Chương 19

Editor: Owntown

Trên thực tế, Đát Kỷ cảm thấy không thể tin tưởng người ngu ngốc như Tô Cẩn Châu. Rõ ràng vẫn còn đang lôi kéo cô, còn nói cô phải cẩn trọng nắm thật chặt, ngộ nhỡ bị lạc thì không tốt.

Kết quả là chân trước vừa mới nhắc nhở, chân sau đã biến mất. . . . . .

Sau đó, cô cũng bị lạc trên đường phố Los Angeles, bốn phía người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, Đát Kỷ tóc đen da trắng đứng ngay giữa đường lớn cực kỳ khiến người khác chú ý, điện thoại còn chưa mua, có thể nói Đát Kỷ hiện tại tứ cố vô thân, không nơi trở về.

Tiếp đó bả vai cô bị vỗ vỗ nhẹ, đây nhất định không phải Tô Cẩn Châu, bởi vì nếu là tên anh trai ngu ngốc kia, anh ta chắc chắn sẽ trực tiếp nhào tới.

Vì vậy Đát Kỷ quay đầu, vẻ mặt không kiên nhẫn, ""Có việc?""

Người nọ sửng sốt một chút, ""Có thể nhờ cô giúp một chút không?""

Đát Kỷ nhướng mày, ngửa đầu nhìn lên: nguời đàn ông đứng ngược sáng, anh ta lớn lên rất cao, tây trang thẳng thớm, hai chân thon dài, chiếc mũ rộng gần như che khuất hai gò má, mang theo mắt kính màu đen, còn đeo thêm khẩu trang màu trắng; bịt kín chặt chẽ, không lộ một chút kẽ hở.

""Là như vậy, tôi gặp phải một ít ngoài muốn, bị tách khỏi người bạn đi cùng."" Tuy rằng không nhìn rõ dáng vẻ của anh ta, nhưng giọng điệu cực kỳ thành khẩn.

Đát Kỷ khẽ nheo mắt, nhìn anh ta từ trên xuống dưới, ""Lạc đường.""

Có cần đơn giản thô bạo như vậy không?!

Anh ta cảm thấy dạ dày có chút đau, ôm bụng có chút vô lực nói, ""Cũng. . . . . . Cũng có thể xem như vậy, chỉ là tôi hiện tại không một xu dính túi, thân phận đặc thù, thật sự cả người đều bất tiện. . . . . ."

""Tội phạm truy nã?"" Đát Kỷ nhớ tới một từ đã từng thấy trên máy tính liền hỏi.

"Không. . . . . .Tôi không phải tội phạm bị truy nã."" Đối phương đưa tay xoa xoa ấn đường, tiếp đó liền lôi kéo cô đến phía sau cột điện, sau đó liền tháo kính râm cùng khẩu trang xuống, rồi lại nhanh chóng đeo lên lại, ""Hiểu chưa?""

Người này có bệnh!

Đát Kỷ cảm thấy thời đại này khoa học kỹ thuật cực kỳ phát triển, thế nhưng lại để một số người đầu óc không bình thường sử dụng, liền hừ một tiếng quay đầu bước đi.

Cô hiện tại cũng không muốn làm khó bản thân mà dây dưa với ""tội phạm truy nã"" , cô phải đi tìm anh trai ngốc.

""Này, đợi một chút."" Người nọ nóng nảy, nắm lấy cổ tay Đát Kỷ, ""Tôi không có ý đυ.ng chạm cô, chỉ là hiện tại tôi thật sự. . . . . ."

Phiền chết đi được.

Đát Kỷ xoay cổ tay, vặn tay anh ta ghìm vào cột điện ở một bên, anh ta hét lên vì đau đớn, tiếp đó cô ghé bên tai anh ta nói, ""Chớ chọc tôi.""

Cố Thời Dần không nhịn được mà mắng *! Cánh tay anh ta đau nhức nóng rát, chắc là bị trật khớp, nhưng Cố Thời Dần vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói:

""Vậy. . . . . . Có thể mượn điện thoại của cô một chút không?""

