Chương 4

Editor: Owntown

""Tôi không nhớ anh từng xem tôi là em gái."" Đát Kỷ câu môi cười, Tô Cẩn Châu sắc mặt lại biến đổi, cuối cùng quy về yên lặng.

Đát Kỷ lặng lặng nhìn vị ""anh trai"" trước mặt, bộ dáng rất đẹp, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt thâm thuý.

Tô Cẩn Châu thật cẩn thận nhìn Đát Kỷ, cuối cùng hít sâu một hơi, ""Tô Kỷ......""

""Đát Kỷ."" Cô lần nữa nhấn mạnh, "" Phiền anh không gọi sai lần nữa.""

""Được thôi, Đát Kỷ."" Tô Cẩn Châu coi như thoả hiệp, thở dài, ""Xin lỗi vì sự việc lần trước, anh không nên gọi em là tiểu mập mạp.""

""Không, lần đó anh không sai."" Đát Kỷ lạnh lùng cười, cô buông chiếc đũa trên tay xuống, rút khăn giấy ưu nhã lau khoé miệng, ""Anh nói không sai, Tô Kỷ là một tiểu mập mạp.""

Đát Kỷ chớp chớp mắt, ""Bất quá rất nhanh liền không phải nữa.""

Thanh âm cô mềm mại nhưng lại cực kỳ kiên định. Không màng tới vẻ mặt Tô Cẩn Châu, Đát Kỷ chỉ đơn giản cười cười, sau đó đứng dậy đi lên lầu về phòng mình.

Tô Cẩn Châu nhìn bóng dáng Đát Kỷ đã đi xa, anh nhíu nhíu mày, mân môi dưới biểu thị tâm tình thấp thỏm hiện giờ của mình.

Phòng Tô Kỷ rất sạch sẽ, xem chừng thường xuyên được người quét dọn, Đát Kỷ dạo quanh một vòng, bỗng nhiên cảm thấy thật nhàm chán, vì thế cô mở thứ đồ vật gọi là máy tính lên.

Thời đại này chữ viết có phần đơn giản, hồ ly vốn là sinh vật vô cùng thông tuệ, cô rất nhanh liền thích ứng được cái gọi là công cụ tìm kiếm. Do dự vài giây, sau đó ở bên trong tìm tòi tên của mình, hiển thị thông tin trống rỗng, tiếp đó cô lại thử ""Đế Tân"" cùng ""Đại Thương"", sạch sẽ, phảng phất như chưa từng tồn tại.

Có lẽ thật sự không có tồn tại.

Đát Kỷ nhìn giao diện trống rỗng, nhớ tới giang sơn rộng lớn, lại nhớ khi đứng trên Lộc Đài sừng sững, cô cùng Đế Tân nắm tay ngắm nhìn thiên hạ, Đát Kỷ chợt có phần mất mát.

Cô vô vị lướt trang web lần nữa, ngay đó tầm mắt chạm phải một tin tức, Đát Kỷ hơi nheo nheo mắt, trong miệng nhẹ nhàng nỉ non, ""Lăng San tạo hình cổ trang làm người kinh diễm......Tựa như tiên nữ hạ phàm......""

Theo đó, ánh mắt cô dần dần hạ xuống, thời điểm nhìn thấy bức ảnh Đát Kỷ liền trầm mặc.

Loại này......Cũng có thể gọi là kinh diễm?

Những người ở thời đại này thật đáng thương, ngay cả một tiểu mỹ nhân cũng chưa từng gặp qua?

Đát Kỷ trong lòng không khỏi sinh ra vài phần ý tứ thương hại.

Đối với Đát Kỷ, gương mặt kia thật sự quá tầm thường, lấy ra một phân một hào nhan sắc của cô cũng ăn đứt cô ta, loại này thế nhưng cũng làm người khác kinh diễm? Quả thực buồn cười!

Đát Kỷ cười lạnh một tiếng, cô tắt trang web xoay người vào phòng tắm.

Nhìn chính mình trong gương như gầy đi một chút, dựa theo tốc độ này còn rất lâu mới có thể gầy xuống. Đát Kỷ khép mắt, cô chậm rãi hé miệng, đem kim châu lập loè ánh thiển quang* phun ra.

* thiển quang: ánh sáng nhẹ

Trong phòng tắm sương khói lượn lờ, Đát Kỷ nằm bên trong bồn tắm, kim châu xoay vòng trên không trung, ánh sáng nhợt nhạt nhu hoà bao phủ toàn cơ thể cô, mà dung nhan cô ngay lúc này từng chút, từng chút phát sinh biến hoá......

Lúc này bên ngoài Tô Cẩn Châu tâm trạng hết bất an rồi lại thấp thỏm, quả thật vô cùng rối rắm. Anh đứng ngồi không yên, có chút muốn tìm em gái mình nói cho rõ ràng, nhưng cũng không rõ bản thân muốn nói cái gì. Vì thế anh từ trên sô pha đứng lên, rồi lại ngồi xuống, lặp đi lặp lại vô số lần.

Ngay lúc đó đại ca Tô Cẩn Chi cũng vừa trở về.

Nhìn thấy Tô Cẩn Chi, Tô Cẩn Châu đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo như phản xạ có điều kiện đứng lên, ""Anh về!""

Tô Cẩn Chi ánh mắt thâm trầm, anh đem áo khác cởi ra tuỳ ý ném trên sô pha, ngón tay thon dài hơi nâng lên, tiếp theo nới lỏng cà vạt:

""A Kỷ đã về?"" thanh âm Tô Cẩn Chi sạch sẽ cùng nhu hoà, lúc này thanh tuyến có chút hỗn loạn vì mệt mỏi.

