Chương 21

Editor: Owntown

Nhân viên phục trang cũng không nghe thấy những gì Đát Kỷ nói, cô ấy hoang mang nhìn cô, Đát Kỷ cười lắc lắc đầu, cúi đầu sửa sang lại quần áo trên người.

""Thật đẹp!"" vẻ mặt nhân viên phục trang kinh diễm nhìn Đát Kỷ từ trên xuống dưới.

""Cảm ơn."" Cô cười nhạt, vén rèm rồi đi ra ngoài, vừa bước ra nháy mắt liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Một mái tóc đen tuyền cổ điển cùng gương mặt phương Đông quyến rũ, gò má thanh tú tinh xảo khiến những người phương Tây xung quanh choáng ngợp. Bởi vì chủ đề của buổi chụp là bảo vệ môi trường, cho nên trên người chỉ mặc một bộ quần áo thoạt nhìn thật mỏng manh thậm chí là có chút hở. Áo cotton thuần trắng lộ ra, trang phục dài chỉ qua đùi, lộ ra lưng trần mịn màng cùng cẳng chân thon dài trắng nõn.

Cô đi vào giữa trung tâm, Đát Kỷ cũng không cảm thấy trang phục này quá hở, dù sao cô cũng đã từng sống trong hoàng cung tràn ngợp vàng son.

Đát Kỷ hồn nhiên bất giác thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, ngay cả người đã nhìn qua không ít mỹ nhân Hollywood như Cố Thời Dần cũng không khỏi bị hấp dẫn. Cô gái này rõ ràng chỉ mới mười lăm tuổi nhưng lại mang trong mình ánh sáng cùng thần thái thu hút khó mà giải thích, khiến cho ánh mắt của người khác không tự chủ mà dõi theo; càng khiến trái tim bọn họ rung động không thể kiểm soát.

Chuyên viên trang điểm tiến đến cầm vòng hoa xanh biếc được bện kỹ càng đặt lên đầu cô, làm cho cô càng thêm linh động hoạt bát.

""Thật xinh đẹp, như là thiên sứ."" Cố Thời Dần để trần thân trên, lộ ra l*иg ngực trắng ngà quyến rũ, hơn nữa còn cực kỳ rắn chắc. Anh ta đi tới chỉnh trang lại mái tóc Đát Kỷ, chân thành nói.

Còn Tô Cẩn Châu lại không vui nổi, anh cảm thấy bản thân muốn bùng nổ, Tô Cẩn Châu trừng lớn hai mắt, cởϊ áσ khoác của mình ra, bất chấp mọi ngăn trở vọt vào khoác áo lên người Đát Kỷ. Giống như che chở con cái, đem Đát Kỷ kéo vào lòng, ""Không được nhìn! !""

Vừa gào xong liền trừng mắt phẫn nộ nhìn Cố Thời Dần đang bình tĩnh tao nhã ở một bên, ""Còn cậu!""

""Tôi? Tôi làm sao?""

""Cậu là đồ lưu manh!"" Tô Cẩn Châu mặt đỏ lên, không chút suy nghĩ mắng ra, ""Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Cố Thời Dần cậu vẫn như trước đây, là cái đồ lưu manh!""

Tô Cẩn Châu bình thường miệng mồm lanh lợi, nhưng giờ phút này tức giận lại chỉ có thể nói ""Cậu là đồ lưu mang"".

Đây có lẽ là ""chứng sợ hãi Cố Thời Dần"", bởi vì anh từ nhỏ đến lớn cãi nhau với Cố Thời Dần cũng chưa một lần thắng, cho nên sau này vừa thấy mặt anh ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, lần này tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Cố Thời Dần cười nhạo một tiếng, ""Nói như thể tôi quấy rối cậu vậy.""

Tô Cẩn Châu giương mắt nhìn, ""Cậu cũng không có nói bé ngoan phải cởi trang phục.""

""Cũng đâu phải vậy!"" Cố Thời Dần cũng có chút không kiên nhẫn, vì vậy chỉ vào poster ở phía sau, ""Lúc trước tôi đã nói với cậu, chủ đề lần từ thiện này là bảo vệ môi trường!""

