Chương 7

Lý Ý Kỳ nhận hộp sủi cảo, ngón tay thon dài vô ý chạm vào lòng bàn tay nàng. Giọng nói hắn trầm trầm: “Cảm ơn…”

Nói xong hắn liền mở nắp hộp, bên trong là một l*иg sủi cảo được gói cẩn thận và tinh xảo: “Là muội làm sao?”

“Vâng… Buổi chiều thời gian hơi gấp gáp, ta không làm được nhiều, không biết ca ca ăn có đủ no không?” Nàng cảm thấy Lý Ý Kỳ làm công việc chèo thuyền, chắc hẳn vô cùng tốn sức nên nhất định lượng đồ ăn rất lớn!

“Không cần lo đâu!” Lý Ý Kỳ nói liền cầm một cái lên bỏ vào trong miệng, đối diện với ánh mắt mong chờ của nàng, cười mở miệng:

“Ăn rất ngon.”

Là thật sự ăn rất ngon, hắn chưa hề nghĩ tới, một cô nương được nuông chiều từ bé như nàng, lại có tay nghề tốt như vậy, tương lai khẳng định là một người vợ tốt…

Lê Thu nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, cười đến xán lạn: “Ý Kỳ ca ca thích là tốt rồi!”

Hắn không biết là vì gương mặt tươi cười xinh đẹp này làm cho ngây người, hay vẫn là bị âm thanh nàng gọi “Ý Kỳ ca ca” đoạt mất hồn, cứ như vậy ngây ngốc mà nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta…

Nữ hài tự nhiên không đoán được tâm tư của hắn, cho rằng hắn bị nghẹn, vội vàng mở miệng: “Phía dưới có canh nấm tuyết, bị nghẹn liền uống một ngụm.” Nàng nghĩ tới thời tiết nóng như bây giờ, ăn sủi cảo canh sẽ đổ mồ hôi, nên liền hấp sủi cảo, xứng với canh nấm tuyết sẽ rất ngon, không nghĩ tới hắn lại bị nghẹn…

“Nga nga…” Lý Ý Kỳ nhìn đến ánh mắt quan tâm của nàng, hồn liền trở lại, tay chân luống cuống mà mở tầng thứ hai của hộp đồ ăn, theo ý của Lê Thu mà uống một ngụm canh. Canh đúng thật ngọt, cùng âm thanh của nàng giống nhau, đều vô cùng ngọt, hắn si ngốc mà nghĩ.

Lê Thu nhìn thấy hắn đã ăn qua, tâm ý hẳn là tới rồi, cười nhẹ kéo mẫu thân: “Chúng ta đi thôi?”

Khách sáo một hồi, bốn người nhà họ Lâm cười vui đi về.

Lý Y Kỳ bưng hộp thức ăn, ngồi xổm ở cửa nhà, một ngụm một ngụm ăn sủi cảo, biết những xây dựng tâm lý lúc buổi chiều đều vô dụng. Đối với cô nương này, hắn không buông tay được…

Trong vài ngày tới, Lý Ý Kỳ không biết xấu hổ mà tìm các loại cớ chạy đến nhà họ Lâm.

Đầu tiên là trả hộp đồ ăn, sau đó ân cần đưa con cá mà mình bắt được, còn hỏi cô nương nhà người ta có muốn hắn dẫn đi làm quen thuộc thôn... Sau lại, hắn thực sự tìm không ra lý do nào khác nữa, ngay lúc đó, mẫu thân của Lê Thu trở về thành, hắn dứt khoát không thèm nói nữa, đánh bạo thường xuyên lắc lư trước cửa nhà người ta.

Một ngày nọ, sau khi ăn trưa xong, Lý Ý Kỳ đi bộ đến bờ sông, cố ý đi đường vòng, đi qua trước nhà họ Lâm. Thật đúng là để hắn chờ được cơ hội. Chỉ thấy tiểu cô nương mặc một chiếc váy xanh nhạt, trên đầu đội một chiếc nón rơm tinh xảo, nhàn nhã đi ra ngoài. Lý Ý Kỳ mừng thầm, nhưng lại cảm thấy nếu gọi lại nàng thì có chút đường đột, vì vậy liền dứt khoát cách một đoạn khoảng cách đi theo phía sau nàng.

n? Nàng muốn lên núi? Tiểu cô nương một mình lên núi rất nguy hiểm. n! Ta phải đi theo bảo vệ nàng. Lý Ý Kỳ cho chính mình tìm một cái cớ, sớm đem công việc lái thuyền của mình ném tại sau đầu, chỉ lo truy tiểu cô nương nhà người ta.

Vừa mới đi đến giữa sườn núi, tiểu cô nương đã không biết nghỉ ngơi bao nhiêu lần rồi. Lý Ý Kỳ bất đắc dĩ mà nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Lê Thu, đang định tiến lên chào hỏi với nàng, thì thấy nữ hài kêu lên một tiếng, ngã ngồi xuống đất.

Nam nhân quăng đi cỏ đuôi chó trong tay, chạy như bay đến chỗ nàng: “A Thu, A Thu, muội không sao chứ?”

Lê Thu kinh ngạc mà quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tràn đầy lo lắng của nam nhân, nước mắt vốn đang đảo quanh ở hốc mắt liền tràn ra:

“Ý Kỳ ca ca, ta bị trẹo chân rồi…” Khi cất tiếng, nàng cũng không ý thức được, ngữ khí của nàng hàm chứa đầy kiều khí.

Lý Ý Kỳ thấy nàng khóc, trái tim đau xót, vội tiến lên lau đi nước mắt trên mặt tiểu nữ hài: “Rất đau sao?”

Không chờ nàng trả lời, đôi tay hơi hơi nâng lên chân phải của Lê Thu, nhẹ nhàng cởi giày ra, sau đó chậm rãi kéo xuống chiếc vớ thuần trắng, lộ ra chân ngọc oánh nộn.

Nhưng nam nhân giờ phút này cũng vô tâm tư thưởng thức, nhìn mắt cá chân sưng đỏ của nàng, hít sâu một hơi. Trong quá trình lên núi, bị trẹo chân đối bọn họ tới nói vốn là chuyện bình thường, chỉ là lúc này, khi người bị thương lại chính là người mà chính mình đặt ở đầu quả tim, Lý Ý Kỳ liền cảm thấy cực kỳ đau lòng.

“Cha ta đã dạy ta cách chữa, chân muội sưng đến như vậy, sợ là đã bị trật khớp, ta giúp muội vặn trở về. Sẽ có chút đau, A Thu, muội cố chịu một chút.” Nam nhân nghiêm túc nhìn nàng, Lê Thu theo bản năng gật gật đầu.

Động tác của Lý Ý Kỳ cực nhanh, Lê Thu cảm nhận được một trận đau đớn xẹt qua, không đợi nàng kêu to ra tiếng, hắn liền kết thúc.

“Hảo, về nhà thoa chút thuốc, quá mấy ngày liền hết.” Nam nhân lau lau mồ hôi trên trán, cẩn thận dặn dò. Bàn tay còn nắm cổ chân trắng nõn của nàng, theo bản năng nghĩ: Thật mềm, thật đẹp, như thế nào lại đẹp như vậy…