Chương 5

Editor: Owntown

Cùng anh cả nói xấu em gái lại còn bị con bé nghe được, phải làm sao bây giờ?

Có thể hay không sẽ nổi trận lôi đình với mình?

Tô Cẩn Châu rối rắm vô cùng, nhưng Đát Kỷ lại giống như không thèm để ý, trực tiếp làm lơ Tô Cẩn Châu, cô lập tức lướt qua anh, sau đó đứng yên, mặt không chút thay đổi nhìn Tô Cẩn Chi, ""Tôi muốn lên núi.""

""Hửm?"" Tô Cẩn Chi có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không phải quá kinh ngạc, anh ngửa đầu nhìn cô, ánh mắt ôn hoà, "" Em vừa mới khoẻ lại, như thế nào lại muốn lên núi?""

""Giảm cân."" Đát Kỷ đơn giản nói ra hai từ.

Lúc này người ngoài ý muốn thành ra lại là Tô Cẩn Châu, không thể tin nổi nhìn sườn mặt Đát Kỷ, đáy lòng cảm xúc quay cuồng.

Cô em gái ngang bướng nhà anh thế nhưng bởi vì một câu nói của anh liền muốn đi giảm cân, chẳng lẽ con bé vẫn luôn thực để ý những gì anh nói?

Giống như mấy cái nhân vật ngạo kiều* hay xuất hiện trong manga/anime bên ngoài thì rất mạnh miệng nhưng thật tâm lại rất mềm mại, tuy rằng đứa em này của anh thật không liên quan tới hai từ mềm mại, nhưng Tô Cẩn Châu vẫn bị làm cho cảm động rồi.

* nhân vật ngạo kiều - ở đây là chỉ kiểu nhân vật Tsundere : Tsundere là cách nói tắt của tsun tsun (khó gần, ương ngạnh) và deredere (dễ thương, thân thiện) khi được ghép lại. Đại khái là những người ngoài lạnh trong nóng.

Tô Cẩn Châu lúc này cảm thấy vô cùng áy náy, em gái xấu hay tốt thì mãi vẫn là em gái, cho dù có cùng cãi nhau bất hoà thì đó vẫn là em gái ruột của anh.Mỗi lần cãi nhau với mình xong chắc hẳn con bé khổ sở vô cùng, vậy mà người làm anh như anh lại nói cô mình như vậy......

Tô Cẩn Châu quả thật hiểu lầm rồi, mà còn là một sự hiểu lầm lớn!

Bởi vì Đát Kỷ thật sự chẳng hề quan tâm Tô Cẩn Châu, nếu có thước đo độ hảo cảm, phần hảo cảm dành cho Tô Cẩn Châu, đoán chừng chỉ là...... số lẻ trong một trăm phần trăm độ hảo cảm.

""Lên núi giảm cân?"" Tô Cẩn Chi ngạc nhiên nhìn Đát Kỷ, thấy đối phương gật đầu anh càng thêm khó hiểu:

""Nếu em muốn thì cũng thể giảm cân ở nhà mà, anh sẽ cho người chuẩn bị thiết bị cùng mời huấn luyện viên, không nhất thiết......""

""Tôi nói lên núi thì chính là lên núi."" Đát Kỷ đánh gãy lời anh nói, cô đã có chút không kiên nhẫn.

Nguyên thân cô vốn là hồ ly, nếu ở trong núi, có thể hấp thụ linh khí sơn gian cùng với tinh hoa thuần khiết của nguyệt quang, như vậy đan nguyên của cô rất nhanh liền có thể hồi phục hoàn toàn, dung nhan sớm trở về xinh đẹp tuyệt diễm như ban đầu, đến lúc đó cô cũng không cần phải ở trong bộ dạng vừa xấu vừa mập này nữa.

Thấy Đát Kỷ ý đã quyết, Tô Cẩn Chi gật đầu đồng ý, ""Đi ra ngoài rèn luyện một chút cũng tốt, vậy em chuẩn bị lúc nào thì xuất phát?""