Cố Thời Dần cũng không muốn mượn điện thoại của người lạ, bởi vì di động có thể làm lộ nhiều điều, nhất là thân phận đặc thù của anh ta, nhưng rõ ràng cô gái phương Đông xinh đẹp trước mắt này hoàn toàn không nhận ra anh ta, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng. . . . . . nhưng cũng chỉ có thể không cam lòng.

""Không có điện thoại.""

Có thể quá đáng như vậy không! !

Khuôn mặt Cố Thời Dần vặn vẹo, anh ta hít sâu mấy hơi. Lúc này Đát Kỷ mới buông anh ta ra, Cố Thời Dần vội vàng lui về phía sau vài bước, cấp tốc kiểm tra cánh tay, may mắn không có việc gì, nhưng cổ tay dường như bị sưng, cô gái này là biếи ŧɦái hả?

""Bé ngoan?""

Hửm?

Đát Kỷ quay đầu lại, liền bị một vòng tay ấm áp kéo vào, Tô Cẩn Châu gắt gao ôm lấy cô, hai tay còn run nhè nhẹ, "Ô. . . . . .Anh hai cho rằng . . . . . .em bị lạc mất.""

Cái rắm! Người lạc rõ ràng là anh được không.

Tô Đát Kỷ nhẫn nại đập đập vào l*иg ngực anh, sau đó ngửa đầu nghiêm trang nhìn Tô Cẩn Châu, ""Anh hai.""

""Bé ngoan?"" Tô Cẩn Châu thu lại xúc động, bên trong hai tròng mắt xinh đẹp thâm thuý mênh mông ánh nước.

""Lần sau em sẽ cho anh một cái dây xích, như vậy anh sẽ không bị lạc nữa."" (!!!)

Tô Cẩn Châu, ". . . . . ."

Bên này huynh muội tình thương mến thương, đầu bên kia Cố Thời Dần cũng một vẻ mặt khϊếp sợ, một lúc lâu anh ta mới lên tiếng, ""Tô. . . . . .Nhị Đản?""

Nhị Đản là ai vậy? !

Tô Cẩn Châu vẻ mặt không kiên nhẫn, sau đó liền nhớ tới đây có vẻ giống giống biệt danh của mình, Cố Thời Dần thấy xung quanh không có ai chú ý đến nơi này, liền không che che đậy đậy nữa, anh ta kéo khẩu trang xuống, lộ ra chiếc mũi cao cùng đôi môi mỏng, ""Là tôi, Cố Thời Dần.""

""Mẹ kiếp ——!"

Tô Cẩn Châu vừa khϊếp sợ vừa cảm thấy đau dạ dày nhìn anh ta, nói đến quan hệ của Cố Thời Dần và anh, quả thật là có chút phức tạp.

Cố Thời Dần trước kia sống ở trong nhà cha nuôi cho đến năm anh ta mười hai tuổi, mười ba tuổi mới chính thức được gia đình nhận về, mà Cố gia cùng với Tô Gia có chút ít quan hệ thân thích, mẹ của Cố Thời Dần là cô bên ngoại của mẹ anh, tuy rằng có chút xa nhưng đúng là vẫn có quan hệ thân thích.

Cố Thời Dần từ nhỏ đã sống trong một gia đình nghèo và bạo lực, ngay cả khi về nhà thì cuộc sống của anh ta cũng không dễ chịu hơn. Bởi vì phía trên có một ông anh trai, phía dưới có một thằng em, anh ta chính là lúng ta lúng túng bị kẹp ở giữa, người nhà đối xử với anh ta cũng một kiểu không nóng không lạnh. Mà tính cách Cố Thời Dần cũng không tốt, tự nhiên sẽ không đi lấy lòng người khác, vì vậy cũng không được mọi người yêu thích.

