Chương 7

Editor: Owntown

""Nhanh lên cứu người ----- ""

""Mau cứu người!""

Tiếng kêu liên tục không ngừng, khung cảnh phim trường càng thêm hỗn loạn.

Quỷ cũng không tin Lăng Săn không phải cố ý, cô ta rõ ràng là chủ mưu, rõ ràng là đố kị! Bởi vì nam thần không ngó ngàng đến cô ta mà thôi.

Thế nhưng những lời như vậy, chỉ có thể để trong lòng tự hiểu, không có khả năng vạch ra làm sáng tỏ, suy cho cùng Lăng San - tính cách cô ta đã xấu xưa giờ.

Những người khác đúng là không dám nói, nhưng Tống Quân Du thì không phải vậy, ý cười trên mặt dần phai nhạt, anh ta nhìn Lăng San bằng ánh mắt sắc như dao, lạnh lẽo.

Ở một bên, Lăng San khi nhìn thấy ánh mắt này trong lòng nặng nề nảy mạnh một cái, thân thể cũng không tự chủ được mà run rẩy.

Tống Quân Du đây là...Tức giận?

Lăng San không xác định mà nghi vấn.

Tống Quân Du mặc dù là minh tinh hạng nhất, nhưng anh ta chưa bao giờ tỏ ra khó gần, kiêu ngạo, phần lớn đều đối với mọi người vui vẻ khách khí, thậm chí còn đối xử hòa nhã với những người ý đồ bôi đen, phỉ báng mình.

Sở dĩ Lăng San yên tâm to gan ở trước mặt Tống Quân Du tỏ thái độ này nọ, cũng bởi cô ta biết, Tống Quân Du sẽ không tức giận, phần lớn đều là cười cho qua.

Tống Quân Du như hôm nay, cô ta chưa bao giờ thấy qua, nguy hiểm, sắc bén, như là một...một con sử tử đang nổi giận, tựa hồ chỉ cần cô ta không cẩn thận liền đem cô ta nghiền nát. Lăng San sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh tiết đầy trán.

""Cô tốt nhất...coi chừng mình cho cẩn thận."" Tống Quân Du khôi phục dáng vẻ ôn nhuận, anh tiến đến gần Lăng San, lạnh lùng nói bên tai cô ta.

Lăng San nháy mắt thân hình liền cứng đơ như gỗ.

Tống Quân Du thấy vậy liền hừ cười một tiếng, xoay người chuẩn bị nhảy xuống cứu người. Nhưng liền nghe ""phốc"" một tiếng, chỉ thấy Tô Cẩn Châu không chút do dự mà nhảy xuống.

Y phục trên người Đát Kỷ vô cùng nặng nề, cô căn bản cũng lười bơi lội. Dù sao cũng sẽ có người đến cứu, không phải bây giờ đang có người bơi đến bên này đấy sao.

Cô cho rằng đó là Tống Quân Du, không nghĩ đến người nhảy xuống lại là Tô Cẩn Châu, con ngươi Đát Kỷ co lại, trái tim như bị kí©h thí©ɧ một chút.

Tô Cẩn Châu một phen nắm lấy hông cô, cố sức bơi lên, chỉ chốc lát những người khác cũng xuống đến, giúp Tô Cẩn Châu nâng Đát Kỷ đưa lên trên bờ.

Cô vẫn chưa hóa trang, trên mặt một mảng sạch sẽ, bất quá là y phục nặng nề dính người, hấp thụ không ít nước khiến toàn thân cô không còn chút sức lực nào; một thân tóc tai chỉnh tề cũng đã sớm loạn thành một đoàn, vài sợi tán loạn dính trên gò má, thoạt nhìn vô cùng chật vật.

Cô chớp mắt một cái, khẽ ho khan, toàn bộ nước tích tụ trong l*иg ngực đồng loạt đi ra, Đát Kỷ hít thở một hơi lớn, lúc này mới nhìn rõ dáng vẻ người trước mắt.

""Đát Kỷ, cô có ổn không?"" Tống Quân Du lo lắng xông tới, anh ta rất áy náy nhìn Đát Kỷ, bản thân âm thầm trách cứ chính mình.

Dù sao Đát Kỷ cũng là do anh ta mạnh mẽ kéo tới, hôm nay cô xảy ra chuyện, anh ta tất nhiên cũng có một phần trách nhiệm.

Tô Cẩn Châu thở gấp một hồi, khôi phục một chút thể lực liền tính mở miệng nói chuyện, nhưng nghe đến Tống Quân Du gọi tên cô, liền cảm giác bị một đòn đánh đến choáng váng.

""Cậu...Cậu vừa gọi cô ấy là gì?""

""Đúng rồi, còn quên chưa giới thiệu với cậu, cô ấy là Đát Kỷ, hôm nay tôi tìm đến để trợ diễn.""

Tống Quân Du một bên kiên nhẫn giải thích, một bên thân thiết lấy khăn lau nước trên mặt cô, lúc này đã có người dẫn bác sĩ tới.