""Bảo vệ môi trường với ăn mặc thành như này có cái rắm quan hệ!""

""Có chứ."" Cố Thời Dần cười, ""Bảo vệ môi trường, trở về thời nguyên thuỷ.""

Cố Thời Dần cũng lười đáp lại Tô Cẩn Châu, vẫy tay ra hiệu với mọi người bên ngoài, "Đến đến đến, chúng ta bắt đầu, mang tên điên này ra ngoài, chưa chụp xong thì đừng cho cậu ta vào.""

"Này ——"

Tô Cẩn Châu còn chưa kịp kháng nghị đã bị hai người đàn ông to lớn kéo ra ngoài, anh không đủ sức chống lại, chỉ có thể giây trước dùng tiếng Anh mắng chửi, giây sau liền nhảy sang tiếng Trung mắng, hỗn loạn không chịu được.

Cố Thời Dần cười cười, tiến đến giữ lấy vai Đát Kỷ, sau đó trao cho Tô Cẩn Châu ánh mắt đầy khıêυ khí©h, ""Em gọi là Đát Kỷ phải không, không cần khẩn trương, thoải mái một chút liền ổn.""

""Đừng lôi kéo làm quen, tôi và anh không quen."" Nói đùa, Đát Kỷ ngay cả với anh trai ngốc của mình cũng lạnh nhạt, sao có thể đối với Cố Thời Dần sinh ra hảo cảm, vì vậy cô thật bình tĩnh mang theo một chút ghét bỏ đem bàn tay của Cố Thời Dần đang để trên vai mình hất ra.

Sắc mặt Cố Thời Dần cứng ngắc, anh ta cảm thấy được sự ghét bỏ. Bây giờ hình mẫu mấy cô gái nhỏ yêu thích. . . . . .đều là khuôn mặt của anh ta, vậy mà cô lại không anh ta cho một chút mặt mũi.

Cố Thời Dần cũng không tức giận, anh ta chỉ cảm thấy thật thú vị, liền ra hiệu mọi người có thể bắt đầu chụp ảnh.

Cố Thời Dần người này tuy rằng ngày thường luôn vân đạm phong khinh* thậm chí còn rất vô tâm vô phế*, nhưng một khi đã vào trạng thái làm việc thì hoàn toàn thay đổi thành một người khác, anh ta từng bày tỏ trong một cuộc phỏng vấn, ""Ngoài công việc, tận thế cũng không thể làm tôi thay đổi thói quen.""

*vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

*vô tâm vô phế: "không tim, không phổi", thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm; hay người suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ.

Vì vậy chỉ cần vừa đứng dưới ánh đèn chiếu, ánh mắt anh ta liền thay đổi.

Cố Thời Dần có tài năng khí chất rất xuất chúng, một trong những giáo viên giảng dạy của anh ta, Walter Matthau đã từng nhận xét, ""Cậu là một diễn viên trời sinh, cậu nên sống dưới ánh đèn sân khấu, đó mới là nơi cậu nên thuộc về.""

Mà Cố Thời Dần cũng cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác này.

Bởi vì chủ đề là bảo vệ môi trường nên biểu hiện của anh ta không thể quá quyết liệt cũng không thể quá bình thản, phải thể hiện ra sự ôn hoà, thậm chí là ấm áp, khoé môi cong lên nụ cười như có như không. Còn Đát Kỷ được ôm vào lòng, chỉ để lộ ra phía sau lưng trắng nõn.

Ánh đèn nhấp nháy, loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, trái tim được lấp đầy, không khí này làm Đát Kỷ cực kỳ yêu thích.

""Cô gái, có thể nghiêng cơ thể một chút để tôi chụp sườn mặt của cô."" Nhϊếp ảnh gia ban đầu không có ý định chụp đến khuôn mặt Đát Kỷ, dù sao nhân vật chính của bộ ảnh cũng là Cố Thời Dần, nhưng bên trong ống kính hai người bọn họ cực kỳ ăn ý, vẻ đẹp khiến mọi người đều phải rung động, rõ ràng chỉ là một bóng lưng, nhưng lại rực rỡ khiến người khác đui mù, càng khiến từng người từng người một say mê.

