Chương 33.1

Editor: Owntown

Khoác lên mình lễ phục dạ hội, Đát Kỷ thoạt nhìn càng thêm quyến rũ động lòng người. Thời điểm cô và Tô Cẩn Chi xuất hiện tại hội trường, không nghi ngờ liền trở thành tâm điểm của bữa tiệc. Khuôn mặt của cả hai đều lộ vẻ tươi cười nhợt nhạt, thoạt nhìn tri thức tao nhã.

""Trước kia anh cũng rất ngại tham gia mấy bữa tiệc này."" Tô Cẩn Chi ghé đến nói nhỏ bên tai cô.

""Tại sao?""

""Bởi vì anh rất đẹp trai, người muốn làm bạn gái của anh nhiều lắm, rất khó lựa chọn.""

Đát Kỷ: ". . . . . ."

Đều nói anh hai da mặt dày, kết quả anh cả cũng là cái đức hạnh quỷ quái này, hiện tại xem ra, quả nhiên đúng là không phải người một nhà không vào cùng một cửa hay sao? Anh cả, anh cũng thật là không biết xấu hổ.

Tô Cẩn Chi dẫn theo Đát Kỷ đi chào hỏi những người quen biết, một đám người này cũng đều lăn lộn trong giới showbiz, chuyện xấu trên mạng truyền đến huyên náo ồn ào, tất nhiên cũng biết cô gái xinh đẹp tinh tế trước mắt chính là em gái của Tô Cẩn Chi. Nhưng bọn họ cũng đều là người khôn ngoan, cũng không dám nói điều gì đó thiếu tôn trọng, chỉ uyển chuyển khen em gái ngài thật xinh đẹp.

Lúc này Đát Kỷ cũng biết không cần nói điều gì cả, chỉ cần mỉm cười là tốt nhất, nếu biểu đạt không tốt sẽ lưu lại ấn tượng xấu trong người khác, nhiều lời trái lại sẽ tạo cảm giác lỗ mãng. Hết sức hiển nhiên, nụ cười của cô đã làm cho mọi người rất có hảo cảm, Tô Cẩn Chi đứng bên cạnh em gái mình cũng cong khoé môi mỉm cười.

Kể từ lần tự sát ngày đó, em gái ngoan ngoãn hơn, anh đôi khi cũng sẽ nhớ một Tô Kỷ ngang bướng trước mặt người nhà, đôi khi cũng sẽ vì thấy hiện tại em gái hiểu chuyện mà đau lòng.

""Em đi toilet.""

""Cẩn thận một chút."" Tô Cẩn Chi vỗ bờ vai của Đát Kỷ, rồi xoay người tiếp tục trò chuyện với những người khác.

Đát Kỷ gật đầu, cẩn thận tránh đυ.ng phải mọi người, đi về phía toilet.

Âm thanh ồn ào bên tai dần dần dịu xuống, giày cao gót bước trên mặt đất phát ra âm thanh thanh thuý. Lúc này hành lang không có một bóng người, cô vừa rẽ vào một góc, bước chân liền dừng lại.

Đát Kỷ cảm thấy mỗi khi cô ra ngoài một mình lúc nào cũng gặp phải . . . . . .người kỳ lạ.

Chỉ thấy cạnh thùng rác bên ngoài WC nam, một người đàn ông mặc tây trang đen ngồi bệt dưới đất, đầu anh ta khẽ cúi xuống, mái tóc màu đen rũ xuống che đi đôi mắt, chỉ lộ ra hơn nửa gò má. Một chân dài duỗi thẳng, chân còn lại co lên, hai tay đặt lên bụng, tình trạng có vẻ cực kỳ không ổn.

""Meo ——"

Tiếng mèo ""thảm thiết"" làm Ðát Kỷ lấy lại tinh thần, cô đảo tầm mắt qua, lúc này mới phát hiện trong ngực của người đàn ông kia còn ôm một con mèo đen, cặp mắt mèo kia như thế nào. . . . . . lại nhìn quen mắt như vậy.