Tống Quân Du không dám chậm trễ, vội vàng cùng mọi người chuyển Đát Kỷ vào trong phòng.

Kỳ thật cô cũng không có nhiều thương tổn, chỉ là đan nguyên còn chưa khôi phục, trải qua sự việc này, thân thể liền mệt mỏi lợi hại.

""Không không không, đây không phải là sự thật...""

Tô Cẩn Châu hoảng loạn lắc đầu phủ nhận, mày đẹp gắt gao nhăn thành một nắm:

""Không phải là thật...Tuyệt đối không phải.""

Tô Cẩn Châu mới không tin nữ thần mới gặp là em gái của mình! Loại tình huống cẩu huyết chỉ có trong phim truyền hình này sao có thể phát sinh trên người anh?!

Huống...Huống chi em gái...

Tô Cẩn Châu cẩn thận nhớ lại dáng người mập mạp của Tô Kỷ, da ngăm đen, mắt híp, trong lòng lập tức bình ổn trở lại, nhất định là do trùng tên, em gái anh không thể nào là cô gái trước mắt này đâu! Tô Cẩn Châu tự an ủi mình.

Lại nói tiếp, anh lần này đến đây ít nhiều cũng là vì thăm Tô Kỷ mà tới.

Tô Cẩn Châu lông mày lần thứ hai nhíu lại, một phen kéo Tống Quân Du đang tính quay về phòng, vẻ mặt thấp thỏm nhìn anh ta, thấp giọng nói, ""Cái kia...Quân Du""

""Làm sao vậy?""

""Cậu biết...cô bé kia họ gì không?""

Tống Quân Du chớp mắt một cái, anh ta nguyên bản không muốn nói, nhưng nhìn Tô Cẩn Châu một bộ dáng tiểu nam sinh đầy bất an, Tống Quân Du liền mềm lòng, vì vậy:

""Họ Tô, tên gọi Tô Đát Kỷ, làm sao vậy?""

Trời xanh giáng một đạo sét!

Tô Cẩn Châu buông tay đang giữ tay áo Tống Quân Du, liên tiếp lui về phía sau vài bước, trong khoảng thời gian ngắn anh liền thấy đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa không chịu được mà ngất xỉu. Tô Cẩn Châu hai mắt đẫm lễ mông lung, vẻ mặt thất hồn lạc phách:

""Quân Du...vừa rồi...tôi cư nhiên lại coi trọng em gái của mình!""

""...""

Lượng tin tức có chút lớn, Tống Quân Du còn chưa kịp phản ứng, anh ta cẩn thận tiêu hóa một phen, lúc này mới lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ nhìn về phía Tổ Cẩn Châu:

""Em gái cậu...không phải gọi là Tô Kỷ?""

Tống Quân Du là bạn tốt của Tô Cẩn Châu tự nhiên là đã gặp qua Tô Kỷ vài lần, đứa bé kia tạo cho anh ta ấn tượng duy nhất chính là...Điêu ngoa! Từ đó về sau Tống Quân Du đối với Tô gia kính nhi viễn chi*, làm sao mà...em gái của Tô Cẩn Châu lại thành Đát Kỷ?

* kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không gần gũi.

Lời vừa hỏi, mặt Tô Cẩn Châu liền nhăn như trái khổ qua, ""Mấy tháng trước nó vừa mới yêu cầu đổi tên, đổi thành...Tô Đát Kỷ.""

Tống Quân Du trầm mặc một lúc, đành tiến lên vỗ vỗ vai Tô Cẩn Châu, thấp giọng an ủi:

""Chắc chỉ là trùng tên, không cần lo lắng.""

Tô Cẩn Châu nghe xong, vẻ mặt càng thêm không ổn, ""Em gái tôi...Chủ trương tới đây giảm cân, lần này đến đây chính là vì thăm nó.""

Tống Quân Du: ""...""

Cho phép anh ta làm vẻ mặt bi thương.

---------

Bác sĩ giải thích Đát Kỷ chỉ là có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi một hồi liền tốt, nghe được bác sĩ nói như vậy, phần lớn mọi người liền thở dài nhẹ nhõm.

Tô Cẩn Châu đứng ở ngoài cửa, có chút bứt rứt bất an, đắn đo có nên đi vào hay không, dù sao bên trong là em gái của anh. Tô Cẩn Châu tâm trạng hết sức phức tạp, vô cùng phức tạp.

Anh nghĩ thế giới này thật quá hỗn loạn!

Nào có một người có khả năng trong vòng mấy tháng ngắn ngủi liền thay đổi...thay đổi đến như vậy...

Tô Cẩn Châu thực sự không tìm được từ nào thích hợp để hình dung.

Chán chường thở dài một hơi, bộ dáng thuận theo như một chú Husky khổng lồ:

""Tôi đi vào...nhìn một chút.""

