Chương 6

Editor: Owntown

""Anh vừa rồi muốn tôi làm thế thân?"" Đát Kỷ quay đầu nhìn về phía Tống Quân Du - người vẫn luôn trầm mặc.

Tống Quân Du đầu tiên là ngẩn người, sau đó là vui mừng ra mặt, tràn đầy chờ mong nhìn Đát Kỷ, ""Cô đồng ý?""

Đát Kỷ cười cười, nụ cười càng khiến cô rực rỡ động lòng người, ""Đúng vậy, tôi đáp ứng.""

Tống Quân Du cơ bản cùng Đát Kỷ nói một chút về cảnh diễn, nhân vật của Đát Kỷ vào vai là Công chúa hoà thân Dung Ngọc, mà thân phận của Tống Quân Du là người hộ tống công chúa - Đại Tướng quân Lý Hoài Uyên.

Công chúa cùng Hoài Uyên một lòng một dạ hướng về nhau, nhưng lại không thể ở bên nhau, lúc gần đi, Dung Ngọc công chúa vì tướng quân mà múa một điệu múa cuối cùng.

Vũ đạo rất khó, hơn nữa trọng lượng của quần áo và trang sức không hề nhẹ. Những phân cảnh khó này thông thường Lăng San đều tìm thế thân, thứ nhất là không muốn ăn khổ, thứ hai là vũ đạo của cô ta cũng không giỏi, thế nhưng lần này đạo diễn không đồng ý, hết cách nên cô ta liền giả bộ trẹo chân.

Đát Kỷ tiến vào phòng thay đổi quần áo, cô cũng không tìm người trợ giúp, rốt cuộc cũng bởi vì Đát Kỷ không thích bị đám người kia chạm vào thân thể mình.

Đát Kỷ duỗi tay vuốt ve kiện y phục cổ trang in hoa màu đỏ, chất liệu y phục tinh tế, mặt trên đồ án cùng được người may chu đáo từng đường kim mũi chỉ, nhìn qua thập phần tinh xảo.

Đát Kỷ đột nhiên tâm sinh cảm khái, cô cởi bộ quần áo trên người xuống, bắt đầu chậm rãi khoác lên từng lớp từng lớp y kiện, mà lúc này, bên ngoài mọi người đang vô cùng kiên nhẫn chờ đợi.

""Anh Quân Du, em gái này có thể không?"" Trợ lý Tiểu Ngô vẻ mặt không yên tâm nhìn về phòng phục trang, không tự chủ mà cắn cắn ngón tay, ""Tuy rằng em gái này lớn lên không tồi, nhưng rốt cuộc vẫn còn nhỏ......""

""Anh tin tưởng cô ấy."" Tống Quân Du cười nhẹ nhàng, ngữ khí nhạt nhẽo nhưng bên trong nồng đậm tín nhiệm: Anh ta chưa bao giờ nhìn lầm người, Tống Quân tin tưởng cô gái Tô Đát Kỷ này sẽ không làm mình thất vọng.

""Cô bé này không tồi, về sau trưởng thành nhất định là một mỹ nhân."" Ở một bên vẫn luôn trầm mặc, đạo diễn đột nhiên trêu ghẹo nói.

Nghe bên này bàn luận, đầu bên kia Lăng San lập tức bất mãn, cô ta lạnh lùng hừ một tiếng:

""Tôi cũng hi vọng cô bé này đừng khiến cho mọi người thất vọng.""

Đối với châm chọc mỉa mai của Lăng San, những người khác trực tiếp tỏ vẻ không quan tâm.

Tống Quân Du cười nhạt nhìn thoáng qua Lăng San, Lăng San loại người này tâm cao khí ngạo, chuyện gì cũng muốn hơn thua tốt xấu với người khác.

Nếu cô ta nhìn thấy biểu hiện của Đát Kỷ, nhất định sẽ không cam lòng chịu bị thay thế. Nói trắng ra, anh ta tìm Đát Kỷ tới chính là kí©h thí©ɧ Lăng San một chút, khiến cô ta kế tiếp phải ngoan ngoãn mà đóng phim.

Lúc này Đát Kỷ cũng đã sửa sang xong trang phục, cô chậm rãi mở cửa ra, nghe thấy tiếng mở cửa, ánh mắt mọi người không khỏi cùng tập trung lại, tiếp đó yên lặng cùng chết đứng.

Đát Kỷ một thân hồng y da trắng như tuyết, một đầu tóc đen tung bay như trích tiên, tóc mây điểm xuyết kim sắc châu hoa. Đát Kỷ mắt hạnh má đào, mi như xuân đại, mắt khẽ rũ nhẹ nhàng thu ba* uyển chuyển, môi đỏ mọng câu lên, nụ cười kia, làm cho trời đất phải thất sắc ảm đạm.

