Chương 22

Editor: Owntown

Tuy rằng vừa bị Đát Kỷ gài hố, nhưng Mộ Trầm Giác cũng không cảm thấy đau lòng với món tiền nhỏ này, dù sao cơ hội được ảnh đế ký tên cùng đĩa CD không phát hành nữa không dễ gì mà gặp được. Vì vậy anh em Mộ Trầm Giác cực kỳ vui vẻ, càng vui vẻ hơn chính là bên trong túi lớn trừ bỏ chữ ký riêng và đĩa CD, còn có một hộp đĩa CD, đó là 《 tro 》, bộ phim đầu tiên của Cố Thời Dần.

Mộ Trầm Giác hăng hái lôi kéo hai anh em nhà họ Tô đang rất không tình nguyện ngồi dậy.

Ban đầu Đát Kỷ cũng không đồng ý, bởi vì cô vẫn không hiểu rõ loại đồ vật này, như khi cô đến thế giới này cũng rất ít khi xem TV, bởi vì những thứ này rất kì quái. Chẳng qua cũng không vì vậy mà bài xích, hơn nữa bây giờ thử tập thích ứng cũng tốt.

《 tro 》là bộ phim gây sốt toàn cầu, không chỉ là bởi vì kỹ năng diễn xuất của Cố Thời Dần mà còn bởi vì năng lượng của chính bộ phim.

《 tro 》là chuyện xưa kể về một chàng thiếu niên, chiến tranh thế giới nổ ra, thiếu niên cùng gia đình bị thất lạc. Năm ấy khi mới hơn mười tuổi, hắn cùng một đám trẻ bị bán làm nô ɭệ, cuộc sống của bọn họ vây quanh bởi chiến tranh tàn khốc, khắc nghiệt; song song là sự đùm bọc của yêu thương, là sự giữ gìn và bảo vệ.

Sắc thái của bộ phim dần thay đổi từ màu đen ban đầu chuyển thành màu ấm áp của ánh tà dương; và khi bằng hữu của nhân vật chính A Mông bị gϊếŧ, âm nhạc cùng sắc điệu chợt chuyển biến thành màu xám âm u tăm tối. A Mông cuối cùng vẫn tứ cố vô thân, chiến tranh kết thúc, hắn trở về quê hương khi tuổi đã xế chiều, đối mặt với cánh đồng ngô rộng lớn, nở một nụ cười sạch sẽ an nhiên ——

"Hoan nghênh về nhà, A Mông."

Diễn xuất của Cố Thời Dần thấm đẫm năng lượng, đôi mắt của tuổi trẻ mang theo ngọn lửa rực cháy; ánh mắt bàng hoàng thất lạc khi cùng gia đình ly tán; sau khi bằng hữu cùng người vợ mất đi, trái tim anh ta như muốn hoá tro tàn; cuối cùng khi trở về cố hương, nụ cười ấy ấm áp như ánh nắng chiều, chỉ tiếc là không còn có thể hưởng thụ sự bình yên đã lâu không có được kia.

Sau khi xem xong, tâm trạng của mọi người nặng trĩu, cảm thấy thật biết ơn cha mẹ vì đã sinh ra họ trong thời đại hoà bình, không phải đối mặt với chiến tranh vô số, cái chết và sự chia ly.

""Không hổ là Cố Thời Dần."" Tô Cẩn Châu rất lâu mới phản ứng lại, anh thật sự khâm phục Cố Thời Dần. Cậu ta của hiện tại đứng ở độ cao làm cho người khác phải ngước nhìn, đáng giá được mọi người vỗ tay hâm mộ, tất cả những điều này đều là cái cậu ta xứng đáng.

""Em gái Đát Kỷ, em cảm thấy bộ phim này thế nào?"" Mộ Hiên Nhiên quay đầu nhìn về phía Đát Kỷ.

Biểu tình cô nhàn nhạt, ""Rất bình thường.""

"A?" Mấy người ngẩn ra, đều đem tầm mắt tập trung trên người cô.

""Chiến tranh đã tồn tại ngay từ ban đầu, hoặc là sống sót hoặc là chết."" Mi mắt Đát Kỷ rũ xuống ngăn cách vẻ lạnh lùng vô tình trong đôi mắt.

"Thế nhưng cảnh cuối cùng...A Mông trở lại cố hương rất cảm động...hắn bôn ba cả đời...rốt cuộc......"

"Vậy nơi đó ngoài cánh đồng ngô rộng lớn cùng xác người chết thì còn lại gì nữa?" Đát Kỷ quay đầu hỏi ngược lại Mộ Hiên Nhiên.

"Ngoài những thứ này ra, hắn dường như chẳng còn gì, bằng hữu, người vợ hắn yêu thương, nơi bày tỏ nỗi buồn, nơi gìn giữ bảo vệ." Đôi mắt Đát Kỷ phản chiếu gương mặt kinh ngạc của bọn họ.