Oan gia ngõ hẹp!

Trong đầu Đế Tân đột nhiên hiện ra bốn từ này, bốn chân mèo đứng thẳng, cuối cùng ""ngao ô"" một tiếng nhanh chóng nhào tới.

Đôi mắt Đát Kỷ co lại, không đợi đại não phản ứng, cơ thể đã hành động ngay, vì thế cô nhấc chân lên, mèo đen lại bị đá mạnh vào tường.

Lịch sử giống nhau khiến người kinh ngạc.

Thân thể Đế Tân va chạm vào vách tường lạnh băng rồi nặng nề ngã xuống, đau đớn này thật có thể thấu.

Trái tim Đế Tân co rút đau nhức, đây là lần thứ hai!

Đây là lần thứ hai ngã xuống bởi người phụ nữ này!

Đế Tân sống hai đời, khuất nhục như này còn chưa từng trải qua, anh cũng hiểu rõ bản thân thật xui xẻo, cơ thể không cách nào dung hợp, động một tí liền biến thành mèo.

Đế Tân luôn duy trì trạng thái cẩn thận để bảo vệ mình, dù sao con người thời đại này luôn bày tỏ tôn trọng khoa học kỹ thuật, nếu để nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy còn không phải sẽ tàn nhẫn bắt anh rồi tiến hành giải phẫu.

Thiên hạ này đã không còn là của anh, Đế Tân cũng không còn là một Đế Tân oai hùng một cõi, điều duy nhất anh có thể làm chính là đem cơ thể đoạt xá xui xẻo này trở nên khoẻ mạnh một chút, sau này cũng không cần động một chút liền bị đẩy ra ngoài biến thành một con mèo chết.

"Hừ." Đát Kỷ khinh thường khẽ hừ một tiếng, sau đó lấy khăn tay ra lau sạch sẽ mũi giày, như thể đá phải thứ gì đó dơ bẩn.

Ở một bên nhìn thấy hành động này, cả người Đế Tân cũng không hề thoải mái! Ý gì đây! Đây là ý gì! Đứa nhỏ ngang ngược này thái độ gì đây! !

Ghét bỏ anh? ! Ghét bỏ anh hay sao? ! !

Đúng vậy, một trong những di chứng mà Đế Tân phát hiện bản thân thay đổi chính là. . . . . .Dong dài, theo cách diễn đạt của thời đại ngày nay chính là thích than phiền.

Đát Kỷ lạnh nhạt nhìn, khoan thai bước vào WC nữ.

Đồng thời tiếng mèo kêu cũng dần dần biến mất, mà người đàn ông nằm cạnh thùng rác cũng dần mở mắt.

Cả người vô lực, ngón tay anh giật giật, đôi mắt nửa nheo lại có màu xanh nhạt tựa biển.

Đế Tân dùng hết sức lực mới chậm rãi từ mặt đất đứng lên, hành động vô cùng gian nan, chờ đến lúc đứng lên hoàn chỉnh liền thở dốc.

Thật ra tình trạng này đã khá hơn rất nhiều, Đế Tân luôn nhớ tới thời điểm ban đầu, muốn nói tựa hồ phải dùng hết khí lực toàn thân, cơ thể đoạt xá này nhìn bề ngoài có vẻ như là cao lớn, kỳ thật bên trong đã mục nát, không có một chút tác dụng.

Đế Tân đứng một lúc, cơ thể mới có chút hồi phục, anh hít sâu một hơi chuẩn bị rời đi, nhưng mới vừa nhấc chân lên liền ""bịch"" một tiếng ngã xuống mặt đất, khối thân thể này cao một mét chín, vừa ngã xuống liền biết đau đớn như thế nào.

Thời điểm ngã xuống vừa đúng lúc Đát Kỷ từ toilet đi ra, cô sững sỡ, sau cùng bước qua anh không một chút do dự.

