Chương 34.1

Editor: Owntown

Một cước này đá đủ mạnh, Tô Cẩn Châu bị hù dọa không kịp đề phòng, chờ đến lúc hoàn hồn cũng phát hỏa.

Phòng ngừa vạn nhất, Tô Cẩn Châu một lần nữa đội mũ và kính mắt lên, hạ cửa xe xuống, "Làm gì? !"

Đế Tân mặt vô cảm, vươn tay đến cửa xe, tại thời điểm Tô Cẩn Châu chưa kịp phản ứng liền xách lấy cổ áo Tô Cẩn Châu, dồn sức kéo mạnh. Ngay lập tức, cơ thể của Tô Cẩn Châu liền bị nghiêng lệch ra bên ngoài.

Đế Tân tiến tới, một đôi mắt xanh lạnh như băng, anh mím đôi môi khô khốc, ""Cậu đâm vào tôi!""

Wtf! Có bệnh hả! ! ! !

Tô Cẩn Châu bực bội, trong ngực tuôn trào một cơn giận dữ, muốn hung hăng đi tới tẩn cho tên này một trận, nhưng tư thế bây giờ thật sự là anh không giãy dụa thoát khỏi được! Tô Cẩn Châu vừa tức vừa thẹn, trong phút chốc gương mặt tuấn tú đỏ bừng lên, một lát sau Tô Cẩn Châu hổn hển nói, ""Anh..Trước tiên buông ra đã.""

Đế Tân hừ lạnh một tiếng, buông lỏng ra, ""Mở cửa ra.""

Sau khi thoát khỏi khống chế Tô Cẩn Châu liền trở lại ngang ngược như trước, anh chỉnh trang quần áo rồi mở cửa ra, cuối cùng đứng thẳng trước mặt Đế Tân. Tô Cẩn Châu vốn lớn lên cao lớn, ban đầu tính hạ uy phong của người này, ai ngờ vừa xuống xe liền phát hiện một sự thật tàn khốc —— Đế Tân còn cao hơn anh một cái đầu, tuy rằng có chút gầy, nhưng đích thật là vẫn cao hơn anh.

Vì vậy Tô Cẩn Châu lập tức xẹp dũng khí, anh rụt cổ lại nói, ""Nếu anh dám đánh tôi, tôi đảm bảo anh sẽ hối hận cả đời!""

Dưới ánh đèn đường, bóng dáng Đế Tân thon dài, anh một thân tây trang đen có chút xốc xếch, trên mặt tuấn mỹ góc cạnh cũng có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ là cặp mắt đen pha trộn sắc xanh nhợt nhạt mang theo khí chất chết chóc.

Tô Cẩn Châu hí mắt, ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy người đàn ông trước mắt quen thuộc một cách khó hiểu. Anh nhìn cặp mắt kia, sau đó cơ thể đột ngột rùng mình ——

Như là nhớ đến điều gì đó, con ngươi Tô Cẩn Châu co rụt lại, không thể tin há to miệng, ""Xuân Hỉ ——! ! ! !"

Cái tên này ngay lập tức khiến Đế Tân dựng cả tóc gáy, trong đầu nháy mắt liền tuôn trào một đoạn hồi ức như đã chôn sâu từ rất lâu, hồi ức xa lạ nhưng cũng đáng sợ vô cùng!

Xuân Hỉ là nhũ danh của thân thể này, đời trước sinh ra đã không được khỏe mạnh, mà mẹ của anh ta cũng là một người mê tín, tin rằng tên xấu dễ nuôi, đồng thời bà còn nghĩ nếu đặt tên là con gái vậy thì cơ thể của con trai bà nhất định sẽ không còn yếu ớt nữa. Vì vậy, mẹ của đời trước đầu óc như được khai sáng, bộc phát ra một cái xú danh của con gái = Xuân Hỉ.

Sau đó cái tên này bị cả trường học biết đến, đời trước liền trở thành đối tượng bị mọi người chế giễu.

Đế Tân lúc này chỉ muốn nghĩ —— quả nhân làm sao lại đoạt xá thân thể cực phẩm loại này! Quả nhân làm sao có thể có một cái tên hỏng bét như vậy! ! Nhưng nghĩ đến cái tên hiện tại của mình cũng liền trầm mặc.