Lời cô nói ra có vẻ như rất hợp lý, A Mông trở về cố hương, nhưng mà. . . . . .nơi gọi là cố hương đó, lại không còn gì cả.

Bên trong giọng điệu Đát Kỷ đầy chế giễu, thành thật mà nói, cô hoàn toàn không thể hiểu nổi tâm trạng trở về quê hương của con người, có lẽ tất cả đều cảm thấy thật là tốt khi được trở lại nơi ban đầu sinh ra, nhưng ở một nơi ngay cả kỷ niệm cũng không có, có đáng giá hay không để trở về?

Cô nhớ tới những ngày cuối cùng bên cạnh Đế Tân, tai hoạ ập xuống, cô vốn có thể mang theo Đế Tân cùng nhau trốn thoát, cô sẽ trở lại từng tu luyện, an ổn cả đời, nhưng cô không làm vậy. . . . . .Bởi vì nơi đó không có Đế Tân, không có người nào đó vô lý hoang đường hay ôn tồn chiều chuộng như trong ký ức.

Nhưng mà, bộ phim điện ảnh này trái lại đã truyền rất nhiều cảm hứng cho cô, Đát Kỷ kéo kéo Mộ Trầm Giác vốn đang trầm mặc, ""Nếu quay một bộ phim, có phải sẽ được tất cả mọi người biết đến.""

"Đúng vậy." Mộ Trầm Giác lấy lại tinh thần, đưa tay xoa mái tóc của Đát Kỷ, nghe được lời nhận xét vừa rồi của cô, Mộ Trầm Giác cảm thấy rằng cô bé Đát Kỷ này thực sự rất sâu sắc, giống như Tô Cẩn Châu đã nói, sau khi xảy ra tai nạn cô bé thật sự trưởng thành lên không ít.

""Chẳng qua để quay một bộ phim cũng phải trải qua rất nhiều trình tự, chẳng hạn như phải có kịch bản hay, phải có nhà sản suất, đương nhiên cũng có không ít bộ phim điện ảnh hay phim truyền hình thành công vang dội dựa vào tiểu thuyết cải biên.""

Tiểu thuyết?

Đát Kỷ biết cái này, Tô Kỷ trong trí nhớ của cô rất thích đọc tiểu thuyết, nhất là tiểu thuyết của Mộ Trầm Giác. Cô đột nhiên như là nghĩ đến điều gì, đôi mắt mở to nhìn về phía Mộ Trầm Giác, ""Anh không lẽ. . . . . .chính là Mộ Trầm Giác viết tiểu thuyết kia?""

Mộ Trầm Giác ngẩn người, bật cười haha, có chút bất đắc dĩ vặn vặn vành tai Đát Kỷ, ""Anh rốt cuộc cũng không quá quan trọng, em thế mà hiện tại mới biết.""

Nhìn dáng vẻ của Đát Kỷ có vẻ thật sự là không nhận ra anh ta, chẳng qua Mộ Trầm Giác cũng không cần cảm thấy buồn bực, bởi vì Đát Kỷ ngay cả anh trai của mình hiện tại đang làm nghề gì cô cũng không rõ, đương nhiên nếu Tô Cẩn Châu biết được chuyện này, nhất địch sẽ bật khóc.

""Thật ra tôi có một câu chuyện rất hay, nếu bằng lòng anh có thể viết về nó.""

""Đương nhiên, bất cứ lúc nào cũng có thể vì tiểu công chúa mà cống hiến sức lực."" Mộ Trầm Giác nháy mắt, bộ dáng cười rộ lên đặc biệt mê người, nhưng cũng không có đặt lời nói của Đát Kỷ để trong lòng.

Tô Cẩn Châu rất bất mãn, anh thấy bản thân bị phớt lờ, vì vậy rất không vui vẻ mà phát Weibo.

【 Châu trưởng của bạn V: em gái không để ý tới anh trai, thật buồn quá, ╭(╯^╰)╮. 】

Giọng điệu kia, đặc biệt ngạo kiều.

Mặc dù Mộ Trầm Giác bị Đát Kỷ đào hố một khoản, nhưng ngày hôm sau vẫn rất vui vẻ mang theo anh em họ Tô đi xem trận bóng.

Tô Cẩn Châu là fan não tàn của đội Shahu, anh từ lúc hơn mười tuổi liền gia nhập đội ngũ ủng hộ Shahu, hơn nữa đến nay vẫn không thay đổi. Tô Cẩn Châu ban đầu cũng muốn chơi bóng đá*, thế nhưng anh cũng không có một chút tế bào vận động nào, vì thế rất không cam tâm mà từ bỏ.