Hai người họ quen biết trong bữa tiệc, Tô Cẩn Châu nóng nảy cùng với Cố Thời Dần một dạng cáu kỉnh gặp nhau, hai người vừa gặp liền biết xung khắc, vung tay đánh đấm. Từ nay về sau hai bên vừa thấy mặt nếu không phải anh mắng tôi một câu thì cũng là tôi đấm anh một trận. Sau này lại để cho Cố Thời Dần biết được Tô Cẩn Châu trước đây có biệt danh là ""Nhị Đản"", từ đó về sau cứ thấy mặt anh liền kêu gọi đủ đường.

Sau này, Cố Thời Dần được người săn ngôi sao khai quật, tham gia bộ phim điện ảnh tên là 《 tro 》, bộ phim này đạt được nhiều giải thưởng đề cử, còn Cố Thời Dần lúc đó mới mười ba tuổi đã trở thành ""Ảnh đế"" trẻ tuổi nhất.

Sau khi hết hợp đồng với Tinh Ngu, anh ta liền đến Hollywood phát triển, Tô Cẩn Châu nghe được rất nhiều lời đồn về anh ta, nhưng điều duy nhất anh khâm phục ở Cố Thời Dần chính là không chịu bỏ cuộc. Thân là người phương Đông tại nơi nhân tài hội tụ này bắt đầu lại từ đầu, sau này một bộ phim đề tài phản chiến tranh mang tên 《12. 25》đã mở đường cho danh tiếng anh ta lên một tầm cao mới, đặc biệt là năm ấy anh ta mới hai mươi bảy tuổi đã dành được tượng vàng Oscar.

Bây giờ, bọn họ lần nữa gặp lại sau mười bốn năm cách biệt.

""Thật trùng hợp."" Cố Thời Dần nhún vai, ""Thật không ngờ cậu lại xuất hiện ở Los Angeles.""

""Tôi đã đến đây nhiều lần."" Tô Cẩn Châu vẻ mặt có chút phức tạp, ""Cũng không nghĩ là sẽ gặp được cậu ở đây."" Anh chủ yếu hoạt động ở trong nước, ngẫu nhiên cũng sẽ đến phương Tây, nhưng cũng không ngờ sẽ đúng lúc đυ.ng phải Cố Thời Dần.

""Có thể đưa tôi đến bma không?"" Cố Thời Dần hỏi, sau đó híp mắt liếc nhìn Đát Kỷ bình tĩnh thản nhiên ở một bên, ""Tôi lạc mất người đại diện, mà điện thoại cùng ví đều để hết bên đấy.""

""Đương nhiên không thành vấn đề."" Tô Cẩn Châu đáp ứng xong liền lôi kéo bả vai Đát Kỷ:

""Vừa rồi còn chưa có giới thiệu, đây là em gái của tôi - Tô Đát Kỷ, thế nào, có phải rất đáng yêu đúng không?"" giọng điệu rất khoe khoang, đây là bản năng của con người, luôn muốn cho người khác biết cái mà mình quan tâm, để ý; mỗi lần nhìn thấy ánh mắt cực kỳ hâm mộ của người khác sẽ cảm thấy thoả mãn không nói nên lời.

""A."" Cố Thời Dần khẽ cười một tiếng, thuận tiện xoa xoa cổ tay sưng đỏ, ý vị thâm trường cười nói, ""Quả thật rất đáng yêu."" Anh ta vừa rồi cũng đã được mở mang tầm mắt qua.

Tiếp đó Tô Cẩn Châu liền khởi động chiếc xe mới mua ( đừng hỏi nguyên do, giàu!* ) đi đến bma.

*nguyên văn của tác giả.

Nói đến bma, Hollywood có năm công ty quản lý cực kỳ nổi tiếng, bọn họ phân chia Hollywood ra làm năm, đều tự chiếm cứ một phương nhưng cũng tạo thế cân bằng toàn bộ ngành công nghiệp giải trí.

Bma là một cái tên đầy đủ, được thành lập vào năm 1999 bởi Ambor Joan và vợ. Sau này khi Brian qua đời, Ambor chính thức đổi thành bma để tưởng nhớ vợ mình.

