Chương 33.2

Truyện bù cho tuần trước nhé!

Editor: Owntown

Đát Kỷ vừa về đến nhà dĩ nhiên sẽ không biết cô và Đế Tân một lần nữa bỏ lỡ nhau; và hiển nhiên cũng không hề biết con mèo đen bị cô ức hϊếp nhiều lần lại chính là chú mèo Đế Tân tội nghiệp.

Vào giữa đêm, Đát Kỷ đột nhiên cảm thấy đau bụng dữ dội, cô lăn lộn vài lần trong chăn, cuối cùng đành bật đèn từ từ bò dậy khỏi giường. Đát Kỷ cảm thấy phía dưới có chút không thoải mái, cô cau mày nhấn bụng, vén chăn lên nhìn, thế nhưng lại thấy một vết đỏ gai mắt in trên ra giường màu trắng.

Đát Kỷ chớp mắt, lúc này cô mới nhớ rằng từ khi tiếp nhận thân thể này vẫn chưa từng trải qua kỳ kinh! Điều này cũng quá kỳ quái? Cơ thể này không có mang bệnh gì chứ? Nếu có gì đó không ổn, sợ rằng cô phải tìm một thân thể khác, nhưng chưa chắc đã phù hợp như cơ thể này, Đát Kỷ cực kỳ lo lắng sốt ruột.

Cô lại không biết rằng, thật ra Tô Kỷ là do ăn uống không điều độ, từ trước đến nay đều thích những loại đồ ăn nhanh, những thực phẩm này toàn chất độc hại khiến cho cô ấy tuổi còn nhỏ nhưng chu kỳ đã bất ổn. Về sau Đát Kỷ đến làm cho thân thể này có chút không có cách nào tiếp nhận, cho nên những... chuyện như này đều là hiện tượng bình thường.

Đát Kỷ gắng gượng từ trên giường bò dậy, có lẽ nguyên nhân là dì cả đến, tâm trạng cô bỗng cáu kỉnh khó hiểu, cũng ngay lúc đó, cánh cửa vang một tiếng được người đứng bên ngoài cẩn thận mở ra.

Vì vậy, tóc tai bù xù sắc mặt tái nhợt - Đát Kỷ và vẻ mặt vui vẻ - Tô Cẩn Châu, vừa vặn đối mặt.

Vốn Tô Cẩn Châu suốt một ngày đêm chưa về nhà, vô cùng nhung nhớ em gái mình, kết thúc công việc cũng đã là nửa đêm, thời điểm này hẳn Đát Kỷ cũng đã đi ngủ, nhưng Tô Cẩn không gặp được sẽ không thôi nhớ nhung, có thể sợ quấy rầy đến Đát Kỷ, nhưng nếu không gặp thì ngày mai chắc chắn sẽ không có cơ hội, bởi sáng sớm năm giờ ngày mai anh đã phải thức dậy đi chụp ảnh, nếu như không đi nhìn cô thì nhất định sẽ không có cơ hội khác QAQ. Vì vậy mang theo tâm trạng xoắn xuýt, Tô Cẩn Châu chuẩn bị lén lút lặng lẽ đi xem một chút, kết quả...

""Bé ngoan sao còn chưa ngủ?"" Tô Cẩn Châu gượng cười, có chút xấu hổ: Đát Kỷ có khi nào sẽ coi anh là một kẻ hư hỏng? Có khi nào sau này sẽ không bao giờ ... để ý đến anh nữa, thật là lo sợ.

""Hơn nửa đêm anh đến phòng em làm gì?"" Đát Kỷ uể oải nói, cô thử vận khí đan nguyên, kết quả đỉnh đầu liền ngứa ngáy, đôi tai hồ ly thiếu chút nữa nhô ra, hù dọa Đát Kỷ phải vội vàng ngừng hành động, nếu để cho Tô Cẩn Châu thấy được liền không thể cứu vãn.