Sườn mặt Đát Kỷ đường cong nhu hoà tuyệt đẹp, khoé mắt vì được dặm phấn mắt mà hơi hướng xếch lên, thoạt nhìn tăng thêm nét quyến rũ mê hoặc cùng vẻ đẹp cuồng ngạo hoang dã.

Hai người, một yên bình một hoang dại, rõ ràng hoàn toàn khác biệt nhưng lại phối hợp vô cùng ăn ý.

""Em rất tuyệt."" Cô Thời Dần ghé bên tai cô nói nhỏ, hiện tại anh ta cảm thấy thật may mắn khi người hợp tác không phải Julie già mồm cãi láo, nhiều tật xấu muốn chết kia.

Tô Cẩn Châu ở bên ngoài cửa kính đang muốn phát điên, mười ngón tay kiên trì thủ sẵn trên cửa kính, đôi mắt của anh như muốn bốc hoả.

Nhưng Tô Cẩn Châu cũng không chú ý tới một người đàn ông đang đứng cách tay trái anh vài cm, bởi vì tất cả lực chú ý của anh đều đặt hết lên người Đát Kỷ đang bị Cố Thời Dần gần gũi.

Người đàn ông kia mặc tây trang đen trông rất chăm chút tỉ mỉ. Dáng người rất cao nhưng gầy yếu, hai chân thon dài cùng với tấm lưng không thể nói rõ có bao nhiêu dày rộng, nhưng khí chất lại rất trầm ổn nội liễm. Người này thoạt nhìn rất giống ma cà rồng thời Trung cổ, hai tròng mắt thâm thuý mang theo lam sắc nhợt nhạt cùng với làn da trắng bệch quá mức.

""Không phải Julie?"" Anh cúi đầu nhìn người kế bên, thanh âm khàn khàn như bệnh đã lâu.

""Julie nói là có thông báo quan trọng, chỉ đành nhờ đến người khác."" Người bên cạnh nhún vai, ""Ngài cũng biết tính cách của cô ta rồi, huống hồ cũng không phải người của công ty chúng ta, không quản nổi.""

""A, nói cũng đúng."" Đế Tân cười, ""Vậy cô gái kia cũng không phải người của bma?""

""Nghe nói là em gái của bạn tốt Cố tiên sinh.""

""À."" Đế Tân cũng không quan tâm lắm, anh cúi đầu lên tiếng, xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng đột nhiên trong lúc đó, Đế Tân như là nghĩ tới điều gì, lại quay đầu đem tầm mắt vốn rũ xuống, nhìn lên.

Từ phương hướng của anh, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen cùng đôi môi hồng nhuận của cô gái, tuy rằng không thể nhìn rõ chính diện nhưng hẳn đây là một cô gái phương Đông xinh đẹp. Trái tim Đế Tân trong nháy mắt như bị cái gì kí©h thí©ɧ, trái tim bỗng chốc nảy lên thật mạnh.

"Tiên sinh, ngài có ổn không?" Người bên cạnh như là cảm nhận được điều gì, liền có chút lo lắng nhìn anh một cái, ""Để tôi liên lạc với bác sĩ Bernal.""

""Không, không cần."" Đế Tân lắc lắc tay, bước nhanh rời khỏi.

Sau khi kết thúc buổi chụp, Cố Thời Dần liền đưa Tô Cẩn Châu cùng Đát Kỷ ra cửa chính bma, lúc gần rời đi Cố Thời Dần đưa một cái túi lớn đặt vào tay cô, ""Bên trong có mấy tấm ảnh có chữ ký của tôi cùng với đĩa CD không phát hành nữa, nhà các người cũng không thiếu tiền, tôi thật sự không biết nên dùng cái gì để bày tỏ lòng biết ơn của mình.""

Cô lấy cái này làm gì?

Đát Kỷ nhìn bên trong cái túi, sau đó tuỳ tiện đưa nó cho Tô Cẩn Châu, xoay người muốn ngồi vào trong xe.

