Chương 4

Giờ phút này, người phụ nhân mỹ mạo trước mắt có đến tám phần giống Lâm bá mẫu, Lý Ý Kỳ liền mở miệng, cất cao giọng nói:

“Đúng vậy bá mẫu, phụ thân ta gần đây có việc bận, đành đem thuyền cho ta lái. Mọi người muốn vào thôn sao?”.

Ngoài miệng hỏi, ánh mắt hắn lại dừng trên người tiểu cô nương bên cạnh, thật là xinh đẹp, Lý Ý Kỳ thề, hắn sống gần hai mươi năm rồi, hắn chưa từng gặp qua nữ nhân nào xinh đẹp hơn tiểu cô nương trước mắt, một thân váy vàng nhạt điểm tô lên khuôn mặt trắng nõn, càng tạo nên phần kiều diễm, đôi mắt linh động, trong mắt ngập tràn nhu ý, thêm ba phần phong lưu, cũng đang chằm chằm quan sát đánh giá Lý Ý Kỳ hắn.

“Đúng vậy, lần này ta đến là để đưa Tiểu Thu đến nhà ngoại ở mấy hôm”.

Lâm Nhu vừa nói, Lý Ý Kỳ liền gian nan thu ánh mắt đang nhìn tiểu cô nương về, vội vàng tiếp đón ba người lên thuyền. Lê Thu mới vừa rồi bị người khác đánh giá, không khỏi có chút ngại ngùng, mặt hơi đỏ. Ánh mắt của thiếu niên không thèm che dấu nhìn nàng, lại không chứa chút dung tục, đáng khinh, mà đơn giản chỉ là kinh diễm thưởng thức. Lúc này khi nhìn bóng dáng đĩnh đạc của thiếu niên, cánh tay lực lưỡng, đốt ngón tay rõ ràng, đôi tay nắm chặt mái chèo, dưới ánh nắng phá lệ sinh động, làm hơi thở thiếu niên trở nên đặc biệt tiêu sái.

Lý Ý Kỳ như có cảm giác, quay đầu lại, bắt gặp con ngươi đen láy vừa đúng lúc đang đánh giá hắn, Lê Thu như thỏ nhỏ chấn kinh, vội vã xoay đầu đi chỗ khác, giả như đang nhìn nước chảy… Hắn nhìn khuôn mặt tiểu cô nương nhanh chóng nổi lên ửng hồng, ngay cả lỗ tai xinh xắn, cần cổ thon dài đều đỏ, hắn càng cười đến xán lạn. Lê Thu dùng dư quang chú ý người nam nhân gọi là Lý Ý Kỳ, trong lòng nghĩ, hắn cười thật là đẹp mắt. Nàng vốn tưởng rằng trong thôn đều chỉ có những nam nhân thô lỗ, nhưng nam nhân này tuy trời sinh rắn chắc, nhưng cũng thật anh tuấn…Đảo mắt liền tới bờ bên kia, nam tử mặc áo xanh dẫn đầu mang hành lý lên bờ, Lâm Nhu nhanh chóng theo xuống, tay kéo theo nữ nhi. Ai ngờ Lê Thu mặc váy dài, hai chân khó bước, một chân liền bước hụt.

Lý Ý Kỳ bên tai nghe được tiếng kinh hô ngắn ngủi, theo bản năng đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của nữ hài, một tay nắm chặt cổ tay nàng, nhẹ nhàng nhảy lên bờ.

Lê Thu hiển nhiên hồn phách chưa về, nàng suýt nữa đã ngã xuống sông, từ nhỏ nàng đã không biết bơi.

Ngửi mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người nam nhân cùng hơi thở sông nước, Lê Thu lúc này mới mắc cỡ đỏ mặt quay đầu. Bởi vì hai người ly quá gần, môi đỏ của nữ hài nhẹ nhàng cọ qua gương mặt tuấn dật của nam nhân. Lý Ý Kỳ như bị điện giật, bay nhanh đem tiểu cô nương đưa lên trên bờ, thủ lễ mà lùi tay, khuôn mặt tuấn tú màu lúa mạch nóng rát, lắp bắp mà phun ra một câu: “Ngươi… Ngươi tiểu tâm…”

Lời còn chưa dứt, hắn giống như một trận gió tiến vào bên trong thuyền.

Lâm Nhu vừa tự trách bản thân vừa kéo nữ nhi qua một bên an ủi, lúc quay đầu lại muốn cảm ơn tiểu tử lanh lợi kia thì lại không thấy bóng người, trong lòng kinh ngạc, không hiểu sao vừa mới xoay người thì đã không thấy ai.

Các nàng không biết, lúc này hắn đang cúi đầu thở dốc, nghĩ đến lúc nãy tay hắn nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng, sau đó ôm eo nhỏ của nàng, hắn tuổi trẻ bồng bột, khi bị môi đỏ của nàng cọ qua mặt thì chỗ kia nhịn không được liền ngẩng đầu lên, càng ngày trướng đến sinh đau… Cho nên hắn chạy trối chết, sợ cô nương ấy nhìn đến thân dưới của hắn thay đổi. Lý Ý Kỳ đưa mắt gắt gao nhìn chằm chằm đũng quần đã đỉnh lên một lều nhỏ, hung hăng đánh chính mình một cái tát:

“Hỗn trướng!”

Hắn sao có thể xấu xa như vậy, lần đầu tiên thấy cô nương này liền nổi lên ý da^ʍ, ở trong lòng hắn, như vậy đối với một cô nương trong sạch mà nói, chính là có ý đồ khinh nhờn.

Nhưng cảm giác trơn trượt mềm mại kia như thế nào cũng vứt đi không được, cái tay lúc nãy vừa mới cầm tay nữ tử, không chịu khống chế mà cho vào trong qυầи ɭóŧ, nắm dươиɠ ѵậŧ của mình lên xuống…

Thật lâu sau, trong thuyền truyền đến tiếng kêu rên của nam nhân … Lý Ý Kỳ nhìn bạch trọc tràn đầy trên tay cười khổ, hoá ra hắn đúng là một tên xấu xa.

Mặt hắn không chút cảm xúc mà ở đầu thuyền rửa tay, nhìn đường nhỏ đã sớm không thấy bóng dáng Lê Thu, ánh mắt của hắn tối sầm lại.

Mùa hạ sau trưa luôn làm người ta buồn ngủ, trước đó hắn vừa mới giải quyết sinh lý xong, nên có chút mệt mỏi, Lý Ý Kỳ liền ở trên thuyền chìm vào giấc ngủ.

Nơi này núi rừng hoa lá rực rỡ, cỏ xanh lấp ló một bóng hình vàng nhạt trông thấy rất rõ. Là nàng, bóng dáng tuyệt sắc, tiểu cô nương gọi là Tiểu Thu. Lý Ý Kỳ nhảy nhót mà nghĩ.

Nàng mắc cỡ đỏ mặt, đi bước một tiến tới nhưng lại né tránh chính mình. Lý Ý Kỳ cảm thấy toàn thân căng thẳng, thực hoảng loạn, lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Hắn cũng muốn bước chân tiến tới chỗ của nàng, nhưng mà hai chân cứ như có ngàn cân nặng, có làm như thế nào cũng không nhấc chân lên được. Cô nương kia giống như yêu tinh trong núi, yêu kiều mà cười, đảo mắt tiến tới trước mặt chính mình, môi đỏ khẽ nhếch, giống như chờ chính mình đi hái…