""Tối hôm nay."" Đát Kỷ không chút do dự nói, Tô Cẩn Chi gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Ở một bên Tô Cẩn Châu há miệng thở dốc, cuối cùng cái gì cũng không có nói ra.

-------------------------

Đát Kỷ lần này vừa đi liền đi tận một tháng, Tô Cẩn Chi an bài cô đến địa phương nổi danh phong cảnh tú lệ - Lũng Sơn*.

* Lũng Sơn - Liupan (tên núi, nằm ở giao lộ của Khu tự trị Ninh Hạ giữa hai tỉnh Thiểm Tây và Cam Túc - Trung Quốc).

Cô cũng không có ở lại nơi làng du lịch Tô Cẩn Chi đã chuẩn bị trước, mà lại vào trong núi tìm một cái sơn động. Rét lạnh thì dùng ba cái đuôi bao bọc, sưởi ấm thân thể, nóng bức liền tựa người trên vách đá, đói bụng thì ăn quả dại, xem như vô cùng hưởng thụ.

Núi Lũng Sơn phong cảnh tú lệ, mây trắng bao phủ, thạch đá lởm chởm, tảng sáng phủ đầy trời mảng ngũ sắc, mây mù lượn lờ, quả là một địa phương tốt, Đát Kỷ phi thường thích thú.

Bởi vì chung quanh không có người ở, Đát Kỷ liền đem đại bộ phận tai cùng đuôi hồ ly lộ ra. Khi vừa đến nơi này chỉ có một đuôi, trải qua mấy ngày liên tục tu luyện liền dài ra thêm hai cái, tuy rằng tạm thời chưa thể hồi phục toàn bộ chín đuôi, nhưng trạng thái này cũng đã làm cô cảm thấy mỹ mãn.

Đát Kỷ ngồi xổm bên cạnh con sông nhỏ, nước sông tinh khiết chảy ra từ khe núi, xuyên qua dòng nước róc rách cô thậm chí có thể thấy được đá cuội dưới đáy sông cùng với đàn cá bơi qua lại, Đát Kỷ cảm thấy thú vị, không khỏi dùng đuôi nhẹ nhàng khiêu một cái.

Cái đuôi hồ ly đem cá nhỏ gắt gao quấn lấy, cá vàng nhỏ mở to miệng, bởi vì thiếu khí mà cái bụng phập phồng lên xuống.

Đát Kỷ nhìn chằm chằm chốc lát, cuối cùng đem con cá kia phóng thích về sông, hồ yêu ngàn năm có thể nghe hiểu ngôn ngữ vạn vật, có lẽ đan nguyên quá mức yếu ớt, động vật xung quanh cũng không sợ hãi cô.

Loại cảm giác này đối với Đát Kỷ mà nói thật mới mẻ, trong chốc lát, cô lại đem con cá kia nhấc lên, lần này không chỉ đơn giản là trêu đùa, cô trực tiếp hướng con cá vào miệng. Nhưng lúc này Đát Kỷ nghe thấy đằng sau truyền đến một trận xôn xao, cô vội vàng thu đuôi, quay đầu nhìn lại.

Người đến ba ngàn sợi tóc đen như mực buông xoã trên đầu vai, trên người mặc kiện y bào bạch sắc, bên hông đeo ngọc bội màu xanh điểm xuyết. Anh ta có dung mạo vô cùng dễ nhìn, ngũ quan như ngọc, mắt sáng như sao, môi đầy đặn mím thành một đường thẳng tắp, khiến anh thoạt nhìn có chút sắc bén.

Mà Đát Kỷ hiện giờ chỉ nghĩ đến hai việc:

Thứ nhất, đuôi của cô đã bị người này nhìn thấy hay chưa?

Thứ hai: nếu đã nhìn thấy, hắn chắc chắn phải chết!

Vì thế Đát Kỷ chuẩn bị động thủ......

Nhưng ngay lúc này, Tống Quân Du đôt nhiên thân thiết hướng cô cười cười, nguyên bản ngũ quan có phần lạnh lùng nháy mắt liền nhu hoà đi, ""Tôi có phải hay không doạ đến cô?""

