Chương 20

Editor: Owntown

Đát Kỷ luôn tồn tại một cảm xúc phức tạp đối với Đế Tân. Kể từ khi đi đến thời đại này, rất hiếm khi cô nghĩ về Đế Tân, nghĩ về Đại Thương, nghĩ về cuộc sống phong hoa tuyệt đại trước kia.

Tiêu diệt Đại Thương chẳng qua cũng chỉ là nhiệm vụ mà Nữ Oa giao cho, cô hoàn thành được nhiệm vụ, đạt được cuộc sống thích ý như cô muốn. Nếu cô vẫn còn ở thế giới kia, hiện tại hẳn đã phong thần, cũng cùng Đế Tân không lần gặp lại.

Lẽ ra nên là như vậy, nhưng Đát Kỷ vẫn luôn nhớ kỹ ánh mắt sau cùng kia của Đế Tân, thâm thúy cơ trí, như thể nhìn thấu tất cả, người đó không phải là hôn quân, chỉ là bằng lòng để bản thân trở thành hôn quân mà thôi, Đát Kỷ so với bất kỳ ai càng hiểu rõ điều đó.

Không có minh chứng chính xác về sự tồn tại của Đại Thương trên thế giới này, những điều từng phát sinh hết thảy cũng có thể chỉ là một giấc mộng.

Như vậy, Đế Tân cũng đến nơi này giống như cô sao?

Đát Kỷ nhíu mày, nhớ tới người đàn ông có dáng vẻ rất giống Đế Tân lại có chút hoảng hốt, có lẽ. . . . . . không.

Đát Kỷ ngừng suy nghĩ lung tung, mi mắt buông xuống, nhu thuận đi theo bên cạnh Tô Cẩn Châu.

Cơ sở bên trong bma rất rộng lớn, đặc biệt thiết lập studio và phòng thu âm độc lập. Cố Thời Dần vừa bước vào cửa chính đã bị người đại diện chặn lại, người đại diện đã sớm sốt ruột chờ đợi, nhìn thấy Cố Thời Dần mắt liền sáng rực lên: ""Ông trời của tôi! Cậu rốt cuộc đã đến! !""

Người đại diện là một người đàn ông ngoại quốc cao lớn, tên là Paul, tóc vàng mắt xanh, lớn lên hiền lành, vội vàng bước đến vỗ vỗ bả vai Cố Thời Dần, ""Đi trang điểm, sau đó lập tức đến studio!""

""Gấp vậy à?"" Cố Thời Dần nhướng mày, chậm rãi nói.

""Ông trời của tôi! Làm ơn đừng có ở đây nói giỡn!"" Paul có chút nhức đầu, Cố Thời Dần người này cái gì cũng tốt, chỉ là. . . . . .đầu óc đôi khi có vấn đề, hướng suy nghĩ cũng không bình thường, thời điểm mấu chốt luôn lề mề, chuyện không liên quan cũng có thể dây dưa trì hoãn.

""Được rồi được rồi, tôi đã biết."" Cố Thời Dần hoà hoãn cười cười, mắt liếc nhìn Tô Cẩn Châu một cái, ""Để Paul dẫn hai người đến phòng nghỉ của tôi, tôi chụp mấy tấm ảnh liền lập tức quay lại.""

Tô Cẩn Châu làm dấu ok, dù sao anh cũng không muốn em gái tiếp xúc với người này.

Paul là một người Mỹ nhiệt tình, từ nhỏ sinh sống ở trấn nhỏ thuần phác, về sau một lòng một dạ tập trung trên con đường trở thành người đại diện, sự thật chứng minh rằng anh ta làm rất tốt, Paul chỉ có ba ngôi sao, nhưng bọn họ đều là những người có tiếng tăm thế lực ở Hollywood, trong đó Cố Thời Dần là người nhỏ tuổi nhất cũng là người làm anh ta phải bận tâm nhất.

Paul tính tình rất tốt, đưa hai người tới phòng nghỉ của Cố Thời Dần, làm một dáng vẻ xin lỗi, ""Thành thật xin lỗi vì không thể tiếp đãi hai người, bởi vì. . . . . ."