""Anh qua đây..." muốn thăm em. Lời phía sau còn chưa kịp nói hết, Tô Cẩn Châu đã bị vết tích trên giường gây chú ý, sắc mặt anh tái nhợt, như lâm đại địch hốt hoảng kêu lên: ""Bé ngoan! Em bị thương ở đâu!""

Có kiến thức thông thường hay không vậy!

Sắc mặt Đát Kỷ không kiên nhẫn, ""Dì cả đến.""

""Hả?"" Tô Cẩn Châu dĩ nhiên là nghe không hiểu, nhìn kỹ lần nữa lại phát hiện sắc mặt Đát Kỷ không ổn lắm, vì vậy Tô Cẩn Châu một bước nhảy vọt tới, ""Có phải em thấy không thoải mái không? Anh hai lập tức mang em đi bệnh viện!""

"Ba —— "

Một cái tát vung tới, quát nhẹ một tiếng, "" Ngạc nhiên cái gì, kỳ kinh của con gái! ! !""

Kỳ...Kỳ...Kỳ kinh...

Tô Cẩn Châu đỏ ửng cả mang tai, sau đó phụt một tiếng, máu từ trong khoang mũi chảy ra ngoài.

Đát Kỷ hốt hoảng, lui về phía sau vài bước, "Anh... Anh..."

""Bé ngoan, đừng hiểu lầm!"" Tô Cẩn Châu chạm mũi, ""Anh chỉ là... Có chút nóng trong người mà thôi."

Anh lúng túng cười vài tiếng, sau cùng mới nhớ tới vấn đề rất trọng yếu, ""Bé ngoan...em có băng vệ sinh chứ?""

Băng vệ sinh?

Đát Kỷ nỗ lực tìm kiếm trong đầu từ khóa này, nhưng sự im lặng của cô ở trong mắt Tô Cẩn Châu hiểu thành ""Em không có băng vệ sinh nhưng em ngượng ngùng nói với anh hai.""

Vì vậy Tô Cẩn Châu không thèm suy nghĩ thốt ra một câu, ""Không cần lo lắng, bé ngoan! Bây giờ anh liền ra ngoài mua!"" Dứt lời liền chạy điên cuồng ra khỏi phòng.

""A, có."" Lúc này Đát Kỷ mới đáp lại anh, nhưng đáng tiếc, Tô Cẩn Châu đã như gió rời đi.

Trong xe Tô Cẩn Châu bất cứ lúc nào cũng trang bị những bộ quần áo ngụy trang cùng với đồ dùng hàng ngày, anh mặc một cái áo thun đen không quá thu hút, đội mũ và mang kính, sau cùng là đeo khẩu trang lên, xác nhận trang phục ngụy trang này sẽ không bị bất kỳ một ai nhận ra lúc này Tô Cẩn Châu mới chính thức xuất phát.

Cuối cùng tới cửa hàng tiện lợi 24h, với bộ trang phục kỳ quái tất nhiên đã khiến nhân viên bán hàng chú ý tới. Trong ánh mắt bất cứ lúc nào cũng có thể báo cảnh sát, Tô Cẩn Châu bình tĩnh tự tin chọn lựa một vài bịch băng vệ sinh cùng với các loại cotton, hơn nữa còn có cả đồ lót nữ trong thời kỳ đặc biệt.

Không sai, là chọn lựa! ! !

Tô Cẩn Châu như kẻ đầu óc có vấn đề thật sự tỉ mỉ xem kĩ ngày sản xuất, chất liệu sản xuất; chắc chắn không có vấn đề gì mới đem bỏ vào trong giỏ. Ánh mắt của nhân viên bán hàng lúc này đã chuyển từ sợ hãi biến thành kinh dị, đối với vấn đề này Tô Cẩn Châu trực tiếp phớt lờ, hết sức lạnh nhạt thanh toán trả tiền, hết sức bình tĩnh ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Tiếp đó Tô Cẩn Châu lại lái xe đến tiệm thuốc phía trước, mua một hộp thuốc chữa đau bụng kinh, nghe nói con gái đến tháng rất đau, anh cũng không muốn để em gái chịu khổ.