* mình dịch ra thì là bóng đá mặc dù Tô Cẩn Châu hâm mộ đội bóng rổ ???

Thời điểm bọn họ đi đến hàng ghế đầu xung quanh đã đông đúc một biển người, âm nhạc vang lên có chút chói tai. Bản thân các giác quan của Đát Kỷ rất mẫn cảm, âm thanh ồn ào kia khiến cho toàn thân cô khó chịu.

Đát Kỷ thật sự không thoải mái, cô ghé đến bên cạnh Tô Cẩn Châu nói phải rời đi một lát, cũng không quản anh có nghe thấy hay không, liền đứng dậy rồi đi ra ngoài. Tô Cẩn Châu bận rộn xem trận bóng, căn bản cũng không chú ý Đát Kỷ đã sớm rời đi.

Cô day day huyệt thái dương, chuẩn bị ra bên ngoài dạo một vòng, kết quả vừa rẽ vào một góc, một khối đen như mực liền va vào người cô!

Đát Kỷ phản xạ có điều kiện nhấc chân lên, ngay lúc đó khối màu đen phịch một tiếng đâm vào bức tường, sau đó liền ngã xuống đất run rẩy vài cái rồi bất động.

Đát Kỷ ngẩn người, đi qua xem thử liền phát hiện khối màu đen đó chính là. . . . . .một con mèo cực kỳ nhỏ.

"Đã chết." Ngón tay cô chọc chọc vào cơ thể con mèo, hơi thở kỳ quái trên người mèo đen làm cho cô hít sâu một hơi, Đát Kỷ lui về phía sau vài bước, mở to đôi mắt nhìn mèo đen.

Đột nhiên trong lúc đó, mèo đen nhảy dựng lên, một đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào đối diện, ánh mắt đó mang theo hơi thở lạnh lẽo tiêu điều không thể lý giải.

Không hiểu sao trái tim Đát Kỷ sinh ra sợ hãi, cô không chút suy nghĩ bước đến nhấc con mèo lên, sau đó không chút lưu tình ném nó vào thùng rác bên hành lang.

""Meow ô ——"

Con mèo đen trong thùng rác phát ra một tiếng kêu thê lương, cô mím chặt môi, dưới chân bước nhanh hơn.

Thùng rác chứa đầy táo thối và khăn giấy bẩn. Mèo đen nhảy lên, muốn thoát khỏi ràng buộc, nhưng trên người lại không còn một chút sức lực nào.

Đúng vậy, mèo đen chính là Đế Tân.

Đế Tân cảm thấy bản thân cực kỳ xui xẻo. Trước không nói đến việc kiếp trước là một vị vua mất nước, lưng mang ô danh, bởi vì những điều này đều là sự thật, không có gì để biện giải.

Nhưng nói đến hiện tại lúc anh bắt đầu đến thế giới này.

Thời điểm bị thiêu chết, ba hồn bảy phách hoàn toàn bị đánh tan tác, Đế Tân thật vất vả mới đem ba hồn bảy phách hợp nhất. Kết quả lại xảy ra vấn đề, nếu không có bình cất chứa linh hồn của mình, anh rất nhanh sẽ bị hoá thành tro bụi. Dưới tình thế cấp bách đó, Đế Tân nhập vào một con mèo đen sắp thành tinh.

Sau đó anh bắt đầu tìm kiếm con người, chuẩn bị tiến hành đoạt xá*, tiếp đó Đế Tân tìm được một thân thể không may mà chết, không nghĩ tới người đàn ông chết đột ngột này lại trùng tên với anh.

* đoạt xá: có nghĩa là một linh hồn mạnh chiếm cứ thân thể của linh hồn nhỏ yếu hơn.

Thế nhưng thể chất người này quá yếu, hơn nữa thân thể phản ứng rất mãnh liệt, linh hồn cùng thể xác không thể tiếp nhận, vì vậy mỗi tháng luôn có vài ngày Đế Tân sẽ trở thành một con mèo đen.

Vừa vặn trùng hợp khối thân thể này cùng người nhà đi xem một trận bóng, kết quả lại đúng vào một trong những ngày mỗi tháng.

Vậy nên đứa nhỏ đầu gấu* vừa rồi là ai vậy, nếu như tìm được đánh chết cô! !

* đứa nhỏ đầu gấu - gấu con (熊孩子): là thuật ngữ internet, thường mô tả những đứa trẻ nghịch ngợm , còn nhỏ và thiếu hiểu biết, vô luật pháp và không nhận được sự giáo dục tốt từ gia đình.

Đế Tân nhìn cái nắp vừa tối vừa bẩn của thùng rác, trong lòng bối rối không kiềm chế được thốt ra câu ""văn minh hiện đại hoá". (???)