Còn chưa nói xong điện thoại đã vang lên, Paul hướng về phía họ nở nụ cười thật xin lỗi, đi đến một góc nhận điện thoại, không biết đầu bên kia nói điều gì, sắc mặt anh ta thay đổi liên tục, cuối cùng mắng to một tiếng "*!"

Paul tại chỗ quanh quẩn hai vòng, cuối cùng Cố Thời Dần cũng thảnh thơi từ phía hành lang đi tới, hai tay đút vào túi, trên người mặc một bộ tây trang mới, tháo mũ xuống trông Cố Thời Dần cực kỳ đẹp trai, anh ta có một mái tóc đen nhánh, cùng với làn da trắng ngà xinh đẹp.

Cố Thời Dần rất có khí chất, khoé môi anh ta tự nhiên giương cao, sau cùng đưa tay vẫy vẫy Paul:

""Hey! Có vẻ hôm nay không cần phải chụp."" Bởi vì nữ chính bỏ chạy rồi.

Trông thấy Cố Thời Dần vẻ mặt thoải mái, Paul cả người cảm thấy không khoẻ, ""Thân ái, cậu có thể. . . . . .đừng cười như vậy với tôi không? Hiện tại tôi rất tức giận.""

Cố Thời Dần nhún vai, cuối cùng ánh mắt đảo qua, tầm mắt dừng ở chỗ Đát Kỷ đang ngồi trên sô pha xem tạp chí.

Đát Kỷ tuy rằng mới 15 tuổi, nhưng cực kỳ có khí chất, tóc như mực tàu, tóc mai buông xoã, cô nhẹ cúi đầu, lộ ra vành tai cùng cổ vô cùng trắng nõn.

""Để cô ấy tiếp tục đi. . . . . ." Cố Thời Dần đột nhiên đưa ngón tay chỉ, ""Tôi cảm thấy rất phù hợp.""

""What?"" Paul vốn đang lo buồn khổ não nhìn về hướng Cố Thời Dần chỉ, Đát Kỷ không hiểu bọn họ đang nói về điều gì nhưng vẫn ngẩng đầu lên. Paul tuy rằng là người nước ngoài nhưng không có nghĩa là không có khiếu thẩm mỹ đối với người phương Đông, cô gái trước mắt cực kỳ xinh đẹp, nhỏ nhắn tinh xảo như khối mĩ ngọc anh ta từng dùng một số tiền lớn để có được, vì vậy ánh mắt của Paul soát một cái liền bừng sáng.

Đát Kỷ không nghe hiểu không có nghĩa là nhị ca ngốc của cô không nghe hiểu, anh lập tức nóng nảy, không nói hai lời liền ôm Đát Kỷ vào trong ngực, ""Hai người ít đánh chủ ý lên em gái tôi đi!""

""Không, chuyện này cực kỳ quan trọng."" Cố Thời Dần nhún vai, ""Nhị đản, tôi phải chụp một cái tuyên truyền từ thiện, nhưng mà diễn viên nữ rút rồi, đến lúc đó không có ảnh chụp giao ra, tôi cũng khó mà giải thích.""

Cố Thời Dần cảm thấy nhiều năm không gặp, Tô Cẩn Châu thế mà lại thành một người muội khống, thật sự là. . . . . .Thật đáng ăn mừng, về sau phải dùng em gái uy hϊếp cậu ta thật nhiều, nhất định phải như vậy. Cố Thời Dần trong lòng nghĩ đến nở hoa, nhưng ngoài mặt lại nghiêm túc.

""Chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy, cậu không thể thấy chết mà không cứu được!"" Cố Thời Dần cố ý nhấn mạnh hai từ bạn bè cùng thấy chết không cứu, trông thấy vẻ mặt Tô Cẩn Châu có chút buông lỏng, liền tiếp tục mở miệng, ""Huống chi. . . . . .cũng sẽ không chụp chính diện khuôn mặt em gái cậu, chỉ lấy sườn mặt thôi.""

"Thật sự?" Tô Cẩn Châu tỏ vẻ vô cùng hoài nghi.

""Thật sự, tôi thề."" Cố Thời Dần gật đầu.