Đế Tân: ". . . . . ."

-------------------

""Sao lại lâu như vậy?"" Từ lúc Đát Kỷ đi toilet đến giờ đã trôi qua một khoảng thời gian, thấy cô xuất hiện Tô Cẩn Chi cũng âm thầm thở một hơi nhẹ nhõm. Tuy rằng bảo an trong khách sạn rất nghiêm cẩn, nhưng cũng khó đảm bảo không xảy ra bất cứ sai sót nào.

""Không có gì."" Đát Kỷ đưa tay sửa lại mái tóc có chút rối loạn, ""Gặp một người kỳ lạ.""

Tô Cẩn Chi nghe xong hoảng hốt, ""Có bị làm sao không?""

""A."" Đát Kỷ cười lạnh một tiếng, vẻ mặt lúc đó đặc biệt kiêu ngạo, ""Anh ta dám đối xử em như nào, em sẽ đối xử lại như vậy.""

Tuy rằng những lời cô nói, một câu anh cũng không hiểu nhưng thật may cô không xảy ra chuyện gì. Bữa tiệc đã tiến hành được một lúc, Tô Cẩn Chi tỏ vẻ loại bữa tiệc như thế này anh thật sự không muốn tham gia lần hai, rất mệt mỏi! Những chuyện xã giao gì đó thật sự rất mệt mỏi!

Vì thế Tô Cẩn Chi mang Đát Kỷ đến nói lời từ biệt với mọi người liền chuẩn bị rời đi, đối phương còn muốn giữ lại, Tô Cẩn Chi cười nói Đát Kỷ còn nhỏ, nghỉ ngơi quá muộn sẽ không tốt cho sự phát triển của cơ thể. Người ta đã nói đến vậy, những người khác cũng không dám miễn cưỡng.

Hai người vừa ra khỏi cửa, Đế Tân từ bên trong chậm rì rì đỡ vách tường đi ra. Tầm mắt có chút mơ hồ, anh nhìn bóng dáng dần xa mờ kia thoáng hoảng hốt, bóng hình đó thế nhưng lại trùng lặp với bóng hình trong ký ức. . . . . .

Sau một lúc lâu Đế Tân mới trào phúng nở nụ cười —— không có khả năng.

Sao Đát Kỷ có thể ở đây, làm sao cô ấy có thể xuất hiện ở nơi này!

Đế Tân đã từng vô số lần chờ mong, chờ mong Đát Kỷ có thể giống như anh, cùng anh đến nơi này. Từ sau khi sống lại, Đế Tân không ngừng tìm kiếm Đát Kỷ, nhưng mỗi lần đều tay trắng trở về*. Bất quá cũng có thể hiểu, Đát Kỷ của anh là cửu vĩ hồ yêu, gây ra chuyện như vậy lẽ dĩ nhiên là không thể tha thứ, ngọn lửa ngày ấy chỉ sợ đã đem hồn phách cô ấy thiêu huỷ sạch sẽ, vậy anh còn cưỡng cầu điều gì?

* vô công nhi phản: không công mà về, tay trắng trở về

""A Tân, vừa rồi cháu đã đi đâu vậy?"" Đi tới là một người đàn ông trung niên, cực kỳ thân thiết tiếp đón anh.

Đế Tân ẩn ẩn có chút phiền chán, ""Tôi với ông quen thuộc?"" Ngữ khí không thể nói là ôn hoà thậm chí là cực kỳ lãnh đạm.

Sắc mặt người đàn ông trung niên kia biến đổi, cuối cùng ngượng ngùng nở nụ cười, ""Nhìn cháu nói kìa, trước kia không phải chú đều gọi vậy sao?""

Đế Tân cười lạnh một tiếng không nói gì, thân thể mà anh đoạt xá là một kẻ nhu nhược, từ sau khi bố mất tích mẹ chết, anh ta liền sống nhờ trong nhà cậu, cũng chính là người tên là Triệu Vu Hải trước mắt này.

