Chương 13

Editor: Owntown

Tổ chương trình đặc biệt hào phóng bao trọn chuyên cơ, bất quá ngẫm lại chương trình này do công ty thổ hào chế tác thì cũng không còn ngạc nhiên lắm.

Làm xong thủ tục, Tô Đát Kỷ nhu thuận ngồi kế bên Tô Cẩn Châu, cô lớn lên rất đẹp, bộ dáng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, càng giống như búp bê tinh xảo. Con người đều thích thưởng thức cái đẹp, mọi người ở đây cũng không ngoại trừ mà như vậy, ngay cả người quay phim cũng sẽ thường hướng máy quay dừng trên người Đát Kỷ, trông thấy ánh mắt mọi người từ bốn phương tám hướng đều tập trung trên người em gái mình, Tô Cẩn Châu cảm giác vô cùng tự hào.

Em gái anh đẹp như vậy đấy!

Vì vậy anh xoay người ân cần nhìn cô, dịu dàng hỏi: ""Bé ngoan khát không?""

""Không khát."" Đát Kỷ không lưu tâm đáp, đây là lần đầu tiên cô được ngồi máy bay, trong lòng thật ra có chút kích động nho nhỏ, Đát Kỷ một lần nữa cảm thán về sự phát triển của khoa học kỹ thuật hiện đại, chẳng qua nghĩ lại bản thân từng có thể bay mà không cần đến tác động của ngoại lực. . . . . .có vẻ so với cái này còn ngầu hơn nhưng đáng tiếc là hiện tại linh lực của cô còn quá yếu.

Nhớ lại bản thân trước kia có thể tự do bay tới bay lui, trong lòng liền khổ sở.

""Vậy bé ngoan có đói bụng không?"" Tô Cẩn Châu không có chú ý thần sắc có chút cô đơn của Đát Kỷ, chỉ một mực kiên trì không ngừng hỏi.

"Không đói bụng."

""Vậy bé ngoan . . . . . ."

""Anh thật phiền phức!"" Đát Kỷ cau mày, đứng dậy di chuyển ra vị trí phía sau.

Tô Cẩn Châu bị tổn thương, cực kỳ bị tổn thương. Anh lại bị em gái ghét bỏ.

Mà ở xung quanh theo dõi toàn bộ, mọi người cúi đầu bật cười.

Một Tô Cẩn Châu như vậy thật khó mà gặp được!

Hơn nữa những hình ảnh này đã bị máy quay hoàn toàn chụp được.

Đát Kỷ ngồi ở phía sau Mộ Hiên Nhiên, cũng chính là em trai của Mộ Trầm Giác, Mộ Hiên Nhiên lớn lên đặc biệt đẹp mắt, cậu có mái tóc xoăn vàng tự nhiên, khuôn mặt so với một số cô gái còn muốn nhỏ hơn, lông mi dài cong, thời điểm cười còn có thể để lộ lúm đồng tiền nhợt nhạt trên hai má trắng nõn.

Mộ Hiên Nhiên quay đầu nhìn cô một cái, cúi đầu nói một câu, ""Xin chào."" Cậu chớp đôi mắt, dáng vẻ lúc đó rất là ngại ngùng.

Cho dù Đát Kỷ tâm cao khí ngạo, nhưng cũng sẽ không tuỳ tuỳ tiện tiện không cho người khác mặt mũi, vì thế liền không lạnh không nhạt đáp lại một câu xin chào.

""Có thể gọi anh là Hiên Nhiên, anh gọi em là Đát Kỷ được chứ?"" Mộ Hiên Nhiên được Đáp Kỷ đáp lại không khỏi cố lấy can đảm hỏi, thiếu niên lớn như vậy còn chưa biết che dấu cảm xúc của mình, ánh mắt lúc đó rõ ràng là lo lắng không yên.

""Tuỳ ý."" ánh mắt Đát Kỷ nhìn phía ngoài cửa sổ, cô nhìn mây trắng thành từng đợt sóng, cuồn cuộn thành từng mảng.

