Chương 6

“Ngọc Đế, thần tiên mà làm ảnh hưởng tới số mệnh của người phàm, nói chịu 81 đạo thiên lôi 36 nghiệp hỏa cũng không phải là nói đùa!”

“Ngươi yên tâm,” Ngọc Đế ánh mắt nặng nề, “Nếu thực sự có ngày ấy, Trẫm sẽ thay ngươi chịu.”

_____

Đèn rực rỡ lên. Tiểu sơn thôn sau một ngày yên lặng lại bắt đầu náo nhiệt, bởi vì thôn ở bên cạnh núi, ban ngày tuy nóng, nhưng đón mặt trời phía tây nên lạnh đến cũng nhanh.

Lý Ý Kỳ nhìn mọi nhà khói bếp lượn lờ, trong lòng không hiểu sao bình tĩnh trở lại. Nhà họ không phải đã nói sao, chỉ là tới ở mấy ngày, cùng chính mình không có duyên, mơ ước đến cô nương như vậy sẽ chỉ cho chính mình càng thêm ngột ngạt, không phải lúc nàng chưa đến hắn vẫn sống rất thoải mái sao, hiện giờ thấy nàng, cho dù không chiếm được, cuộc sống sẽ vẫn đi qua như thường.

Xây dựng tâm lý trong lòng xong, Lý Ý Kỳ cảm thấy chính mình như sống trở lại, nhưng lại không khỏi cười nhạo chính mình: Lý Ý Kỳ a Lý Ý Kỳ, nhìn xem ngươi, mới gặp người ta một chút thôi mà đã không còn tỉnh táo, còn muốn cưới về nhà?

Nam nhân vừa nghĩ, vừa lưu loát đem thuyền buộc lên cây hoè già ở mép bờ, trên tay xách theo con cá vừa mới xuống sông bắt lên đi về nhà.

“Ý Kỳ về nhà ăn cơm sao?” Một người phụ nữ mập mạp ngồi xổm trước cửa trích hành, thấy Lý Ý Kỳ liền nhiệt tình chào hỏi.

“Đúng vậy”. Lý Ý Kỳ đưa đến một con cá, “Thẩm Nhi, đây là cá ta vừa mới bắt, còn tươi lắm, ngài lấy một con?”

Người phụ nữ kia cười tít mắt, nhận lấy con cá rồi nói:”Ý Kỳ, La Thẩm không phải người khách khí, nên mặt dày nhận lấy. Lần tới tới nhà Thẩm Nhi ăn cơm nha.”

“Tốt, lần sau nhất định tới.” Nam nhân cười tủm tỉm mà trả lời. “Ta đi về trước, nương còn chờ ta về nhà ăn cơm!”

“Được, đi thôi đi thôi”

Lý Ý Kỳ vừa đi vừa huýt sáo, ngửi hương thơm của cơm truyền ra từ các nhà, không khỏi bước nhanh hơn…



“Cha, nương, ta đã trở về ——” người trong viện còn chưa thấy thân ảnh của hắn đã nghe thấy tiếng gọi của nam nhân, mười phần khoẻ khoắn

“Là tiểu tử thúi nhà ta đã trở lại.” Lưu Uyển Tú cười nói với bốn vị khách nhân.

Lý Ý Kỳ tiến vào sân liền ngẩn người, lại có nhiều người như vậy? Đây là làm sao, theo bản năng hỏi: "Có khách sao?”

Lý Điền Nghị nhìn nhi tử nhà mình đang đứng ngốc, liền đem hắn kéo đến một bên:

"Buổi trưa có phải con đưa con gái nhà họ Lâm qua sông không, còn cứu ngoại tôn nữ nhà người ta?

Lý Ý Kỳ bực bội gãi gãi đầu, “Đúng là có chuyện như vậy, có chuyện gì?

Lý Điền Nghị vỗ lưng con trai, vui mừng nói: “Con nhìn này, các vị ở đây đều là đến để cảm tạ ân nhân là con.”

Hắn lúc này mới chú ý đến dáng người nhỏ bé ở xa kia, nàng đang lẩn trốn sau lưng mẫu thân của nàng, đôi mắt trộm nhìn về phía hắn. Lý Ý Kỳ khó khăn lắm mới ổn định được tâm trạng, lại lần nữa hoảng loạn: “Cha, kia… ta nên nói cái gì bây giờ?”

“Con ngày thường không phải rất giỏi ăn nói sao?” Lý Điền Nghị dĩ nhiên không chú ý đến sự khác thường của con trai, đưa hắn đến trước mặt Lâm gia.

Lý Ý Kỳ căng thẳng chào hỏi mấy vị trưởng bối của Lâm gia: “Lâm gia gia…Lâm nãi nãi…Lâm thẩm...” Cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên người tiểu cô nương, “Còn vị này chính là…”

Các vị trưởng bối mỉm cười gật đầu.

Lâm Nhu đẩy nữ nhi còn ngại ngùng về phía trước, Lê Thu khẽ tiến lên một bước, nhẹ nhàng trả lời: “Ta… Ta tên Lê Thu… Trưa nay cũng may là huynh giúp ta, cảm ơn huynh…”

Nàng lắp bắp nói một câu ngắn ngủi, Lâm gia gia rất không hài lòng, mới vừa rồi, rõ ràng khi thấy cha nương của tiểu tử Ý Kỳ này vẫn còn rất thoải mái, sao đột nhiên thấy Ý Kỳ lại trở nên e thẹn.

“Tiểu Thu, con nên gọi Ý Kỳ một tiếng ca ca mới phải.”

Tay trái Lê Thu xoắn tà váy, nhìn hắn mỉm cười, miệng nhỏ chu chu: “Ý Kỳ ca ca…”

Một tiểu cô nương mới mười bảy, mười tám tuổi, giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng gọi “Ý Kỳ ca ca!”, hắn bỗng cảm thấy chính mình như đang nghe tiếng nói của thần linh! Máu trong người như phân làm hai hướng, một nhánh hướng về phía trời, một nhánh hướng xuống dưới đất…

Lý Ý Kỳ vội điều chỉnh ánh mắt, nhẹ giọng “Ừ” một tiếng.

“Hai đứa nhỏ này, chắc do không quen biết từ trước nên xấu hổ đây mà. Sau này thường xuyên gặp mặt sẽ thành quen thôi.” Lưu Uyển Tú nhanh chóng cười giúp hai người hòa giải, mời mọi người vào trong nhà ngồi.

Lâm Nhu liền từ chối: “Không được rồi, các vị đã vất vả cả ngày, chúng ta không thể phiền các vị dùng bữa…”

Nói xong Lâm Như lại quay lại nhìn con gái mình: “Tiểu Thu, con đem sủi cảo cho Ý Kỳ chưa?”

Lê Thu chỉ lo thẹn thùng, thiếu chút nữa đã quên việc này, đỏ mặt đem hộp đồ ăn trên tay đưa cho nam nhân, “Ý Kỳ ca ca, ngươi hẳn là đang đói bụng đi… Này… Đây là sủi cảo.”