Nghĩ đến em gái anh cũng đã là cô gái trưởng thành, qua hai mươi mấy năm nữa (?) rồi cũng sẽ lập gia đình, không hiểu sao lại có chút phiền não.

Lúc thanh toán, ánh mắt nhân viên thu ngân cùng với ánh mắt của em gái cửa hàng tiện lợi giống nhau như đúc, bất quá cô ấy còn cười rất thiện ý, ""Là mua cho bạn gái sao?""

Tô Cẩn Châu không dám nói lời nào, dù sao giọng nói anh rất có độ phổ biến, ngộ nhỡ bị người khác nhận ra, vậy thật sự là không xong rồi, nói không chừng hotsearch ngày mai nhất định thành thế này # Nửa đêm Châu trưởng xuất hiện trong một hiệu thuốc 24h, dĩ nhiên là mua XX!#

""Này, anh bạn đúng là tri kỷ."" Bên cạnh không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người đàn ông ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, anh ta rất thân thiện nhìn Tô Cẩn Châu mỉm cười, nói ra tiếng Trung có chút sứt sẹo, ""Đàn ông chúng ta đều không mua những thứ này, bởi vì xấu hổ.""

"..." Anh là ai vậy!

Cũng không biết là do người nước ngoài từ trước đến này vốn rất cởi mở, hay là chỉ có duy nhất vị trước mắt này, tuy rằng Tô Cẩn Châu không đáp lại anh ta, nhưng anh ta vẫn liến thoắng nói chuyện một mình, ""Tôi là đi mua thuốc cho tiên sinh nhà chúng tôi, anh ta rõ ràng uống rượu vang đỏ không quen, kết quả hiện tại bị đau bụng.""

"..."

""Tiền thừa của ngài.""

Tô Cẩn Châu cầm lấy tiền thừa và thuốc, đào thoát khỏi hiệu thuốc. Sau khi lên xe anh mới tháo khẩu trang xuống, vội vã khởi động xe, đi lâu như vậy bé ngoan nhà bọn họ nhất định đã chờ đến sốt ruột.

Tô Cẩn Châu không dám chậm trễ, đạp chân ga lui xe về phía sau, nhưng mới đi không được bao lâu, liền nghe ""duang"" một tiếng, đuôi xe đâm mạnh vào vật gì đó.

Sắc mặt anh tái nhợt, hai tay bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Lúc này suy nghĩ của Tô Cẩn Châu không phải là ""Không xong! Có vẻ đã đâm phải xe.""

Mà là —— ""Không xong! Nếu như không đem băng dì cả về, bé ngoan nhất định sẽ tẩn chết mình!""

Mà lúc này Đát Kỷ đã thay xong băng vệ sinh, cả người nằm ở trên giường, ngủ một giấc thật ngon.

Đuôi xe của Tô Cẩn Châu vừa vặn đυ.ng phải đầu xe con màu đen, theo quán tình thông thường xe con màu đen bị lùi một đoạn về phía sau, sau đó ""duang"" một tiếng đυ.ng phải cột điện bên đường.

Vốn ngồi trong xe Đế Tân đau dạ dày chết đi sống lại, lung lay một chốc sau đó liền thở dốc từ ghế sau ngã xuống, trong nháy mắt đầu đập vào mặt sàn khiến anh thanh tỉnh lại.

Đế Tân sắc mặt đen xì từ trên mặt sàn đứng lên, một tay ôm lấy phần bụng, trong miệng phát ra tiếng hừ nho nhỏ. Ngày hôm nay vốn đã bị hành hạ đủ, kết quả ở trong xe cũng không khá hơn, Đế Tân cảm thấy anh không thể chịu đựng được nữa!

Vì vậy anh mở cửa xe, lảo đảo phiêu dật đi tới trước xe Tô Cẩn Châu, một cước đá tới, âm thanh pha lẫn sự đè nén tức giận, ""Lăn ra đây.""

----------

Khổ thân nam chính ⊂( ̄▽ ̄)⊃