*thu ba: chỉ mắt long lanh của người con gái đẹp

Đát Kỷ chậm rãi đi tới, tuỳ ý dừng lại trước mặt mọi người, cô nhẹ nhàng phủi nhẹ nếp uốn trên váy, môi mỏng khẽ mở, ""Tiếp đến tôi phải làm gì?""

Đát Kỷ thanh âm uyển chuyển, như dòng suối nhỏ róc rách, lúc này tất cả mọi người mới hồi thần, đạo diễn mở to đôi mắt,vỗ đùi đứng lên, ""Cô tên là Tô Đát Kỷ?""

""Phải."" Đát Kỷ, ""Gọi tôi là Tô Đát Kỷ.""

Tiền đồ không thể đo lường.

Đạo diễn trong lòng kích động, ông có thể xác định Tô Đát Kỷ là một khối mỹ ngọc chưa được mài dũa, đáng tiếc hiện tại chưa tới thời điểm.

Đạo diễn trong lòng khẽ thở dài, có chút tiếc nuối, ông tiến lên đem kịch bản đưa qua:

""Đến lúc đó cô phải đối diện Lý Hoài Uyên tướng quân nói những lời này, nếu không thể nhớ, trực tiếp liền múa......""

""Đã nhớ rõ."" Đát Kỷ khẳng định, sau đó đem kịch bản ném qua một bên, "" Chúng ta hiện tại liền bắt đầu?""

""Tốt, có thể bắt đầu.""

Các khâu đã chuẩn bị xong, xác định, đạo diễn liền ra lệnh bắt đầu quay. Nguyên bản ngồi trên ghế, Lăng San đột nhiên có chút bất an, cô ta nhíu mày, hướng người trợ lý nói, ""Tiểu Như, cô cảm thấy cô ta có thể hoàn thành sao?""

Lúc này Tiểu Như còn chưa lấy lại tinh thần, sau một lúc lâu cô nàng a lên một tiếng, cúi đầu nhìn về phía Lăng San, ""Lăng San tỷ, chị vừa nói gì cơ?""

""Đồ vô dụng!"" Lăng San nguyên bản tâm tình đã không tốt, thấy vậy càng làm cô ta thêm khó chịu, cho An Tiểu Như một cái xem thường, ""Chẳng lẽ ngay cả cô cũng vậy*?"

*看直 ( theo QT dịch là "xem thẳng") : mình đoán là bị hấp dẫn, cuốn hút, nếu các bạn có từ chính xác hơn có thể góp ý để mình sửa.

An Tiểu Như có chút xấu hổ, cô nàng cúi đầu không nói, An Tiểu Như dĩ nhiên là không dám ở trước mặt Lăng San thừa nhận, cô vừa rồi thực sự bị cuốn hút, con người vốn yêu cái đẹp, cho dù cô là nữ cũng không ngoại lệ.

Lần này ngoại cảnh là ven sông Lũng - thượng nguồn Lũng Sơn, sông Lũng phong cảnh tú lệ, hai bên hoa đào đúng dịp nở rộ, là khung cảnh phi thường đẹp đẽ để lên phim.

""!""

Đạo diễn vừa hô bắt đầu lúc sau không gian liền yên ắng, Tống Quân Du thực nhanh bước tới gần tuyệt sắc giai nhân, trái tim hắn đã trót trao cho Dung Ngọc công chúa, nàng vừa xinh đẹp vừa trí tuệ, nhưng hắn chỉ có thể cất phần cảm tình này chôn dấu thật sâu trong lòng, cho dù không cam lòng, cũng không thể thốt ra nửa lời.

Đát Kỷ tự nhiên không khó để nhập vai, khung cảnh này cô từng trải qua, tự nhiên liền có thể diễn.

Đát Kỷ bắt đầu tinh tế nhớ tới thời điểm sắp gả cho Trụ Vương, cô cùng Bá Ấp Khảo là một đôi, nhưng hiện giờ lại phải gả cho người khác. Lúc này, Đát Kỷ đem Tống Quân Du trở thành Bá Ấp Khảo, cô đứng dưới cây hoa đào, hoa đào bay múa trong không gian, tự nhiên điểm nhẹ trên đầu vai, mái tóc đen của cô.

Đát Kỷ quay đầu nhìn về phía Tống Quân Du, nhẹ nhàng thốt ra lời thoại đã chuẩn bị tốt.

