Chương 1

“Sư phụ, đệ tử Ý Kỳ cầu kiến. Sư phụ, đệ tử Ý Kỳ cầu kiến…”

Cửa lớn của Ngọc Thanh Cung đóng chặt, ngoài cửa có một nam nhân quỳ trên mặt đất, gọi từng tiếng sư phụ, trên trán chảy đầm đìa máu tươi.

“Kẽo kẹt...”

Có một cái đầu nhỏ ló ra từ cánh của màu đỏ son đang hé mở.

“Đại sư huynh, sư phụ thật sự đang bế quan, huynh… huynh ngày khác lại đến đi…”

Nam hài mặc đạo bào nhăn mày, nhìn vết máu trên trán đại sư huynh, lén lút nghĩ: Đại sư huynh thật đẹp, chỉ sợ trong tam giới cũng tìm không ra người thứ hai có vẻ ngoài ngọc thụ lâm phong như huynh ấy. Nam nhân như vậy mà lại hủy hoại tiền đồ của chính mình vì tiểu sư muội, haizz, tình tình ái ái quả nhiên làm cho người ta trở nên u mê…

Nội tâm đang cảm thán, tự dưng trong mắt lại lóe bạch quang, thân người nhỏ bé không chịu nổi sức mạnh to lớn đó lập tức ngã xuống, nam hài ngơ ngác nhìn đại sư huynh lạnh lùng trước mắt.

“A Niên, xin lỗi.”

Đại sư huynh, huynh… huynh ấy...huynh ấy thế nhưng xuống tay với ta…

Rồi sau đó hôn mê bất tỉnh.



“Ý Kỳ, con quỳ ở cửa cung ba ngày ba đêm, ồn ào làm vi sư khó có thể tĩnh tâm bế quan, bây giờ lại đả thương tiểu sư đệ của mình, đến tột cùng con muốn như thế nào?”

Phổ Hoa tiên tôn nhíu mày nhìn đại đệ tử của mình, biểu tình không đổi, nhưng khóe miệng lại ẩn giấu một tia chế nhạo khó có thể phát hiện.

Lý Ý Kỳ vén quần áo lên, quỳ xuống:

“Sư phụ, đệ tử thật sự là bất đắc dĩ mới làm như vậy, A Thu… Lê Thu sư muội bị mẫu hậu đưa vào thế gian luân hồi, lại còn giấu đi hơi thở của muội ấy, đệ tử dùng đủ mọi cách cũng không thể tìm thấy muội ấy.”

Lý Ý Kỳ lê người về phía trước, ánh mắt tràn đầy đau đớn nhìn sư phụ của mình.

“Sư phụ, là đệ tử có lỗi với sư muội, đệ tử không đành lòng để một mình nàng ở phàm trần chịu khổ, cầu xin sư phụ giúp đệ tử một lần.”

Hắn vừa dứt lời, liền dập đầu một cái thật mạnh.

Phổ Hoa tiên tôn nhìn đồ đệ của chính mình, nếu nói không đau lòng chắc chắn là giả. Hắn là Thái Tử Tiên tộc, sinh ra đã là tiên thai, mới hơn trăm tuổi đã bị Ngọc Đế đưa đến Ngọc Thanh Cung, giao cho ông nuôi nấng và dạy pháp thuật, vị Thái Tử này rất được trời cao ưu ái, hai vạn tuổi liền phá được cửu trọng chi cảnh, tam giới đều tấm tắc bảo lạ, đều nói hắn sẽ là người đầu tiên phá vỡ kỷ lục siêu việt của ông. Phổ Hoa tiên tôn làm sao lại không biết,.... thiên tư và ngộ tính như vậy, thực sự có thể kế thừa vị trí của Ngọc Đế…

Tuy nói là đồ đệ, nhưng làm bạn từ nhỏ, tình thầy trò càng giống như tình phụ tử, đồ đệ này tuy không nói nhiều, nhưng Phổ Hoa tiên tôn cũng nhìn ra được sự kính trọng và yêu mến của hắn đối với mình. Lần gần đây nhất hắn cầu xin ông là khi nào? À, là lúc hắn 500 tuổi, hắn nhớ nhung mẫu hậu của hắn, năn nỉ ông dẫn hắn đi gặp Vương Mẫu, niệm tình mẫu tử, Phổ Hoa tiên tôn mang đồ nhi đến Dao Trì tiên cảnh.

Lúc ấy, ánh mắt của Vương Mẫu nương nương vô cùng lạnh lẽo khi nhìn nhi tử của bà, lắc đầu trách cứ:

“Ý Kỳ, tương lai con là Ngọc Hoàng, chúa tể của tam giới, cho nên bây giờ phải chăm chỉ tu luyện, sao có thể bắt sư phụ con đưa con tới đây!”

Tầm mắt của Vương Mẫu dừng ở trên người Phổ Hoa tiên tôn:

“Tiên Tôn, Ý Kỳ còn nhỏ không hiểu chuyện, lần sau chớ nên để hắn tuỳ ý hồ nháo như vậy.”

Lần đó, trên đường trở về Ngọc Thanh Cung, một tay tiểu nam hài gắt gao nắm chặt ngón tay ông, một tay trộm lau nước mắt, gương mặt nhỏ nhắn khóc đến mức đỏ bừng. Tuy trong lòng ông cực kỳ đau xót, thế nhưng lại không biết an ủi như thế nào. Sau lần đó, Ý Kỳ chưa từng nói muốn đi thăm mẫu hậu của hắn, cũng chưa từng cầu xin ông thêm một lần nào.

Thế nhưng bây giờ lại vì một nữ tử phàm nhân tu đạo thành tiên, mà dập đầu cầu xin ông giúp đỡ, thật thú vị.

Phổ Hoa tiên tôn nâng đồ nhi của mình dậy, cười nói:

“Ý Kỳ, ta hỏi con, Lê Thu lần này bị biếm thế gian là tạo hóa của chính nàng, tuy nói vì con mà dựng lên, nhưng cũng không cần quá lo lắng tự trách. Vương Mẫu nhân hậu, chỉ cần chờ ba vạn năm sau là Lê Thu có thể trở về tiên ban, vượt qua kiếp nạn lần này, đối với Lê Thu tới nói, chưa chắc đã không phải là chuyện tốt, tại sao con lại muốn ta giúp con tìm nàng?”

“Sư phụ.”

Gương mặt trắng nõn của Lý Ý Kỳ nổi lên hai rặng mây đỏ.

“Chuyện giữa đệ tử và Lê Thu sư muội, người đều đã nhìn thấy, chúng con đã sớm tự định chung thân, làm sao đệ tử có thể nhẫn tâm để nàng ở thế gian một mình, nhìn nàng…Nhìn nàng đính hôn cùng người khác. Sư phụ, cầu người giúp đệ tử hạ phàm với nàng, đừng nói ba vạn năm, ba trăm vạn năm, ba nghìn vạn năm, đệ tử cũng muốn được ở bên cạnh A Thu. Cầu xin sư phụ thành toàn!”