""Đi thôi."" Tống Quân Du lần thứ hai vỗ vai Tô Cẩn Châu:

""Nên là như thế...Dù sao cũng cần phải đối mặt."" anh ta không biết nên phải làm thế nào để Tô Cẩn Châu thả lỏng, dù sao một giây trước cậu ta mới nói tìm được ""Chân ái"" của đời mình; một giây sau liền biến thành ""Em gái ruột"", tình huống đảo ngược này phỏng chừng ở Nhật Bản mới thấy. (???)

Tô Cẩn Châu nặng nề nhấc hai chân chậm rãi bước vào phòng, Đát Kỷ còn đang ngủ, sắc mặt cô tái nhợt, lông mi đen rũ xuống gò má trắng nõn tỏa bóng râm nhợt nhạt. Cô ngủ không an ổn, lông mày thường thường nhăn lại một chút, dường như đang chứa đựng điều gì phiền lòng.

Tô Cẩn Châu thận trọng kéo một cái ghế ngồi xuống, hai mắt đờ đẫn nhìn Đát Kỷ đang nằm trên giường, nhìn kỹ một chút thì Đát Kỷ bây giờ và trước đây có vài phần giống nhau. Chẳng qua là, trước kia cô bởi vì mập mạp, ngũ quan đều bị phá tướng, bây giờ gầy đi, ngũ quan liền rõ ràng.

Lại nhìn kỹ một chút...Cùng anh lớn lên có phần tương tự.

Tô Cẩn Châu không hiểu sao liền có chút thoải mái, anh cẩn thận xích tới, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm gò má của em gái mình, giống như là muốn xuyên thủng người ta.

""Anh mà còn nhìn tiếp nữa, tôi liền đào đôi mắt của anh."" Lúc này bên tai truyền đến thanh âm rét lạnh của Đát Kỷ, Tô Cẩn Châu liền giật mình, vội vàng ngồi thẳng.

Nửa ngày mới phát giác hơi sai sai, chính anh tại sao phải nghe lời con bé chứ. Vì vậy liền khom người xuống, chống cằm nhìn Đát Kỷ.

Đát Kỷ quay đầu lại, hai bên đối diện nhìn nhau, ngón tay với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hướng hai mắt của anh mà đâm tới.

Tô Cẩn Châu né tránh một cách chật vật, nhanh chóng nhảy khỏi vị trí.

""Anh nói em thực sự quá đáng a!"" Nhớ tới một màn kia, anh sợ đến mồ hôi lạnh đều tuôn cả ra.

""Hừ."" Đát Kỷ cười một tiếng, mắt lạnh nhìn vẻ mặt sợ hãi lẫn tức giận của Tô Cẩn Châu, ""Tôi đã nhắc nhở qua, là anh không nghe mà thôi.""

Tô Cẩn Châu miệng há to, nửa ngày không thốt ra được một từ, anh hít sâu một hơi, nỗ lực ép tâm tình của mình bình phục lại:

""Em vừa nãy vì sao không nói em là...em gái anh?""

""Anh cũng không hỏi tôi.""

Tô Cẩn Châu lần thức hai cứng họng, ""Em là...cố ý khiến anh xấu hổ đúng không.""

Nhớ tới chính mình vừa mới rồi, liền mặt đỏ đến tận mang tai. Trong nháy mắt vừa rồi, anh đích xác là bị rung động, bất quá phần lớn nguyên nhân là do dung mạo Đát Kỷ, hiện tại biết cô là em gái ruột của mình, cảm xúc liền trở lại như bình thường.

Nhưng mà, nhớ tới bộ dáng ngu xuẩn vừa rồi anh liền có chút không cam lòng.

""Anh tới đón em về nhà."" Tô Cẩn Châu liền chuyển đề tài, ""Không nhìn ra em giảm cân rất thành công nha.""

Đát Kỷ trầm mặc không nói, chỉ nhắm hai mắt lại.

Bộ dáng này trong mắt Tô Cẩn Chân bị xem thành trắng trợn khıêυ khí©h, thế nhưng cũng không thể làm gì được, dù sao anh cũng không có khả năng ép buộc Tô Đát Kỷ cùng mình nói chuyện.

""Anh thấy ngày mai chúng ta hẵng về, dù sao em bây giờ thân thể còn chưa khỏe.""

""Ừ."" Đát Kỷ khẽ ừ một tiếng, lần thứ hai chìm vào ngủ say.

Tô Cẩn Châu thận trọng nhìn Đát Kỷ, thấy đối phương hoàn toàn ngủ say, anh mới cẩn thận tiến gần.

Dừng bên giường cô một lúc lâu, vươn tay ở trước mặt Đát Kỷ nhẹ nhàng quơ quơ, thấy Đát Kỷ không có phản ứng gì liền cẩn thận khom lưng, động tác mềm nhẹ đem chăn điều chỉnh. Qua một lúc, Tô Cẩn Châu mới xoay người rời khỏi phòng.

Lúc này tại thời điểm mà bọn họ không chú ý, Weibo liền bùng nổ một cái đề tài, mà trọng tâm nội dung...Lại có liên quan tới Tô Đát Kỷ.