Chương 12

Editor: Owntown

Kỳ thật không chỉ mình đạo diễn lo lắng sốt ruột, những người khác cũng một dạng tâm trạng như vậy.

Nhưng khi đạo diễn nhìn thấy Tô Cẩn Châu đối với Tô Đát Kỷ chăm sóc cẩn thận trước sau, đột nhiên cảm thấy não liền sáng lên, đây nhất định không phải diễn! Cho dù em gái Tô Cẩn Châu thể hiện ra rất lạnh nhạt, nhưng một Tô Cẩn Châu biểu hiện mặn mà rực rỡ không phải quá tốt rồi sao? Không phải mọi người thường có câu thiết huyết nhu tình*, Tô Cẩn Châu ngày thường vẫn biểu hiện ra bên ngoài là người kiêu ngạo, thế nhưng chương trình lần này lại cho thấy một mặt khác của anh, người xem cũng sẽ cảm thấy được sự mới mẻ.

* thiết huyết nhu tình: ""thiết huyết"" nghĩa là lòng dạ cứng như thép, sắt đá kiên cường, ""nhu tình"" chính là tình cảm dịu dàng, ôn nhu. Ở đây là chỉ người có lòng dạ sắt đá lộ ra tình cảm ôn nhu.

Vì thế đạo diễn tính toán một lúc, liền cảm thấy Đát Kỷ tham gia cũng không tạo bất lợi gì.

Đạo diễn cùng Tô Cẩn Châu thương lượng một chút, trong chốc lại liền tiến hành công việc quay phim, ban đầu liền cho người xem nhìn một chút hành động thân thiết khi ở nhà, sau này đi đến hòn đảo biệt lập chim không thèm ị kia mới có thể khiến mọi người cảm nhận sự tương phản.

Tô Cẩn Châu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, vì vậy vỗ vỗ bả vai Đát Kỷ, ""Cùng anh đi lên thay đổi quần áo.""

""Tôi mặc như này rất thoải mái."" Cô nhìn áo sơ mi cùng quần jean trên người, ""Không cần đổi.""

Em gái cậu rất không phối hợp!

Tô Cẩn Châu cảm giác thật xấu hổ, anh kiên nhẫn khuyên giải an ủi Đát Kỷ: ""Bé ngoan, cùng anh đi đổi bộ đồ khác.""

Đát Kỷ nhướng mày, mơ hồ có chút không vui.

Tô Cẩn Châu hiện tại sợ nhất là Đát Kỷ không vui, vì thế khuôn mặt tươi cười đon đả đáp ứng, ""Được! Không đổi thì không đổi!""

Thời điểm quay đầu về phía đạo diễn cùng nhân viên quay phim lại là một bộ dáng lãnh diễm cao quý người lạ chớ gần.

""Em gái tôi không muốn đổi quần áo, chúng ta cứ như vậy mà quay tiếp đi.""

Những người khác đối với việc Tô Cẩn Châu lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng liền tỏ vẻ líu lưỡi, trông thấy Đát Kỷ không có vẻ muốn đổi quần áo liền bó tay, chỉ có thể chuẩn bị quay phim.

Hai người cùng ngồi trên sô pha, Tô Cẩn Châu vẫn luôn luôn ăn ảnh, cho dù anh không trang điểm, không cần che khuyết điểm cũng cực kỳ đẹp trai tuấn tú; mà Đát Kỷ càng không phải nói đến, mái tóc đen bóng buộc cao, đơn giản áo sơ mi trắng kết hợp với quần jean khoác trên người cô cũng tôn lên vẻ soái khí*, hai người sóng vai ngồi cùng nhau không hiểu sao hết sức hài hoà.

* soái khí: đẹp trai, cool ngầu.

Tiền đạo diễn cảm khái gen người Tô gia thật mạnh mẽ, bởi vì ông từng gặp qua anh cả của Tô Cẩn Châu, quả thật, không trở thành diễn viên thật sự là điều đáng tiếc, không ngờ cô em gái cũng thật là xinh đẹp, nếu để Tiền đạo diễn nhìn thấy dáng vẻ Đát Kỷ trong quá khứ nhất định sẽ khiến ông bật khóc.

Trước lúc quay phim đạo diễn đã cùng bọn họ thương lượng hoàn hảo, đầu tiên là để cho hai người nói về một chút cảm nhận đối với nhau cùng với cuộc sống trong gia đình, Tô Cẩn Châu trả lời thật khách sáo, cho rằng bản thân anh trước kia bận rộn công việc vẫn không cùng em gái mình gần gũi ở chung, bọn họ hơn kém nhau mười tuổi, cũng có khoảng cách khác biệt, lần này chủ đề của chương trình là vô cùng hoàn hảo.