Đát Kỷ trầm mặc, trong lòng lại vô cùng cảnh giác, tuỳ thời đều có thể tấn công.

Tống Quân Du đi đến ngồi xổm kế bên cô: ""Cô ở chỗ này du ngoạn rất nguy hiểm.""

Nhìn dáng vẻ hẳn là chưa nhìn thấy, Đát Kỷ không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hai người trong khoảng thời gian ngắn liền có chút trầm mặc, Tống Quân Du quay đầu nhìn sườn mặt thanh tú của cô gái.

Kỳ thật bản thân Tống Quân Du cũng phi thường ngoài ý muốn, anh ta mới vừa hoàn thành xong cảnh diễn đầu tiên, trong thời gian nghỉ ngơi liền dự định ra ngoài đi dạo, dù sao rất khó có cơ hội đến một nơi thanh tĩnh như thế này lần nữa, sau đó liền bắt gặp Đát Kỷ.

Lần đầu tiên nhìn thấy Đát Kỷ, Tống Quân Du cảm thấy cô rất an tĩnh, lần thứ hai, anh ta liền cảm thấy cô gái này lớn lên thật tinh xảo đẹp đẽ, khí chất nho nhã linh động lại càng hiếm có.

Đát Kỷ hơi híp híp mắt, nguyên hai con mắt hẹp dài lại càng thêm mị hoặc, Đát Kỷ nhẹ nhàng cười hừ một tiếng, chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống chàng trai ôn nhuận như ngọc, ""Ai cho phép anh nói chuyện với tôi ?""

Tống Quân Du hoàn toàn ngây ra, có thể nói đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh bị một cô gái đối đãi như thế. Nhưng Tống Quân Du trong vòng giải trí vốn có tiếng là tính tình tốt, cũng không để ý, cười cười, thanh âm ôn nhuận, ""Thất lễ.""

Tống Quân Du nhìn bóng dáng Đát Kỷ có chút đăm chiêu, cô gái trước mắt đã muốn đi xa, anh ta do dự một lúc lâu sau cùng vẫn cất tiếng gọi Đát Kỷ, ""Xin đợi một chút.""

""Ừ?"" Đát Kỷ dừng bước chân, quay đầu nhìn, nháy mắt Tống Quân Du có chút ngây ra.

Giữa trời xanh nước biếc, dáng vẻ cô gái một thân bạch y đánh sâu vào thị giác, vẻ lười biếng phiếm sâu trong đôi mắt kia càng khiến cho trái tim anh hung hăng run rẩy, nói không chừng.......

""Tôi là Tống Quân Du.""

Đát Kỷ trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng mở miệng, ""Gọi tôi là Tô Đát Kỷ.""

Cô gái này vẫn còn để ý đến cuộc nói chuyện của mình, Tống Quân Du không khỏi đối với Đát Kỷ sinh ra vài tia hảo cảm, anh ta hơi tiến lên vài bước, ""Có thể nhờ cô giúp một việc không?""

Nghe xong Đát Kỷ không chút do dự quay đầu đi.

""Chỉ là nhờ cô mặc cổ trang múa một điệu mà thôi, nếu cô không muốn múa cũng có thể đứng một chỗ cũng được.""

Tống Quân Du quyết định dùng y phục hấp dẫn đối phương, dù sao con gái đều thích quần áo đẹp, anh cảm thấy Đát Kỷ cũng không ngoại lệ.

Lúc này bước chân Đát Kỷ tạm dừng vài giây, cô duỗi tay điểm điểm cánh môi hồng nhuận, đôi mắt linh động tinh quang: Chính mình nếu đi cũng không có hại, kỳ thật cô rất tò mò chàng trai này muốn làm gì, đương nhiên Đát Kỷ không lo lắng đối phương có mưu đồ quấy rối, nguyên nhân rất đơn giản......Anh ta không dám!

""Tôi và anh cùng đi."" Đát Kỷ khẽ cười cười, sau đó đi theo sau Tống Quân Du.