Tô Cẩn Chi khác với Tô Cẩn Châu, tính tình anh nhu hoà lại lãnh đạm, thân hình tuy rằng thư sinh nhưng tâm tư so với bất cứ ai càng thêm mẫn cảm cùng mạnh mẽ.

Tô Cẩn Châu không khỏi rớt mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu, ""Đã trở về.""

""Không có cùng em gây chuyện chứ?"" Tô Cẩn Chi câu môi khẽ cười, gỡ kính trên sống mũi xuống, "" Anh nghe nói con bé cùng y tá náo loạn một hồi.""

""Y tá kia không chuẩn bị cơm cho con bé."" Tô Cẩn Châu đột nhiên nói giúp em gái nhà mình một câu, vừa dứt lời, Tô Cẩn Châu ngây ngẩn cả người, cảm thấy chính mình có chút đường đột.

Tô Cẩn Chi hơi hơi ngẩn ra một chút, hiển nhiên không nghĩ tới từ trước đến nay đối đầu với em gái như Tô Cẩn Châu sẽ thay cô nói chuyện.

Tô Cẩn Chi ý cười càng thêm sâu, ""Khó được khi em thay con bé nói chuyện.""

Tô Cẩn Châu lộ rõ vẻ xấu hổ, đành im lặng không nói nữa.

Lúc này Tô Cẩn Chi liền chú ý tới một bàn đồ ăn chưa kịp thu dọn, anh đi qua ngồi xuống, một bàn đồ ăn trông rất tinh xảo, nhưng không giống là đồ mua bên ngoài. Tô Cẩn Chi ngước mắt nhìn em trai, ""Anh không nhớ là em biết nấu cơm đấy.""

""Ạch......."" Tô Cẩn Châu sửng sốt trong chốc lát, thấp giọng trả lời, ""Là A Kỷ làm.""

Lúc này sắc mặt Tô Cẩn Chi không còn bình thản như ban đầu, anh nhấc một đũa thức ăn bỏ vào miệng, hương vị thực vừa vặn, thậm chí so với bên ngoài làm còn ngon hơn, lông mi dài rung nhè nhẹ, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về phía Tô Cẩn Châu, ""Anh cũng không nhớ rõ là A Kỷ biết làm.""

""Có thể là chính con bé tự học."" Tô Cẩn Châu không chút để ý trả lời, ""Anh cũng biết chúng ta luôn bận rộn, một tháng cũng khó gặp được nó, có lẽ là con bé tự mình học.""

Tô Cẩn Chi miễn cưỡng chấp nhận lý do này, nhưng vẫn hơi hoài nghi, hai đứa em của mình có mấy cân mấy lượng anh vẫn là người rõ nhất.

Tô Kỷ ngày thường chỉ biết gây chuyện, sao có thể có khả năng đi học bản lĩnh nấu ăn? Không lẽ do nhàm chán nên tự mình học, anh nhẹ nhàng cười, nguyên bản ngũ quan nhu hoà càng thêm thanh nhuận.

""Anh nhớ ba tháng sau là khai máy một chương trình tương tác thực tế, em có muốn hay không cùng A Kỷ tham gia.""

""Hả?"" Tô Cẩn Châu trừng lớn hai mắt, bộ dáng thoạt nhìn có chút đần độn:

""Chương trình......chương trình gì?""

""Hôm nay cùng Tinh Ngu đàm phán chuyện hợp tác, là bọn họ vô tình lộ ra tin tức này."" Tô Cẩn Chi cười nhạt, ""Đây là chương trình tương tác giữa người thân, em mang A Kỷ cùng đi, vừa vặn trao đổi một chút cảm tình.""

""Em......cùng con bé?!"" Tô Cẩn Châu trợn mắt cứng họng nhìn đại ca nhà mình, anh cảm giác đầu lưỡi đều líu lại rồi:

""Anh, anh không có nói giỡn đi, em cùng cái con bé......""

Hai chữ " mập mạp" như thế nào Tô Cẩn Châu cũng không thốt ra được, bất quá anh cực kỳ không vui khi cùng cô đi ra ngoài, không có nguyên nhân khác, chỉ ba chữ --- Thực mất mặt!

Trước không nói đến tính tình như thế nào, bề ngoài cô vốn chính là một đại khuyết điểm rồi.

Người khác đều biết rằng, lên hình trên TV dáng người so ra đã béo hơn thân thể ban đầu một vòng, dáng người Tô Kỷ đã như thế, nếu lên TV không biết sẽ thành cái dạng gì nữa. Quan trọng nhất chính là mang đến cho anh nhiều ảnh hưởng không tốt.

Đại minh tinh Tô Cẩn Châu có một cô em gái vô cùng xấu xí, việc này nghe như thế nào cũng thấy kỳ cục.

Tô Cẩn Châu dứt khoát kiên quyết trả lời, ""Anh, anh hết hy vọng đi, em sẽ không mang con bé đi tham gia cái chương trình đó đâu.""

Tô Cẩn Chi vừa muốn mở miệng nói cái gì đó, liền để ý thấy một bóng dáng hướng phía này đi đến, Tô Cẩn Chi ánh mắt hơi loé lên, khoé môi vẽ ra nụ cười thâm sâu, ôn nhu nói:

""Em thật sự không muốn mang A Kỷ cùng đi sao?""

""Cũng không phải là không muốn! Nếu con bé gầy đi một chút, trắng trẻo một chút, xinh đẹp một chút, hết thảy đều có thể.""

"" Tôi muốn đi lên núi.""

""........""

Nghe đến thanh âm này, thân mình Tô Cẩn Châu thoáng cái lảo đảo, thiếu chút nữa té lăn trên đất. Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cô, đồng tử hơi co rút lại.

Cái miệng này từ khi nào lại tiện* như vậy!

* tiện: hạ tiện, rẻ mạt.