Đến thời điểm máy quay chuyển hướng sang Đát Kỷ, tất cả mọi người đều choáng váng, Đát Kỷ nhẹ giọng nói, ""Hừ.""

Này này cô hừ cái gì mà hừ!

Phát biểu cảm nhận không phải là hừ đâu! Ánh mắt trào phúng cùng với biểu tình ""Các ngươi đều là nhân loại ngu xuẩn"" là thái độ gì đây?

Nhân viên quay phim không khỏi nhìn về phía đạo diễn, ""Đoạn này có cần cắt không?""

""Không cần."" Đạo diễn phất phất tay, ""Chương trình này của chúng ta nhất định phải cho người xem cảm nhận được sự chân thật, không cần cắt."" Ngược lại ông cảm thấy như này thật mới mẻ, bởi vì mọi người thời điểm đối mặt với máy quay đa phần đều không tự chủ được mà khẩn trương, mặc kệ ở đây là người quay phim hay chụp ảnh căng thẳng, nhưng trạng thái của Đát Kỷ lại vô cùng tốt, vô cùng tự nhiên.

Tô Cẩn Châu mày đẹp nhíu lại, anh đưa tay giật giật Đát Kỷ: ""Bé ngoan ~""

Tô Cẩn Châu giọng điệu trầm thấp, thời điểm gọi như vậy gần như vô cớ khiến người khác □□* hoặc tựa như làm nũng cầu xin. Sau này khi phân cảnh này được phát sóng, thời điểm đó tiếng ngân này nổi lên tứ phía, mưa đạn* trên mạng đều đồng nhất một dạng ""Bé ngoan"".

* tác giả ghi như vậy □□, đoạn này mình chém.

* mưa đạn (đạn mạc): đại khái là kiểu bình luận hiển thị trực tiếp trên màn hình, liên tục như bắn súng.

""Em không có gì muốn bày tỏ với anh trai sao?"" Tô Cẩn Châu hiện tại tự xưng anh trai cực kỳ thuận buồm xuôi gió, trước kia anh không cảm thấy, bây giờ thế nhưng lại phát hiện anh trai là một danh hiệu vô cùng tốt, khiến cho anh thật muốn trung thành với danh xưng này.

Tô Cẩn Châu quyết tâm muốn đối xử với Đát Kỷ thật tốt, muốn đem từng thiếu sót trước kia từng bước đền bù lại.

Đát Kỷ khẽ chớp mắt, khoé môi giương lên, ""Anh muốn nghe?""

""Tất nhiên là muốn!"" Tô Cẩn Châu trả lời rõ ràng lưu loát, anh cảm thấy bản thân biểu hiện vô cùng tốt, cho nên rất muốn biết Đát Kỷ đối với mình có cảm tưởng gì.

Đát Kỷ nghiêng nghiêng đầu, động tác này khiến cô có chút đáng yêu, tiếp theo cô chớp chớp mắt, sau đó nhẹ nhàng mở miệng, ""Anh hai ấy là . . . . . ."

Em gái của ông đây tuyệt vời*! Không hiểu sao có chút kích động!

* Trong bản dịch ""玛 ""là ""Ngải mã"", mình search gg thì ra ""Emma"" - mình đoán nó ám chỉ một cô gái "xinh xắn, thông minh và giàu có".

Tô Cẩn Châu vẻ mặt chờ mong nhìn Đát Kỷ, cổ vũ cô tiếp tục nói tiếp. Sau đó Đát Kỷ liền trả lời, ""Một ngày có 23 giờ ngu ngốc.""

""Còn một giờ nữa thì sao?"" Khách mời chủ trì (MC) không tự chủ hỏi một câu.

""Giả ngu ngốc*.""

* 卖蠢: Bán xuẩn, chơi chữ của chữ "bán manh" [卖萌] - tỏ ra dễ thương.

Đát Kỷ nói xong liền khiến mọi người cười ầm lên, bởi vì có người dám nói Châu trưởng ngu ngốc gì gì đó thật là một đề tài cực kỳ mới lạ. Mà về sau, phân đoạn này thật sự trở thành một đề tài được bàn tán. Đồng thời cụm từ ""Một ngày có 23 giờ . . . . . ." trở thành câu nói thịnh hành trong năm 2110.