Bma là ngôi sao đang lên trong số năm công ty quản lý lớn hiện nay. Khi mới thành lập, bma chỉ có không đến hai mươi người đại diện, khách hàng của họ cũng chỉ giới hạn ở một số minh tinh điện ảnh, đạo diễn phim cùng tinh anh truyền hình. Mà chỉ trong hai thập kỷ trôi qua, Ambor đã đem công ty phát triển tới mức huy hoàng rực rỡ, số người đại diện vốn không tới mười tám giờ đã lên đến ba mươi, năm mươi và sau đó là một trăm người. Hơn nữa việc kinh doanh cũng đã mở rộng đến tất cả các lĩnh vực của ngành giải trí, kể cả thể thao chuyên nghiệp, âm nhạc, video trò chơi.

Cho đến hiện nay bma được điều hành bởi Otis, người mang trong mình nửa dòng máu Nga, hơn thế nữa anh ta còn có một cái tên tiếng Trung, gọi là ——

Đế Tân.

---------

Chở Cố Thời Dần đến bma, anh ta quay sang nhìn Tô Cẩn Châu, ""Muốn vào trong ngồi một chút không?""

"Được đấy." Tô Cẩn Châu vô cùng dứt khoát đáp ứng, "Tôi cũng muốn nhìn xem nơi cậu làm việc trông như thế nào."

Cố Thời Dần nghe xong cười cười, lấy mắt kính xuống, tùy tiện đi vào cửa chính. Sở dĩ anh ta yên tâm như vậy là bởi vì bma không chỉ lớn mạnh và huy hoàng ở bề ngoài mà còn do thế lực của người đứng phía sau nó. Cho nên bình thường những phóng viên giải trí bát quái nếu không được sự cho phép của phía trên, căn bản cũng không dám chụp ảnh.

"Một thời gian ngắn nữa có khả năng tôi sẽ về nước."

"Ừ?"

"Nhận một bộ phim, tôi cũng không muốn bị bọn họ nói bay lên đầu cành thành phượng hoàng ngay cả tổ quốc của mình cũng không nhớ rõ."

Tô Cẩn Châu khiêu mi trầm mặc, bởi vì lời nói như này, anh thật sự đã nghe qua không ít.

Bên trong đại sảnh, tùy ý cũng có thể thấy được một ít ngôi sao Hollywood vốn chỉ có thể gặp được trên màn hình TV hay poster. Đát Kỷ không có hứng thú với những thứ này, hiện tại không hiểu sao cô lại cảm thấy hoảng hốt, nhưng cũng không giải thích rõ là tại sao lại như vậy.

Cố Thời Dần đột nhiên đem ánh mắt nhìn về phía Đát Kỷ, vừa rồi có chút không để ý, lại thêm việc đeo kính râm nên không thấy rõ bộ dáng của cô gái này. Hiện giờ mới phát hiện, cô lớn lên vô cùng tinh xảo, trải qua hơn mấy năm nữa chắc chắn sẽ trổ mã xinh đẹp động lòng người.

"Em gái của cậu trông rất ưa nhìn." Cố Thời Dần câu môi cười cười, khuôn mặt tuấn mỹ, đường cong rõ ràng, hốc mắt sâu sắc thâm thúy. Cố Thời Dần khi còn bé cũng đã gặp qua Đát Kỷ, chỉ nhớ là người trong nhà hay gọi tiểu béo nữu* này là bé ngoan, bé ngoan.

*tiểu béo nữu: cô gái nhỏ mập mạp.

Tô Cẩn Châu ngay lập tức cảnh giác, "Cậu đừng có mà đánh chủ ý lên em gái tôi, bé ngoan......" Tô Cẩn Châu cúi đầu, lại phát hiện em gái mình đang nhìn chằm chằm vào thang máy đóng kín một cách si ngốc.

"Làm sao vậy, bé ngoan?"

"Không có gì." Đát Kỷ rũ hai mắt xuống, cô vừa rồi, dường như trông thấy......Đế Tân?