Cũng không biết Nữ Oa có tồn tại ở thế giới này hay không.

Nếu là có, có thể hay không lại sai khiến cô nhiễu loạn thiên hạ?

Tô Đát Kỷ cười giễu thành tiếng.

Rất nhanh liền đến hòn đảo Tiểu Đức Lạp, máy bay đáp xuống một mảnh đất trống, người trong tổ chương trình ra ngoài đầu tiên, sau đó bọn họ theo thứ tự ngay ngắn đi theo xuống, thời điểm ngửi thấy mùi thơm ngát của thiên nhiên, Đát Kỷ phát ra nụ cười từ nội tâm.

Cô cười rộ lên bộ dáng đặc biệt xinh đẹp, đuôi mắt cong cong, khoé miệng giương lên, thần thái nhu hoà đem lệ khí của cô che lấp sạch sẽ, nhân viên quay phim không khỏi quay cận cảnh, mà Tô Cẩn Châu ngây ngốc nhìn Đát Kỷ, cuối cùng liền làm ra một chuyện cực kỳ muốn tìm chết.

Anh xoay người, hôn một cái thân thương trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của em gái mình.

Trong nháy mắt kia, cả đoàn phim đều im lặng.

Thân thể Đát Kỷ cứng đờ, cảm nhận được ấm áp trên khuôn mặt, cô đình trệ mở to hai mắt, động tác này khiến cô có chút ngốc ngốc đáng yêu, còn ông anh kia thì ngây ngô cười cười, sau đó vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt cô, nghĩ thầm, em gái đúng là rất đáng yêu.

Đát Kỷ rất không vui vì bị một tên ngu ngốc hôn, đây quả thực khiến cô không thể chịu đựng nổi, vì thế Đát Kỷ lập tức đi đến trước mặt đạo diễn, cúi đầu nhìn Tiền Kim Bảo đang bình tĩnh ngồi trên ghế, ""Ông có nước không?""

"? ? ? ?"

""Tôi phải rửa mặt."" Đát Kỷ xoa xoa khuôn mặt chính mình,""Nếu bị lây nhiễm bệnh sẽ không tốt lắm.""

Lời này vừa nói xong, bên ngoài một trận cười vang, Tô Cẩn Châu cảm giác càng mất mặt nhiều càng khổ sở, bởi vì anh bị em gái mình ghét bỏ.

Nhưng về sau, thời điểm tập này được phát sóng cũng không hề khiến người xem cảm thấy ngượng ngùng, trái lại còn khiến họ cho rằng đây là phương thức ở chung đặc biệt của anh em Tô gia.

Lúc này đứng bên cạnh Tô Cẩn Châu, Mộ Trầm Giác cúi đầu bật cười: ""Em gái cậu thật có ý tứ.""

Mộ Trầm Giác năm nay ba mươi tuổi, anh là người lớn tuổi nhất tham gia chương trình, Mộ Trầm Giác không quá đẹp trai, nhưng thắng là ở khí chất tao nhã trầm ổn, thực dễ dàng khiến người khác sinh ra hảo cảm.

Mộ Trầm Giác là bạn học của Tô Cẩn Chi, bọn họ trước đó cũng có chút giao tình, cho nên Tô Cẩn Châu cũng không thật sự tức giận, anh chán chường xoa xoa đầu, có chút hâm mộ nhìn Mộ Hiên Nhiên ngoan ngoãn đứng bên cạnh Mộ Trầm Giác, ""Con bé không thích em lắm.""

""Cậu cũng đừng buồn."" Mộ Trầm Giác vỗ vai an ủi, ""Bây giờ còn nhỏ đâu hiểu được thế nào là thích với không thích, kỳ thật đó là ngạo kiều mà thôi, ngoài mặt tỏ ra không thích, nhưng thật ra trong lòng lại để ý đến cậu.""

Vừa dứt lời, hai mắt Tô Cẩn Châu liền phát sáng, đầu óc được khai thông liền nghĩ, em gái anh ngoài miệng thì nói không cần nhưng trong lòng chắc chắn phấn khởi, vì vậy bất giác khoang mũi liền nóng lên, nghĩ lại thật xúc động, cũng cảm thất thật đáng yêu.