""Ngày ta và chàng gặp nhau cũng là ngày hoa đào nở rộ, tướng quân một thân áo giáp, uy phong lẫm lẫm, ta liền......"" bị mê hoặc tâm trí. Dung Ngọc cười cười, lại không đem lời phía sau thốt ra.

Lý Hoài Uyên cổ họng cay đắng, trong lòng một trận chua xót, vẫn tỏ ra vui vẻ nở nụ cười, ""Công chúa vậy mà vẫn nhớ rõ.""

""Tất nhiên là quên không được."" Đát Kỷ nhập tâm, lúc nói ra lời này mắt rũ xuống đã mang theo nước mắt, nhưng khoé môi vẫn cố gượng cười.

Bên ngoài mọi người ngưng thần nín thở, không dám quấy rầy hai người đối diễn.

""Từng nghe nói tướng quân muốn ngắm Dung Ngọc khiêu vũ.""

Lý Hoài Uyên lộ vẻ sửng sốt, tiếp theo hắn hành lễ, ""Hoài Uyên không dám.""

""Ngày mai từ biệt, hai ta có lẽ......sẽ không ngày gặp lại."" Nàng nhẹ phủi đi cánh hoa trên vai, ""Nếu vậy Dung Ngọc liền tặng tướng quân một khúc vũ cuối cùng.""

Dứt lời nàng đứng trước bờ sông, nhẹ nhàng mở ra hai tay.

Đát Kỷ một thần hồng y diễm lệ, tóc đen mặc nhiễm*, tay áo xoè rộng theo động tác của nàng dập dìu thành từng lớp sóng, ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ điểm, hoạ thành một tràng hoa*, như thần tiên, như tinh linh.

* mặc nhiễm: nhuộm mực

* 而会挽一个花 ( theo bản QT "khi thì hội vãn một cái hoa") : mình chém

Những người khác đã sớm cảm thấy, Đát Kỷ múa rất đẹp, dáng điệu này nếu không khổ luyện mười mấy năm không thể có khả năng được như vậy, chẳng lẽ Tống Quân Du thật sự tìm đến một người chuyên nghiệp?

Tống Quân Du cũng cảm thấy chính mình đánh bậy đánh bạ cũng trúng, thật sự khiến anh ta xem đến ngây người. Tống Quân Du gặp qua không ít cô gái ở trước mặt mình mà khiêu vũ, nhưng chưa ai có thể như Đát Kỷ, một điệu múa cũng có thể đem ba hồn sáu phách* mà câu đi.

* 三魂六魄: ba hồn sáu phách (thông thường là ba hồn bảy phách nhưng mà tác giả viết như vậy nên mình giữ nguyên).

Đến đây Đát Kỷ cuối cùng hạ eo xuống, khẽ hướng Tống Quân Du nở nụ cười khuynh tâm, mà trong ánh mắt không phải bộ dáng Tống Quân Du, mà là Bá Ấp Khảo, người kia ôn nhuận như ngọc, nụ cười mỹ nam tử nhẹ nhàng tựa gió xuân.

""Cho dù nàng tổn thương ta hàng vạn lần, nàng trong lòng ta vẫn là Tô Đát Kỷ khiến ta rung động không thôi.""

Si tình, khờ dại, đến chết vẫn một lòng yêu Tô Đát Kỷ, Lý Hoài Uyên hẳn cũng có tâm trạng giống Bá Ấp Khảo, hiện giờ......Cô bất quá xem như là lại đối mặt với nam nhân một lòng yêu Tô Đát Kỷ lần nữa.

""Cắt!""

Đạo diễn hô một tiếng, Đát Kỷ liền ngừng diễn, cô nghiêng đầu nhìn Tống Quân Du đang còn ngẩn ngơ, không khỏi cười khẽ thành tiếng, ""Tướng quân, còn muốn tiếp tục diễn?""

Tống Quân Du lấy lại tinh thần, nhìn Đát Kỷ đang mỉm cười xinh đẹp, trong nháy mắt liền cảm thấy xấu hổ, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, lỗ tai hiện lên một tầng đỏ ửng:

""Không...Không cần.""

""Vậy sao.""

""Đát Kỷ, làm tốt lắm."" Tống Quân Du tự đáy lòng nói, ""Cô rất thích hợp làm diễn viên.""

Làm diễn viên?

Đát Kỷ nghiêng nghiêng đầu, lông mi thật dài rung rung, động tác này khiến cô thoạt nhìn có chút trẻ con, ""Làm diễn viễn có chỗ tốt gì?""

Đát Kỷ hỏi vô cùng trực tiếp, Tống Quân Du sửng sốt một hồi, liền bật cười thành tiếng, ""Tất cả mọi người đều biết đến cô.""