""Bé ngoan ——" Cố Thời Dần rất có thiện cảm đối với Đát Kỷ, vì vậy liền thuận miệng bắt chước Tô Cẩn Châu gọi nhũ danh của cô, anh ta bước đến xoa xoa mái tóc cô, ""Tôi rất hoan nghênh em đến đây, đứng ở vị trí cao nhất.""

Cố Thời Dần chỉ chỉ vị trí trên không trung, Đát Kỷ bây giờ làm anh ta nhớ đến bản thân lúc hơn mười tuổi, một chàng trai trẻ có tài năng cũng không hiểu được cách sử dụng hay trân trọng nó.

Tô Cẩn Châu khó có được mà không ngăn cản, anh vò mái tóc hỗn loạn của mình, tiếp đó là vẻ mặt không được tự nhiên nhìn Cố Thời Dần, ""Cậu dự định. . . . . . khi nào thì về nước?"

Cố Thời Dần cũng không ngạc nhiên, rốt cuộc anh ta và Tô Cẩn Châu cũng là một đôi bạn tốt, ""Rất nhanh thôi, qua hơn tháng nữa là có thể trở về, đến lúc đó không có chỗ ở, tá túc nhà cậu cũng đừng ghét bỏ.""

Quỷ mới tin cậu ta không có chỗ ở!

Sắc mặt Tô Cẩn Châu hết biến lại đổi, lôi kéo Đát Kỷ lên xe.

Thời điểm về đến nhà, hai anh em họ Mộ đã sớm an vị trên giường, đàn ông đều thích xem đấu bóng, Mộ Trầm Giác bật người dậy hăng hái hừng hực cùng bọn họ thảo luận về trận đấu hôm nay. Tô Cẩn Châu cũng cảm thấy tiếc nuối vì đã không đi xem trận đấu, đồng thời căm giận nói với Mộ Trầm Giác hôm nay xui xẻo gặp phải Cố Thời Dần cùng với chuyện Đát Kỷ chụp ảnh tỏ ra rất phẫn nộ.

Vừa kể xong, hai anh em họ Mộ vốn bình thản liền bùng nổ!

""Em đưa bức ảnh có chữ ký cho anh, anh tặng em một toà biệt thự!"" Mộ Trầm Giác cực kỳ thổ hào mở miệng nói. Tiền anh ta không thiếu, từ khi kiếm được tiền từ viết văn, sau này Mộ Trầm Giác liền đem phần lớn tiền bạc đầu tư vào thị trường chứng khoán, hơn nữa còn kiếm được nhiều hơn cả nghề chính, bất động sản đứng tên càng nhiều, cho nên biệt thự gì đó đơn giản như một bữa ăn sáng.

Hầu như tất cả mọi người trong gia đình họ Mộ đều là fans não tàn của Cố Thời Dần, hết sức não tàn. Từ thời Cố Thời Dần còn niên thiếu quay bộ phim 《 tro 》liền hâm mộ kỹ năng diễn xuất của anh ta một cách cuồng nhiệt.

Đát Kỷ suy nghĩ, cảm thấy bản thân không bị thua thiệt, nhưng cô cũng không muốn biệt thự gì đó, ""Tôi không cần biệt thự.""

Mộ Trầm Giác cảm động, nghĩ thầm cô bé này thật tốt bụng, còn tiết kiệm tiền cho anh ta, sau đó liền nghe Đát Kỷ nghiêm túc nói, ""Tôi muốn một trang viên nhỏ, tốt nhất là ở trên núi Lũng Sơn.""

Đát Kỷ đặc biệt yêu thích nơi đó, đơn giản bởi vì nó là nơi phong thuỷ bảo địa để tu luyện! Nếu lên đó nghỉ ngơi một vài ngày, chín cái đuôi kia của cô đều có thể thuận thuận lợi lợi mà trở về!

Vẻ mặt Mộ Trầm Giác lập tức trắng bệch, Tô Cẩn Châu nhếch miệng cười cợt, này thì mạnh miệng, đáng đời!