Em gái của anh thật là đáng yêu! Nếu ngoan ngoãn vâng lời làm sao có thể làm em gái Châu trưởng này!

Tô Cẩn Châu ngay lập tức lấy lại sức sống.

Kế tiếp, người dẫn chương trình liền bố trí nhiệm vụ, hiện tại đã gần giữa trưa, mỗi đội sẽ kết hợp làm cơm trưa, nhưng tất cả các nguyên liệu đều được đặt trên một chiếc thuyền ngoài khơi cách nơi này 500m, mà nhiệm vụ của họ là phải tạo ra chiếc thuyền để di chuyển, sau đó thành công lấy được nguyên liệu nấu ăn.

Vừa nghe đến yêu cầu này, sắc mặt tất cả mọi người liền không tốt, hôm nay mới là ngày đầu tiên, chương trình đã biếи ŧɦái như vậy, về sau làm sao có thể thoải mái chơi đùa?

Nhưng mặc kệ biểu tình của bọn họ có bao nhiêu rối rắm, đạo diễn thuỷ chung vẫn không bị lay chuyển.

""Nhưng mà tôi cùng Tiểu Tuyết không quá am hiểu loại chuyện này, huống hồ sức của chúng tôi cũng rất yếu."" Lăng Vi lúc này liền ý kiến, cô là em gái sinh đôi của Lăng San, bất quá bọn họ lớn lên không giống nhau lắm.

Để công bằng, đạo diễn quyết định cho phép cộng tác viên vào hỗ trợ đội tỷ muội duy nhất này hoàn thành nhiệm vụ.

Mặt khác bốn đội còn lại bắt đầu thực hiện nhiệm vụ, bên này Đát Kỷ cùng Tô Cẩn Châu cũng vừa bắt đầu tiến hành. Đát Kỷ nhìn một đống giấy các - tông cùng tấm ván gỗ trên mặt đất, trách cứ nhìn Tô Cẩn Châu, ""Trước đó anh cũng không có nói sẽ phải làm những việc này.""

Tô Cẩn Châu cũng rất lúng túng, cười cười, ""Cái đó. . . . . .Thật ra anh cũng không biết là phải làm việc này."" Anh không biết là thật, nếu biết ngày đầu tiên đã khổ cực như vậy thì có ép anh cũng không đưa em gái tới.

Vì vậy, Tô Cẩn Châu xắn tay áo lên, vô cùng hào phóng vung tay, ""Bé ngoan cứ ngồi một bên đi, anh hai tự mình làm được.""

""À."" Sau đó, Đát Kỷ thật sự đặc biệt yên tĩnh ngồi ở một bên nhìn Tô Cẩn Châu trong ngoài bận rộn.

Tô Cẩn Châu trợn tròn mắt, anh cũng chỉ là khách sáo một chút thôi! Cũng không phải thật sự muốn cô ngồi yên không làm gì cả.

Trên thực tế, Tô Cẩn Châu hoàn toàn không ghét nhiệm vụ tương tác này, cùng em gái lắp ráp thuyền để lấy nguyên liệu thật sự là ý tưởng tuyệt vời? ! Đến lúc đó cô sẽ được chứng kiến tư thế anh dũng của anh khi chèo thuyền, lập tức liền không kiểm soát được mà lộ vẻ sùng bái không phải quá tốt hay sao? ! !

Những người bên ngoài nhìn vào cũng chết lặng, trước đây bọn họ cũng chỉ đạo qua nhiều chương trình tương tác thực tế, nhưng thành thật mà nói. . . . . .Thật sự người không phối hợp như Đát Kỷ, không, từ trước đến nay cũng chưa từng xuất hiện qua!

Dù sao cũng đang đối diện với ống kính, cho dù trong lòng không vui ít nhất bên ngoài cũng giả vờ nể mặt chút xíu chứ!

""Có nên. . . . . .cắt không?""

Đây là lần thứ hai người quay phim hỏi.