Tất cả mọi người đều biết đến?

Đát Kỷ lâm vào trầm tư, nhưng vào lúc này cô cảm giác có người chú ý cô, theo tầm mắt liền nhìn sang, liền chạm phải một đôi mắt thâm thúy...

Người nọ hoàn hồn, nhìn thấy ánh mắt cô liền vội vàng tránh đi, Đát Kỷ một thân thị lực tốt liền chú ý đến vành tai ửng đỏ của anh.

""Quân Du.""

Nhìn người vừa lên tiếng, Tống Quân Du lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, ""Cẩn Châu, sao cậu lại tới đây?""

Tô Cẩn Châu đến khiến đoàn phim lại nghênh đón một đợt xôn xao, đạo diễn lo lắng Tô Cẩn Châu gây rối, lại trêu chọc mấy nữ nhân viên vui mừng khi gặp được nam thần!

Mà Lăng San càng thêm kích động, cô ta mong đợi nhìn gò má tuấn tú của Tô Cẩn Châu, như muốn ăn tươi nuốt sống anh, nhưng một giây tiếp theo cô ta liền biến sắc, bởi vì Tô Cẩn Châu từ đầu chí cuối cũng không đặt cô ta trong mắt, tầm mắt của anh thủy chung dán vào trên người Tô Đát Kỷ.

Lăng San cắn môi nhìn gò má xinh đẹp kia, cô ta nắm chặt bàn tay, âm thầm cắn cắn môi dưới.

Về phần Đát Kỷ...

Ha hả.

Đát Kỷ vừa rồi còn cười đến xuân phong rực rỡ, thoáng cái liền lạnh nhạt, cô lôi kéo y phục, xoay người trở về phòng, chuẩn bị đem quần áo thay đi, tuy rằng cô rất thích một thân Hán phục này.

""Cái kia..."" Tô Cẩn Châu hắng giọng một cái, rất ngượng ngùng đến trước mặt, mắt lấp lánh nhìn cô, từ trong đôi mắt của anh, Đát Kỷ thấy được khuôn mặt như hoa đào của mình.

""Không biết...Vị tiểu thư này xưng hô như thế nào?"" Tô Cẩn Châu hạ nhẹ giọng điệu, một thân dáng dấp chàng trai nhỏ đầy sức sống như vậy khiến mọi người phải lau mắt mà nhìn.

Tống Quân Du không thể tin nổi nhìn nhìn Tô Cẩn Châu, lại nhìn nhìn Tô Đát Kỷ: Bạn tốt của anh ta không lẽ xem trọng cô gái nhỏ này?

Tống Quân Du rất là băn khoăn, dù cho Tô Cẩn Châu là bạn tốt của mình, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Tô Cẩn Châu thực ra rất cặn bã, trước không nói đến anh làm ra không ít chuyện táng tận lương tâm, chỉ dựa vào việc trên người dính quá nhiều tai tiếng, kết giao đủ loại nữ minh tinh, đếm cũng không xuể.

Mà Tô Đát Kỷ vừa nhìn đích thị vẫn là một đứa trẻ, Tống Quân Du thực sự không hy vọng Tô Cẩn Châu nhúng chàm, làm hại một cô gái tốt như vậy.

Đát Kỷ cố tình không thèm đáp lại, cô cúi đầu nhìn mũi chân của mình, bất động thanh sắc lui về phía sau vài bước.

Đây là xấu hổ?

Tô Cẩn Châu với trái tim nhỏ bé không tự chủ liền bắt đầu rung động, anh nghĩ cô gái nhỏ xấu hổ cũng thật phi thường đáng yêu, Tô Cẩn Châu mím môi:

""Anh là Tô Cẩn Châu, em hẳn gặp qua rồi."" Tô Cẩn Châu tận lực làm cho mình thoạt nhìn rụt rè một chút.

Trước đây anh không tin có chuyện nhất kiến chung tình, nhưng bây giờ anh tin, anh tin tưởng cô gái trước mắt này chính là chân mệnh thiên nữ của đời mình, là nữ thần mà ngày đêm anh hằng mong đợi!

""Không biết chúng ta...""

Tô Cẩn Châu một lời còn chưa nói hết, chỉ thấy thân thể nữ thần bỗng lảo đảo, chỉ nghe ""phốc"" một tiếng, thân thể của cô liền chìm vào đáy sông.

""Không xong! Tôi không phải cố ý."" Lăng San đứng ở phía sau, khuôn mặt thanh tú một mảnh tái nhợt.

---------

Hôm nay là ngày 01/03/2020, chúc các bạn bắt đầu tháng mới đầy năng lượng và tràn trề sức sống ~