Mẫu thân đời trước của Đế Tân là con gái ngoại thất, chưa bao giờ được thừa nhận thậm chí còn không được ban họ.

Còn khi người mẹ đời này mất, cậu hòng chiếm đoạt toàn bộ tài sản mẹ nguyên thân để lại mà giữ anh ta lại trong nhà rồi hành hạ ngược đãi. Về sau đột nhiên có một người từ Mỹ đến, nói nguyên thân là người thừa kế hợp pháp của BMA, đồng thời đưa anh ta quay về Mỹ tiến hành bồi dưỡng. Lúc này nguyên thân mới thực sự nhìn thấy người bố của mình, một lão nhân tóc vàng mắt xanh bị bệnh nan y sắp chết.

Nếu không phải William Joan không thể có thêm người con nữa, ông ta nhất định sẽ không đem đứa con lai dơ bẩn này trở về, nhưng BMA là thành quả được Andrew Joan* gây dựng, công ty này là để tưởng nhớ Brian một đời tài hoa, vậy nên BMA hiện tại nhất định phải do người họ Joan tiếp quản, không thể trao cho người ngoài.

* Ban đầu tác giác ghi Ambor Joan.

Bị hội đồng quản trị uy hϊếp bức bách, William Joan chỉ có thể làm như vậy, thế nhưng đứa con này không hề kế thừa sự thông minh của dòng họ Joan, thậm chí là cực kỳ ngu dốt, trừ bỏ khuôn mặt đẹp trai ra thì hoàn toàn bất tài vô dụng, vì vậy dưới tình huống này ông ta rốt cuộc bất lực buông xuôi khỏi trần thế.

Mà cuộc sống ở nước Mỹ của nguyên thân này cũng không hề tốt đẹp, bất an cùng sợ hãi khiến cho thân thể anh ta không chịu nổi gánh nặng, cuối cùng lâm bệnh rồi bất ngờ đột tử, Đế Tân thuận đó mà tiến đến.

Thời điểm đó, Đế Tân đã tiếp nhận những ký ức như vậy. . . . . . Khó xử, hiện giờ anh cũng đã thấu hiểu hai từ này, cũng thật là cẩu huyết! Thân thế vận cứt chó* này quả thật khiến anh muốn gào lên một tiếng ""Kéo ra ngoài chém ngay cho quả nhân.""

* nguyên văn

Nhưng Đế Tân cũng là một người lợi hại, rất nhanh chóng làm quen với mọi thứ nơi đây, dần bình phục cơ thể, đồng thời còn dàn xếp tất cả mọi chuyện ngay ngắn rõ ràng, hoàn toàn là dựa vào bản lĩnh của chính mình.

""Đúng rồi, A Tân, cháu còn nhớ rõ Cẩn Châu không? Chính là người bạn chơi thân thiết với cháu thời niên thiếu đó."" Triệu Vu Hải nịnh bợ nói, ""Cậu nhớ trước kia cậu ta còn nói thật thích cháu, còn xem cháu trở thành con gái mà đưa thư tình. . . . . ."

"Ha."

Đế Tân cười lạnh một tiếng, ""Không phiền ông lo lắng, tôi thật sự rất bận, nếu như không có việc gì thì phiền biến khỏi tầm mắt tôi.""

Triệu Vu Hải hô hấp cứng lại, cuối cùng mang theo không cam lòng, ngượng ngập biết điều rời đi. Hiện tại Triệu Vu Hải thật không dám chống đối lại Đế Tân, bởi vì người đàn ông trước mắt căn bản không phải là người mà ông ta hiểu rõ.

Đế Tân xoay chuyển nhẫn ban chỉ* trên ngón tay cái: Cẩn Châu? Đó là ai?

* hình ảnh nhẫn ban chỉ:

Con Đường Ảnh Hậu Của Đát Kỷ - Chương 33.1