Ánh mắt Tô Cẩn Châu nhìn sang Đát Kỷ, vừa rồi bọn họ đều là dùng tiếng Anh đối thoại, Đát Kỷ nhất định là nghe không hiểu. Vì vậy Tô Cẩn Châu đem yêu cầu vừa rồi thêm mắm thêm muối thuật lại một lần, Đát Kỷ vẻ mặt quái lạ nhìn anh, ""Anh ta là bạn của anh không phải là bạn của em, dựa vào cái gì mà em phải giúp.""

QAQ! Tô Cẩn Châu quên mất em gái nhà mình chính là một người ""ngạo kiều"".

Vì thế anh đành cười cười có lỗi với Cố Thời Dần, bắt đầu các loại tận tình khuyên bảo, dụ dỗ đe doạ. Đát Kỷ bị quấy rầy đến cực kỳ phiền chán, Cố Thời Dần cùng Paul cũng đi lên khuyên giải an ủi.

Bị làm phiền đến hết cách, cô chỉ có thể không tình nguyện gật đầu.

Studio ở tầng năm, bên trong mặc dù không bằng studio lớn bên ngoài nhưng kỹ thuật viên cực kỳ chuyên nghiệp, nhìn thấy nữ diễn viên đã đổi cũng không có kinh ngạc, chuyện thay diễn viên là chuyện thường xuyên xảy ra cũng không ngạc nhiên lắm, huống hồ loại nghề nghiệp của họ chính là hiểu rõ nhưng không thể tiết lộ*.

* nguyên văn ""làm không bạch tuyên truyền"" (白做白宣传): mình không rõ lắm.

Sau đó Đát Kỷ được dẫn đi thay quần áo cùng trang điểm, cô lớn lên xinh đẹp, làn da vô cùng tốt, chuyên viên trang điểm biết vài câu tiếng Trung, cô ấy vẻ mặt hâm mộ ngắc ngứ nói, ""Con gái châu Á đều đáng yêu như vậy sao?""

Đát Kỷ cảm thấy thật thú vị, liền bật cười, nụ cười mang theo nét tự tin, ""Không, thế giới này không có ai có thể đẹp hơn tôi."" ( ̄∇ ̄)

Cô nói là sự thật, Đát Kỷ nhìn khuôn mặt trong gương, qua vài năm nữa, cô sẽ ngày càng thay đổi, trở nên xinh đẹp quyến rũ lòng người, đó là vẻ đẹp phong hoa tuyệt đại không ai sánh kịp.

Đát Kỷ chưa bao giờ là người khiêm tốn, từ trước đến này đều vì khuôn mặt xinh đẹp cùng tài năng mà kiêu ngạo, cũng không cảm thấy đây là khoe khoang, bởi sự thật vốn là như vậy, cô chỉ là xứng đáng thể hiện dáng vẻ kiêu ngạo vốn có của bản thân.

Chuyên viên trang điểm ngẩn người, bắt đầu chỉnh trang cho cô, cô ấy xoã tung mái tóc đen mượt của cô, tóc đen phụ trợ làm cho làn da càng thêm trắng nõn trong suốt.

Đát Kỷ có đôi lông mi dài, viền mắt cũng thật đen, cho nên không cần trang điểm nhiều, hơn nữa lần từ thiện này nhằm bảo vệ hệ sinh thái, không cần quá mức nùng trang diễm mạt*, chuyên viên trang điểm cũng chỉ trang điểm đơn giản tự nhiên cho cô.

* nùng trang diễm mạt: mô tả phụ nữ trang điểm vô cùng mỹ lệ, trang điểm cầu kì, tô son trát phấn.

Tiếp theo nhân viên phục trang đưa cô đến phòng thay quần áo.

""Của em thật nhỏ."" Đợi cô cởϊ qυầи áo xong, đối phương nhìn chằm chằm nơi nào đó nói.

Hình thể người phương Tây đều rất quyến rũ, hiện tại của Đát Kỷ xác thực là rất nhỏ.

Đát Kỷ cũng không có tức giận, cô nhìn thân thể cô gái bên trong gương:

""Đế Tân thích tôi như vậy. . . . . ." Lời vừa thốt ra Đát Kỷ liền ngây ngẩn cả người.

-------------------------

( ̄∇ ̄)