Khuôn mặt Tô Cẩn Châu vặn vẹo, cũng đồng dạng nhớ lại lịch sự đen tối không làm cách nào quên được.

Đó là thời điểm khi Tô Cẩn Châu học sơ tam*. Thiếu niên Tô Cẩn Châu là một người bị bệnh trung nhị tự kỷ cấp độ nặng, tự nhận bản thân là người đẹp trai nhất trường, mỗi ngày không nhận thư tình thì cũng là được tỏ tình, thừa nhận. Tô Cẩn Châu tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại âm thầm vì thế mà vui vẻ, thậm chí còn rất khổ não vì quá được hoan nghênh.

* sơ tam: lớp 9

Mà Tô Cẩn Châu nhỏ mọn rất nhanh bị bạn tốt ở cao trung* phát hiện, cậu ta nói, ""Tuy rằng mày đúng là rất được hoan nghênh, nhưng tao đảm bảo có một người mày nhất định không thu phục được.""

* cao trung: cấp ba

Khi đó vừa đúng thời điểm lòng tự tin của Tô Cẩn Châu bành trướng, anh bật người lại, ""Là ai? !""

Bạn tốt nhếch miệng cười, ""Xuân Hỉ cao tam* lớp một, nếu mày tỏ tình với cậu ta, cậu ta nhất định sẽ từ chối.""

* cao tam: lớp 12

Bây giờ nghĩ lại Tô Cẩn Châu cảm thấy bản thân khi đó thật sự là một thằng ngốc! Đại ngu ngốc! Ngu ngốc hiếu chiến*!

* 煞笔中的战斗煞笔 - Dừng bút trung chiến đấu dừng bút, mình không rõ nghĩa, help.

Không phải chỉ là học sinh cấp ba thôi sao! Anh còn từng được một chị gái hơn hai mươi tuổi tỏ tình cơ mà. Vì vậy để chứng tỏ bản thân, tan học Tô Cẩn Châu liền đến lớp khóa trên, đồng thời dùng bút vẽ màu sắc viết lên bảng đen mấy chữ lớn vô cùng xinh đẹp ——

Xuân Hỉ, tôi thích bạn.

—— Tô Cẩn Châu.

Ngày đó nếu Tô Cẩn Châu khôn khéo một chút nhất định sẽ không bị lừa, nếu như anh hỏi một chút Xuân Hỉ là ai thì nhất định không cần phải ăn quả đắng, đáng tiếc chính là không có nếu như.

Ngày hôm sau, Tô Cẩn Châu lòng tin tràn trề đi tới trường, kết quả phát hiện ánh mắt thân thương của các bạn nhỏ nhìn anh quái dị khác thường. Tô Cẩn Châu là một người nổi tiếng trong trường, ánh mắt như vậy cũng không bất ngờ, nhưng sau đó anh liền cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì có người âm thầm đồn đại anh là tên biếи ŧɦái.

Sau này Tô Cẩn Châu mới biết được, Xuân Hỉ chính là một cậu trai xinh đẹp, tên tiếng Anh của cậu ta là —— Otis Joan, tên tiếng Trung gọi là Đế Tân, nhũ danh là Xuân Hỉ.

Từ ngày đó trở đi, cái tên Tô Cẩn Châu gắn liền với hai từ —— trò cười.

Cũng là từ ngày đó trở đi, chuyện này trở thành vết bẩn không cách nào xóa mờ trong cuộc đời anh.

Sau đó Tô Cẩn Châu chuyển trường, còn ""Xuân Hỉ"" đi Mỹ, giữa hai bọn họ lại tiếp tục là hai đường thẳng song song không cắt nhau. Chẳng qua người cùng anh học cấp hai, sau này là cùng học đại học, Tống Quân Du luôn âm thầm dùng chuyện này cười nhạo anh.

Sau nhiều năm, bọn họ lại gặp mặt.

Vẻ mặt Tô Cẩn Châu càng trở nên nhăn nhó, anh lui về phía sau vài bước, ""Anh..." Không phải là quay về tìm tôi tính sổ đấy chứ?

Đế Tân một tay bỏ vào túi quần, một tay ôm bụng, sắc mặt anh xanh tím, thoạt nhìn trông rất tệ.

