cửu Trọng Thiên, Ngọc Đế đang rất tức giận.

“Ngọc Đế, thần thϊếp cũng trăm triệu không có dự đoán được Phổ Hoa lão nhân lại lớn mật như thế, hủy diệt Hà Phi ký ức… Thần thϊếp cũng khó liên lạc được với Hà Phi, hiện giờ Ý Kỳ rơi xuống không rõ, đều là lão nhân kia sai a Ngọc Đế.”

Vương Mẫu quỳ gối dưới chân Ngọc Hoàng Đại Đế, trên mặt tràn đầy nước mắt, sốt ruột giải thích.

Ngọc Đế chán ghét mà nhìn bà ta một cái: “Ngươi còn không biết xấu hổ trách Phổ Hoa? Nếu như không phải ngươi không chịu tiếp nhận Lê Thu tiên nữ, Ý Kỳ sẽ phải như thế sao. Nếu như trữ quân của bản đế có bất trắc gì, bản đế là người thứ nhất áp ngươi đi ra ngoài cấp tam giới chúng sinh tạ tội!”

Nói xong phất tay áo rời đi.

“Thiên tướng nghe lệnh.”

“Có!”

“Vương Mẫu nương nương hành sự không đúng, ngươi ở đây trông coi, không có lệnh của Trẫm, không được để Vương Mẫu ra khỏi Dao Trì nửa bước.”

“Thần xin tuân lệnh.”

“Trẫm lại không biết Tiên Tôn còn có ham mê ngó góc tường nhà người khác.”

Ngọc Đế đang nổi nóng, nhìn vẻ mặt xảo quyệt đầy ý cười của Phổ Hoa tiên tôn ở ngoài cửa, lại càng giận sôi máu,

“Tên cáo già ngươi còn thấy thú vị?”

Phổ Hoa nghe vậy cười to:

“Thú vị, thú vị, rất thú vị.”

Ngọc Đế nghiến răng nghiến lợi:

“Này lão già kia, ngươi là ân sư của Thái Tử, nhưng nhìn xem ngươi đã làm được cái gì. Sư huynh muội đồng môn sinh tư tình nữ nhi không thấy ngươi ngăn cản, hiện giờ Thái Tử lịch kiếp cũng không hỗ trợ được cho hắn! Phổ Hoa à Phổ Hoa, tam giới nếu đại loạn, vị trí của ta đây sợ là cũng cho ngươi ngồi luôn!”

“Ngọc Đế! Lời này cũng không thể nói bậy.”

Phổ Hoa tiên tôn vội vàng chắp tay thi lễ, kéo Ngọc Đế đi đến một bên.

“Lôi lôi kéo kéo, còn ra thể thống gì!”

Ngọc Đế giận mắng một tiếng, phất tay áo.

Phổ Hoa cũng không giận, ông nhìn khắp nơi mà nói:

“Ngọc Đế, người thật sự không phát hiện ra hơi thở của Thái Tử điện hạ sao?”

Ngọc Đế nghe vậy giật mình, nghi ngờ mà liếc mắt nhìn ông, nhắm lại hai mắt, dùng thần thức tinh tế cảm nhận… Quả nhiên, dường như có một tia hơi thở mỏng manh!

“Ngọc Đế nói ta cáo già, đồ nhi này của ta chính là tiểu hồ ly. Tu vi Ý Kỳ mất đi cũng là lúc hắn đánh tan ba hồn bảy phách của chính mình, cái mà chúng ta nhận thấy bây giờ là một hồn trong đó. Ý Kỳ muốn đem hồn phách bám vào trên người phàm nhân để tẩm bổ tu luyện, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trải qua mười đời liền có thể đoàn tụ với tiên thân, trở về cửu trọng chi cảnh.”

Phổ Hoa cười tủm tỉm mà nhìn vẻ mặt đầy khϊếp sợ của Ngọc Đế.

Ngọc Đế nghe vậy nhíu mày, đạo lý này sao ông ta lại không biết:

“Việc này quá mức mạo hiểm, nếu ba hồn bảy phách không thể hội tụ, Ý Kỳ liền vĩnh viễn không thể trở về thành tiên. Mười đời tình kiếp biến đổi quá lớn, bất kể một đời nào, đều trăm triệu lần không được xuất hiện ngoài ý muốn…”

Phổ Hoa tiên tôn nghiêm túc:

“Suy nghĩ của Ngọc Đế chính là lo lắng của ta… Hiện nay hơi thở Thái Tử điện hạ rất mỏng manh, một đây là hồn sơ phụ, sinh mệnh yếu ớt; thứ hai, cứ cho là Ý Kỳ cố ý thu lại hơi thở, tránh đi kẻ thù, Thái Tử hóa thân thành người phàm, trong tam giới nếu có người nổi lên tà tâm, gϊếŧ hại một phàm nhân nhất định là dễ như trở bàn tay.”

“Phổ Hoa, ngươi phải lưu ý, lúc cần thiết liền ra tay…”