Mọi người có thể đừng cười trên nỗi đau người khác được không, Tô Cẩn Châu không cam lòng, cuối cùng vẫn thu thập đồ dùng này nọ rồi khởi hành.

Đạo diễn trước đó đã thông báo cho bọn họ, cả tổ chương trình sẽ đến một hòn đảo biệt lập hoang vu vắng vẻ có tên là Tiểu Đức Lạp, trừ bỏ hải quân đóng quân xung quanh, thì hoàn toàn là một cô đảo.

Năm đội sẽ tụ họp lại ở sân bay, sau đó sẽ cùng đi Tiểu Đức Lạp, chờ Tô Cẩn Châu dẫn Đát Kỷ tới thì thời điểm trước đó bốn đội ngũ còn lại cũng đã xuất hiện rồi, mà trong đó còn có không ít gương mặt quen thuộc.

""Hi!"" Tô Cẩn Châu trước hết cùng mọi người làm động tác chào hỏi, anh giương tay lên, tươi cười rực rỡ, cực kỳ đẹp trai.

Hiện tại tham gia chương trình có năm đội, ngoại trừ Tô Cẩn Châu cùng Đát Kỷ, bốn đội anh chị em còn lại cũng cực kỳ nổi bật. Cặp con lai - anh em nhà Jones từ nhỏ đã vô cùng nổi tiếng, lý do là bắt nguồn từ bố của bọn họ, lão Jones là đạo diễn nổi danh Hollywood, mà mẹ của họ cũng là một siêu mẫu mọi người biết đến trước khi qua đời; tiếp theo là Lăng Vi cùng Lăng Tuyết, là cặp chị em duy nhất ở nơi này, bọn họ cũng hết sức được mọi người chú ý; Mộ Trầm Giác cùng Mộ Hiên Nhiên đều không phải là người trong giới, nhưng danh khí của bọn họ so với người trong showbiz cũng không kém bao nhiêu, Mộ Trầm Giác là tác gia trẻ tuổi hiện nay, sáng tác ra không ít tiểu thuyết kinh điển, còn có em trai anh ta, Mộ Hiên Nhiên lớn lên lại xinh đẹp tinh tế..

Cuối cùng đối thủ lớn của Tô Cẩn Châu, anh em Lý gia, anh cả Lý Sâm đã từng cùng Tô Cẩn Châu tham dự giải đua xe F1, tiếc là cả hai người đều không có duyên với quán quân, hơn nữa quan hệ giữa bọn họ cũng không tốt lắm.

""Trước khi lên máy bay, trước tiên mọi người sẽ được nhận thẻ bài có ghi số thứ tự của chính mình, mà số thự tự này cực kỳ quan trọng, trừ bỏ bản thân còn lại không cho bất kỳ người nào nhìn thấy!""

Vào lúc này, người dẫn chương trình đem một chiếc hộp đặt tại vị trí, những người khác đều tập trung nhìn nó, cuối cùng tất cả đều tiến lên lấy số của mình.

Đát Kỷ nhìn thẻ bài trên tay, 03, đây cũng phải con số may mắn, cô khẽ nhướng mày, đem thẻ bài cất vào trong túi.

""Bé ngoan, em là số mấy?"" Tô Cẩn Châu tò mò đi đến, cô hừ một tiếng cũng không có đáp lại.

Tô Cẩn Châu xấu hổ sờ sờ mũi, anh cảm thấy em gái rất không cho mình mặt mũi, cúi đầu nhìn thẻ bài trên tay, mặt trên viết số 10, là số cuối cùng.

Tất cả các nhóm rốt cuộc phải xuất phát, nhưng vào lúc này, Đát Kỷ lại cảm giác được một hơi thở vô cùng quen thuộc, bước chân cô hơi ngừng, xoay người nhìn lại.

Người đàn ông đứng trung tâm được mọi người vây quay, hai chân anh thon dài, khí chất trầm ổn, nhưng khoảng cách quá xa, Đát Kỷ không thấy rõ dáng vẻ của người nọ, vì vậy đành mím môi, đi theo phía sau Tô Cẩn Châu.

Trong nháy mắt, ngay tại thời điểm cô quay đi, người nọ ngừng bước.

Người bên cạnh khó hiểu nhìn, ""Tiên sinh?""

""Không, không có việc gì."" người nọ thanh âm trầm ổn, ngón tay hơi siết thật chặt, tiếp tục đi về phía trước.

Lần nữa rời khỏi nơi này, anh khi nào có thể trở về, Đát Kỷ?