Tô Cẩn Châu thế nào cũng thật không ngờ thiếu niên cao cao nhưng gầy tong teo năm đó lại trưởng thành —— có khí thế như vậy. Đương nhiên chuyện Tô Cẩn Châu không biết còn rất nhiều, tỷ như người đàn ông này về sau sẽ thành em rể của anh.

"A... Ha hả..." Tô Cẩn Châu cười gượng vài tiếng, thừa dịp Đế Tân không chú ý liền nhấc chân bỏ chạy.

Ánh mắt Đế Tân lóe lên, nhanh chóng vươn tay, dễ dàng túm lấy cổ áo Tô Cẩn Châu, ""Còn muốn chạy?

"Buông tay! !" Tô Cẩn Châu bị siết chặt hơi thở, anh liên tục ho khan. Tiếp đó cơ thể nhanh chóng xoay chuyển về phía sau, sống bàn tay chém lên vai Đế Tân!

Đầu Đế Tân khẽ nghiêng, dễ dàng tránh khỏi công kích của Tô Cẩn Châu, đồng thời thuận thế kéo lấy cổ tay Tô Cẩn Châu, chỉ nghe ""bịch"" một tiếng, Tô Cẩn Châu bị Đế Tân mạnh mẽ quăng xuống đất!

Tô Cẩn Châu thống khổ ngã trên mặt đất, trong đầu thầm nghĩ thời vận xui xẻo.

Đế Tân từ trên cao nhìn xuống Tô Cẩn Châu, tích tụ trong lòng miễn cưỡng được phát tiết ra bên ngoài, sau cùng anh khẽ nói một từ, ""Cút.""

Đều nói bất thị bất báo, thời hậu vị đáo*! Hôm nay báo ứng liền tới!

* “bất thị bất báo, thời hậu vị đáo”: báo ứng không phải không đến mà là chưa đến.

Kỳ thật trong đầu Tô Cẩn Châu vẫn vì chuyện này mà hổ thẹn, anh cảm thấy Đế Tân chuyển trường đều là do sự việc vô lý của anh, hiện tại Đế Tân đã quay về, cứ đánh đập anh một trận đi rồi không ai nợ ai!

Sự thật chứng minh Tô Cẩn Châu suy nghĩ quá nhiều, người ta chuyển trường với chuyện của anh một xu cũng không liên quan!

Nghĩ đến Đát Kỷ còn đang ở nhà chờ mình, Tô Cẩn Châu cũng dám chậm trễ, anh chậm chạp bò dậy, thất tha thất thểu trở về xe, lại không thấy ví tiền màu nâu rơi ra khỏi túi.

""Tiên sinh, có chuyện gì mà ngài ra khỏi xe?"" Lúc này trợ lý Sam vừa ra ngoài mua thuốc tỏ vẻ không hiểu hỏi Đế Tân, sau đó vẻ mặt của trợ lý Sam biến thành khϊếp sợ khi nhìn chiếc xe, ""OMG, hãy nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì? !""

Tầm mắt Đế Tân rơi vào chiếc xe bị mắc kẹt ở một bên, đầu xe bị va chạm không quá nghiêm trọng, chẳng qua nếu sửa chữa cũng cần một khoản chi phí.

Đế Tân không trả lời, vừa muốn rời đi liền phát hiện ví tiền trên mặt đất.

Chắc hẳn là tên tiểu tử kia rơi lại, Đế Tân hừ lạnh một tiếng, cầm ví tiền lên. Bên trong ví không có □□, chỉ có một vài tờ tiền mặt, Đế Tân vừa muốn cười nhạo lại nhìn thấy một bức ảnh không lớn được kẹp ở một bên.

Theo ánh đèn đường, Đế Tân nhìn thấy dáng vẻ của cô gái trong ảnh, người con gái trong ảnh có mái tóc đẹp, khuôn mặt xinh xắn, ánh mắt không có tiêu cự một mảnh trống rỗng. Đế Tân cực kỳ có ấn tượng với khuôn mặt này, dù sao cũng không còn cô gái nào làm anh bị thương đến hai lần, nhưng khiến cho Đế Tân chú ý là cái tên phía dưới.

—— Tô Ðát Kỷ.