Rẽ trái rẽ phải vài đường, Tống Quân Du mang theo Đát Kỷ đi tới phim trường.

Vừa thấy Tông Quân Du mang đến một cô gái, những người khác một miệng nước trà liền phun ra, tràn đầy kinh diễm cùng ngạc nhiên nhìn Đát Kỷ.

Cô một thân bạch y, tóc đen da trắng, khí chất xuất trần, xinh đẹp đứng giữa trung tâm, liền khiến người khác không thể rời mắt, mà thần sắc cao ngạo của cô mạc danh kỳ diệu* mang đến thu hút toàn trường quay.

* mạc danh kỳ diệu: Không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ.

Mọi người rốt cuộc phản ứng lại, đem ánh mắt tập trung lên Tống Quân Du đang cười yếu ớt, ""Đây là?""

""Diễn viên tôi tìm, thay thế Lăng San.""

Thay thế?

Đát Kỷ nheo nheo mắt, cô cười hừ một tiếng, dứt khoát xoay người rời đi.

Cô là ai? Cô là Tô Đát Kỷ, hiện giờ kêu cô thay thế người khác, quả thật là câu chuyện cười!

Mắt thấy diễn viên anh ta vất vả mới tìm được muốn rời đi, Tống Quân Du sốt ruột, một phen thủ đoạn nắm lấy cổ tay Đát Kỷ, gấp giọng nói, ""Tô tiểu thư, xin đợi một chút.""

""Anh tìm tôi tới......Là để làm thế thân cho người khác?"" Đát Kỷ khoé mắt hơi nhướng lên, cô khiêu giọng lười biếng, như một quý cô mèo ưu nhã, nhưng bất kể nghe như thế nào, ngữ điệu bên trong đều mang theo một cỗ hàm ý tử vong nguy hiểm.

Tống Quân Du mặt lộ rõ vẻ xấu hổ, kỳ thật đây hết thảy đều là một chuyện ngoài ý muốn.

Người cùng anh ta phối diễn là Lăng San, tuy rằng có vài phần kỹ thuật diễn xuất nhưng lại mắc bệnh ngôi sao*. Như là cảnh diễn ngày hôm này, cô ta kêu bị trẹo chân không diễn được, cho dù Tống Quân Du biết đối phương giả vờ nhưng không thể vạch trần, dù sao cũng đang có nhiều người nhìn thấy.

* 大牌 - đại bài: Ý chỉ những ngôi sao tự cho mình là giỏi, là quan trọng, tự cao tự đại, khinh thường người khác.

""Nực cười đến cực điểm."" Đát Kỷ cười lạnh một tiếng, vung tay chuẩn bị rời đi.

""Tôi không diễn, các người liền tìm người thay thế?""

Không gian yên tĩnh càng khiến thanh âm vừa thốt ra thêm chói tai, Đát Kỷ trong lòng liền nhảy một cái, cô quay đầu nhìn lại, cô gái kia một thân cổ trang màu đỏ, thần thái cao quý, mặt lộ vẻ khinh thường.

Đát Kỷ cảm thấy người này có chút quen mắt, cẩn thận nghĩ nghĩ mới phát hiện, cô từng nhìn thấy cô ta xuất hiện trên màn hình máy tính, hình như kêu là Lăng San.

Đát Kỷ nhìn từ trên xuống dưới Lăng San, bộ dáng người này so với trên máy tính còn muốn xấu hơn, như vậy cũng có thể được xưng là tuyệt sắc? Còn khinh bỉ cô? Này quả thực quá buồn cười!

* Hình ảnh Lũng Sơn: ( Nguồn ảnh:

https://www.china.org.cn/travel/2015 10/19/content_36833735.

htm https://www.china.org.cn/travel/Ningxia/2011-09/29/content_23523438.

htm https://windhorsetour.com/ningxia-attraction/liupan-mountains-national-forest-park )Con Đường Ảnh Hậu Của Đát Kỷ - Chương 5Con Đường Ảnh Hậu Của Đát Kỷ - Chương 5