Chương 3

“Phổ Hoa, từ trước tới nay ta luôn kính trọng ngươi, chuyện hôm nay ngươi và Thái Tử làm, bổn cung cũng không so đo. Chỉ là…”

Ánh mắt bà nhìn phía trước, nhìn về phía khuôn mặt dữ tợn của Lý Ý Kỳ:

“Bản mạng Kim Đan của Thái tử đã ra Cửu Trọng Thiên. Tiên tộc Thái Tử tuy có thân phận cao quý, nhưng khi thường dân dùng thuật này thì phải bị đánh tan ký ức, Thái Tử cũng không thể ngoại lệ.”

Lời còn chưa dứt, một viên Kim Đan liền rơi vào tay Vương Mẫu:

“Ý Kỳ, nếu con đã hồ nháo như vậy, thì đừng trách mẫu thân nhẫn tâm, nếu ngươi và phàm nhân tu đạo thành tiên kia thực sự có duyên phận, ta sẽ chấp nhận. Còn nếu như không có duyên, ta nhất định sẽ đưa con về, cho dù là tan hết tu vi, ta cũng sẽ mang con trở lại cửu trọng thiên.”

Lúc này Lý Ý Kỳ chẳng thể nghe lọt một chữ, pháp lực trong người nhanh chóng bị rút cạn, trong lòng chỉ nghĩ, A Thu của hắn sắp xuất hiện trước mắt hắn, A Thu, muội nhất định phải chờ ta…

“Vương Mẫu nương nương, ngươi sao lại xúc động như vậy, lần này Thái Tử hạ phàm, hoàn toàn là do số mênh. Bổn tọa đã tính toán, nếu thuận lợi vượt qua kiếp nạn này, Thái Tử có thể đến hóa giới. Ba vạn năm, Thái Tử chưa từng động lòng, hai vạn năm rồi vẫn chưa thể tinh tiến, kiếp nạn này là kiếp nạn mấu chốt. Lại nói đến Lê Thu, tuy là phàm nhân tu đạo mà thành, lại là người quý trọng nguồn cội, cái tâm lương thiện, nếu có thêm thời gian, chưa chắc không thể thành tài được.”

“Mục nát sao có thể thành tài?”

Vương Mẫu nhìn Phổ Hoa đầy tức giận

“Kiếp nạn này của Thái Tử ta sớm đã biết, tình kiếp không thể không độ, Thái Tử Phi là người phương nào đều có thể, duy nhất không thể là Lê Thu! Tiên Tôn không cần lo lắng, bổn cung sẽ để Hà Phi tiên tử hạ phàm quan tâm Thái Tử.”

Nói xong liền xoay người rời khỏi Ngọc Thanh Cung. Phổ Hoa nhìn bóng lưng của Vương Mẫu, bất giác cười lạnh. Quan tâm? Hà Phi yêu thầm Thái Tử nhiều năm, tâm tư cũng không trong sạch, sợ là muốn bắt luôn cả hồn của Thái Tử đi. Thái Tử lần này hạ phàm mất ký ức, chắc chắn do Hà Phi kia đùa giỡn. Vương Mẫu, ngươi làm hỏng nhân duyên của đệ tử nhà ta, thì bàn tính của ngươi cũng đừng hòng thực hiện được… Phổ Hoa híp híp mắt, bàn tay vung lên, phi một đao ra xa. Rồi thỏa mãn gật gật đầu, Hà Phi, bổn tọa sẽ làm ngươi cũng mất kí ức, làm ngươi đời đời kiếp kiếp đều cầu không được.

__________________________________________________________________

Giang Chiếc là một thôn sơn nhỏ, tứ phía sương mù lượn lờ quanh năm, chung quanh còn được núi đồi, cây cỏ ôm trọn, chỉ có một con sông rộng lớn xuyên qua khe núi, làm chốn bồng lai tiên cảnh này mới có chút liên hệ với thế giới bên ngoài. Thôn dân ở sơn thôn không ai muốn rời khỏi nơi này, họ sống đời này sang đời khác, tình cảm dành cho sơn thôn vô cùng sâu đậm, bên ngoài nhiễm khói lửa nhân gian cũng chưa từng ảnh hưởng đến sinh hoạt của thôn dân, ngày làm việc, tối nghỉ ngơi.

Ở thượng nguồn, nơi nước sông chảy qua khe núi có một chiếc thuyền dập dờn trên nước, đó cũng là chiếc thuyền duy nhất trong thôn, qua sông vào thành đều nhờ cậy vào nó, bởi vì thế, người trong thôn đối với người lái thuyền sinh ra vài phần kính trọng.

Đầu tháng 7, gió từ phía nam thổi rất mạnh, thời điểm ban trưa cũng không có thôn dân qua sông, vậy mà Lý Ý Kỳ lại nghe thấy bên tai có tiếng ồn ào, trong lòng vô cùng bực bội. Lý Ý Kỳ chán muốn chết đành ngậm một cọng cỏ đuôi chó, tay gối sau đầu nằm ngửa trên thuyền, chỉ dùng một đôi chân dài hữu lực lái thuyền. Thuyền này là của Lão Lý, cha của Lý Ý Kỳ để lại, Lý gia ba đời đều là người lái thuyền qua sông. Phụ thân hắn ở gần thôn trưởng, bị sai đi làm việc vặt, đành đem việc lái thuyền đẩy cho nhi tử duy nhất là hắn. Từ nhỏ Lý Ý Kỳ đã được phụ thân dắt lên thuyền chơi, đối với thuyền này cực kỳ có tình cảm, càng hào hứng nhận việc.

“Lão Lý, lão Lý——”

Chợt bên tai bỗng nhiên nghe thấy tiếng người gọi lớn, Lý Ý Kỳ nhíu mày nghĩ, giọng này không phải là người trong thôn. Vội vàng đi ra ngoài bồng, vừa ra liền thấy một người phụ nhân ăn mặc tinh xảo đứng bên bờ, đang nắm tay một tiểu cô nương tầm 17-18 tuổi, đi theo phía sau cô nương là một người hầu nam trên mặt mang nét trung hậu, tay cầm hai túi hành lý, ba người mang bộ dáng mệt mỏi, có thể thấy là khách nhân tha hương.

“Ui, ngươi không phải lão Lý a… Nhìn tướng mạo, ngươi hẳn là Ý Kỳ đi? Nhiều năm không gặp, cha ngươi rốt cuộc đem thuyền giao cho ngươi?”.

Người phụ nhân cười nói, ánh mắt lơ đãng đánh giá thiếu niên anh tuấn, đĩnh đạc trước mắt, trong lòng thầm khen ngợi, tuy lớn lên ở một thôn sơn nhỏ lại có phong thái không thua gì với thiếu gia ở bên ngoài, mặt mày giống phụ thân hắn đến 7 phần, ba đời nhà lão Lý đều lớn lên rất tốt.

Lý Ý Kỳ từng nhớ mẫu thân có nói qua, Lâm gia có một nữ nhi từng là một trong số hai đại mỹ nhân trong thôn, không ít thiếu niên si mê, nhớ thương, sau này gả tới Kim Lăng, hứa hôn cho một thương nhân. Khi đó hắn không tin, trong thôn có nữ nhân nào đẹp hơn mẫu thân? Mẫu thân đẹp vậy, còn không phải sớm đã bị phụ thân ôm trở về nhà…