Chương 2

Phổ Hoa tiên tôn đánh giá đồ nhi của mình một lúc lâu, mày hơi nhíu lại, thần sắc kịch biến, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, thở dài:

“Biện pháp cũng không phải không có…”

“Sư phụ!”

“Ý Kỳ, con nghe nói qua Mạc Ly Cổ chưa?”

Không đợi hắn trả lời, ông nói tiếp:

“Mạc Ly Cổ là thuật pháp thời viễn cổ thuật, tuy không phải cấm thuật, nhưng người dùng lại rất ít. Người thi thuật cần phải phế bỏ tu vi cả đời, hủy diệt ký ức, làm hai người yêu nhau nhân duyên tương ngộ, nếu duyên phận không đủ, liền không khác gì tự phế. Thần tiên không có tu vi, rơi vào thế gian luân hồi, lại vô pháp gặp được người mình yêu thương, vĩnh sinh vĩnh thế không thể hồi tiên ban. Dao Lạc tiên tử cũng là như vậy không biết tung tích, từ trước tới nay không có người dám thử lại… Ý Kỳ, con…”

“Đệ tử nguyện ý thử một lần.”

Một giọng nói bình tĩnh vang lên cắt ngang câu hỏi của Phổ Hoa tiên tôn. Hắn chắc chắn mình có thể tìm được nàng, Dao Lạc vĩnh đọa phàm trần là do duyên phận của hai người bọn họ không sâu đậm, thế nhưng vận mệnh giữa hắn và Lê Thu là chú định, bọn họ được Chức Nữ và Nguyệt Lão ban cho duyên lành, cho nên hắn rất tin tưởng vào mối quan hệ này.

“Việc này không nên chậm trễ, sư phụ, ngài mau đem pháp thuật này truyền thụ cho đệ tử.”

Phổ Hoa tiên tôn nhìn bộ dáng vội vàng của đồ đệ dở khóc dở cười: “Con vội như vậy làm cái gì.”

“A Thu đã hạ phàm hơn nửa tháng, tính ra hiện giờ đã mười bảy tuổi, là tuổi đàm hôn, nếu đệ tử đi chậm…”

Đường đường là Thái Tử Tiên tộc, thế mà lại đỏ mặt, ngày thường thanh lãnh cao ngạo, nhưng nay đã có một chút nhân khí, nếu để những vị tiên tử, Huyền Nữ thấy bộ dáng thẹn thùng tuấn tiếu của hắn như vậy, sợ là muốn đạp vỡ ngạch cửa của Cửu Trọng Thiên.

“Ha ha ha ha, tên xảo quyệt này đúng là rất cẩn thận a, vi sư cũng nghĩ như vậy. Phải gả chồng.”

“Sư phụ.” Lý Ý Kỳ nhíu mày, không tán đồng nhìn sư phụ của mình.

“Được rồi, không đùa con nữa.” Phổ Hoa tiên tôn thu liễm ý cười,

“Ta có một chuyện muốn nói cho con, tuy Mạc Ly Cổ có thể đem con đưa tới bên cạnh Lê Thu, nhưng hai người vốn không quen biết nhau, rất khó có thể được việc… Ngươi là Thái Tử Tiên tộc, vừa sinh ra đã có Kim Đan bản mạng, nó lưu giữ tất cả ký ức trong ba vạn năm của con, đến lúc thực hiện thuật pháp, con hãy nuốt nó vào, nó sẽ giúp con nhớ rõ chuyện trên tiên giới ngay cả khi thành phàm nhân. Tiên giả đọa phàm, dung mạo sẽ không có quá nhiều biến hóa, như vậy, khả năng con đi nhầm đường sẽ giảm rất nhiều.”

Lý Ý Kỳ vui vẻ: “Đa tạ sư phụ!”

“Được rồi, mau lấy Kim Đan của con ra, lấy thêm một thứ Lê Thu luôn mang theo bên người, trên đó có hơi thở của nàng, nó sẽ làm cho Mạc Ly Cổ nhớ rõ, đưa con đến bên nàng, mau nhanh chóng mang tới, nếu chậm trễ đến lúc tiểu tức phụ gả chồng rồi thì đừng trách vi sư.” Phổ Hoa tiên tôn bỡn cợt mà nhìn người trước mặt mình.

“Rõ.”

Lời còn chưa dứt, Lý Ý Kỳ hóa thành một đạo kim quang, biến mất không thấy.

Nửa nén hương sau, Thái Tử một thân huyền bào xuất hiện ở cửa Ngọc Thanh Cung, bước nhanh đi vào đại điện.

“Đồ vật đều đã mang đến rồi đúng không?”

“Vâng.” Lý Ý Kỳ dâng lên một cái tráp, bên trong đó là bản mạng Kim Đan của hắn.

“Được. Vật bên người Lê Thu đâu?”

Lý Ý Kỳ nghe vậy nắm thật chặt cổ tay áo, bên trong là chiếc yếm của nàng khi hai người hồ nháo rơi xuống, sao có thể để sư phụ nhìn thấy được, hắn thanh thanh lãnh lãnh mở miệng: “Sư phụ yên tâm, đệ tử có chừng mực.”

Phổ Hoa tiên tôn vẫn chưa thấy rõ này loanh quanh lòng vòng trong lòng vị Thái Tử này, gật gật đầu,

“Mau đi theo ta.”

Hai người đi về thiên điện, Phổ Hoa tiên tôn do dự nói:

“Ý Kỳ, con nghĩ kĩ rồi sao, nếu lần này không thể thành công, pháp lực của con sẽ mất hết, con vốn là Ngọc Hoàng kế nhiệm tiếp theo của tam giới, nếu con chậm chạp không về, tam giới chắc chắn sẽ đại loạn.” Tiên Tôn cười khổ.

“Khi đó Ngọc Đế và Vương Mẫu sợ là sẽ ăn tươi nuốt sống ta.”

Lý Ý Kỳ bất động, hành lễ với Tiên Tôn:

“Sư phụ, hãy để đệ tử…. Nếu thân là chủ nhân của tam giới mà ngay cả người thương của chính mình cũng không bảo vệ được, thì sao có thể bảo vệ sự yên bình của tam giới, đến lúc đó tam giới đổi chủ, đệ tử cũng không thể nói gì hơn.”

Phổ Hoa tiên tôn yên lặng không đáp lời, vung tay lên, lẩm nhẩm thuật pháp trong miệng, bạch quang bao phủ quanh thân Thái Tử: “Mau đi đi, vi sư tin tưởng con. Vi sư sẽ ở chỗ này chờ con và Lê Thu trở về.”

“Đợi đã!” Một đạo kim quang chợt sáng lên trong sân viện, dung nhan tinh xảo của Vương Mẫu chậm rãi hiện ra: “Ý Kỳ, con thật to gan!”

“Vương Mẫu nương nương, Mạc Ly Cổ đã được thiết lập, nếu lúc này mạnh mẽ phá bỏ, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng của Thái Tử điện hạ.” Phổ Hoa tiên tôn không ngờ Vương Mẫu lại tới nhanh như vậy.

Thân thể của nữ nhân trở nên cứng đờ, cười lạnh một tiếng: