Chương 14

Editor: Owntown

Sau cũng vẫn quyết định không cắt phân đoạn này. Bởi vì còn có một thể loại cường đại gọi là hậu kỳ, hậu kỳ là sự tổng hợp của cắt ghép pha trộn điêu luyện, ngay tức khắc bóp méo sự thật , khiến cho bản thân mọi người đều thật giả khó phân biệt. Nếu trực tiếp đem phân cảnh này truyền ra bên ngoài, nước miếng cư dân mạng cũng đủ nhấn chìm Đát Kỷ, đến lúc đó cho dù cô lớn lên có xinh đẹp đến mấy cũng không dùng được.

Đát Kỷ ngồi trên khối đá nhỏ, mặt trời lên cao thời tiết đang nóng dần lên, chín người còn lại vẫn bận rộn hừng hực khí thế, bọn họ chưa bao giờ thử qua công việc này, tự nhiên sẽ gặp đủ loại sứt đầu mẻ trán.

Bất quá nổi bật nhất chính là anh em nhà Jones, bọn họ mang trong mình dòng máu Trung - Mỹ, bộ dáng so với người bình thường còn to lớn hơn, hai người hành động cũng cực kỳ lưu loát, phối hợp lộ rõ vẻ ăn ý, Buniel Jones còn là người hài hước, thường hay trêu đùa vài câu.

Lại nhìn đến đội Lăng Vi, bởi vì có giúp đỡ của cộng tác viên nam mà tốc độ cũng cực kỳ nhanh chóng. Còn Mộ Trầm Giác vốn là người hoạt động văn chương, anh ta chưa bao giờ đóng tàu, nhưng cũng đã từng viết qua, từ lúc bắt đầu liền bận đến đầu tắt mặt tối, bây giờ đã thuần thục, tốc độ thực hiện đúng là đáng kinh ngạc. Cuối cùng là anh em họ Lý, hai người phối hợp không quá tốt nhưng cũng không tệ lắm. Chỉ duy Tô Cẩn Châu là hỏng bét nhất.

Tô Cẩn Châu vốn quần là áo lụa, anh từng thử qua đua xe lẫn bài bạc, từng đánh qua LOL và cũng từng thử qua F4, nhưng anh lại chưa từng chế tạo thuyền, cũng không có trí nhớ tốt như Mộ Trầm Giác, không có thể lực lớn, càng không có nhân viên hỗ trợ, vì thế quả thực là hỏng bét.

""Cậu đang làm. . . . . . . . . . . .L*иg hấp?"" Mộ Trầm Giác ở một bên đã gần như hoàn thành, quay đầu ngó thử liền trông thấy cái vật giống như l*иg hấp, lập tức không thể nhịn được cười.

Sau này hậu kỳ ở phía dưới bỏ thêm mấy chữ: Đại tác gia trêu chọc.

""Đây rõ ràng là thuyền! Đại phi thuyền!"" Tô Cẩn Châu vịt chết còn mạnh miệng, có chết anh cũng không muốn mất hết mặt mũi trước mặt em gái mình.

""À, đại phi thuyền."" Mộ Trầm Giác quỷ dị cong cong khoé môi, anh ta tìm đến một cây bút than đen, ở trên mặt l*иg hấp lưu loát viết xuống mấy chữ to —— Siêu cấp đại phi thuyền!

Đại phi thuyền thiết kế cực kỳ đặc biệt.

Thấy vậy,Tô Cẩn Châu liền không vui nổi.

Đát Kỷ cũng vậy, cười nhạo anh trai thân thể này khác gì đang cười nhạo cô, Đát Kỷ tự nhiên không cho phép người khác làm vậy với mình, vì thế cô liền vỗ vỗ mông đứng dậy.

Tô Cẩn Châu trông thấy, liền hướng về Đát Kỷ cười cười, ""Chân bị tê sao? Chạy hai vòng, nếu mệt thì tìm chai nước uống, anh rất nhanh liền xong.""

Rất nhanh liền xong?

Đát Kỷ trầm mặc nhìn cái vật giống l*иg hấp lớn kia, cô mím môi, xắn tay áo rồi bước tới.

""Bé ngoan muốn ngồi thử sao?"" hai mắt Tô Cẩn Châu sáng lên, sau đó tay tranh thủ xoa xoa đầu cô, ""Em đúng là cho anh trai mặt mũi.""

Đát Kỷ thật sự rất nể mặt, một cước liền đem ""L*иg hấp lớn"" kia đạp vỡ.

Tô Cẩn Châu không khỏi hít một ngụm khí lạnh, anh thê lương kêu lên, ""Bé ngoan ——! ! ! !"

Tiếng kêu quá mức thảm thiết, khiến người khác không thể không chú ý, nhìn nhìn Tô Cẩn Châu lại liếc liếc Đát Kỷ, mọi người vô cùng ăn ý đẩy nhanh tốc độ.

Tô Cẩn Châu hé ra khuôn mặt khóc tang, ""Bé ngoan ~~ em đạp nát đại phi thuyền của chúng ta rồi, như vậy làm sao có thể chèo thuyền đi lấy nguyên liệu, anh trai làm sao nấu cho em ăn.""

Em gái không nghe lời, anh có khả năng được sung sướиɠ hưởng thụ không?

Đát Kỷ hừ lạnh một tiếng, ngồi dậy cẩn thận nghiên cứu, tên ngốc Tô Cẩn Châu này còn không sử dụng tấm gỗ, Đát Kỷ tuy rằng chưa từng đóng tàu nhưng cũng từng xem người khác đóng, hồ ly tinh vốn là giống loài thông tuệ, chúng có thể dễ dàng học được trong một lần, mà Đát Kỷ tu luyện ngàn năm, càng tự nhiên không cần nhắc đến.

Cô vuốt cằm tinh tế đánh giá, thuyền trước tiên phải cần có long cốt*, nhưng long cốt lại quá mức phức tạp, cho nên chỉ có thể dùng tấm ván làm một cái long cốt đơn giản, tiếp theo là giấy các - tông, giấy các - tông nếu đặt ở bên dưới nhất định không thể, vậy nên chỉ có thể dùng để tạo hình thuyền.

* Long cốt (Keel): là bộ phận quan trọng, nằm ở dưới đáy thuyền theo trục dọc, kéo dài từ trước ra sau. Nó đóng vai trò như xương sống của một con thuyền. Long Cốt chính là điểm tựa để từ đó người ta gắn vào các bộ phận khác, nó còn có tác dụng "chẻ nước", giúp con thuyền tiến thẳng về phía trước thay vì dạt sang hai bên.

""Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?""

""Không tới nửa giờ."" Vừa nói đến thời gian, Tô Cẩn Châu càng thêm khổ sở.

Đát Kỷ hừ cười một tiếng, lại trông thấy vẻ mặt cô đơn của Tô Cẩn Châu, đáy lòng không hiểu sao có chút không nỡ, vì thế hạ mềm giọng nói:

""Kịp.""

Thanh âm Đát Kỷ nhu hoà, mỗi lần cô dịu dàng nói chuyện mang theo ẩn ẩn cưng chiều.

Vì vậy, mọi người trên trường quay bất tri bất giác bị thu hút, mà sau này hậu kỳ tinh nghịch sẽ thêm vào mấy chữ hồng phấn: muội muội rất chiều chuộng ~

Tô Cẩn Châu sụt sùi, gật gật đầu với Đát Kỷ, kỳ thật anh căn bản cũng không ôm hy vọng gì nữa, Tô Cẩn Châu đã chuẩn bị tốt tinh thần chịu trừng phạt. Mỗi chương trình thực tế sẽ có tiết mục này, người thua cuộc luôn nhận những trừng phạt kỳ kỳ quái quái, đây là một sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi.

""Bao nhiêu tuổi rồi còn khóc, mau lại đây hỗ trợ.""

Tô Cẩn Châu muốn thanh mình rằng bản thân không có khóc, nhưng nếu anh giải thích, khẳng định cô sẽ không vui, vì vậy anh đành nhanh chóng chạy qua.

Đát Kỷ tự nhiên sẽ không sử dụng sức lực của mình một cách ngu ngốc, cô còn có chút linh lực, dùng vào việc này dư dả, vì thế nhanh chóng đem long cốt đóng đinh cố định hoàn hảo, lại bảo Tô Cẩn Châu đem các - tông cứng bọc lên. Mọi người bên ngoài liền trợn tròn mắt.

""Điếu tạc thiên*!""

* Điếu tạc thiên (吊炸天) hoặc là Điểu tạc thiên (屌炸天): là một từ lưu hành trên mạng TQ, có ý hình dung người kia rất lợi hại ở phương diện nào đó hoặc là một sự kiện nào đó khiến người ta kinh ngạc.

Đát Kỷ một giây trước vẫn còn là tiểu mỹ nhân lãnh diễm cao quý, một giây sau liền xắn tay áo đóng thuyền, trọng yếu là dáng vẻ cô thoạt nhìn rất là nhẹ nhàng.

Đạo diễn ở một bên cảm giác bản thân bị vả mặt, đây làm sao có thể là một cô gái yếu đuối nhu nhược, đây rõ ràng chính là —— siêu năng lực gia xinh đẹp như hoa.

Đạo diễn liền sáng tỏ!

Bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới Đát Kỷ là nhóm xuất phát đầu tiên, Mộ Trầm Giác cùng anh em Jones theo sát phía sau.

Nhóm Đát Kỷ có thể di chuyển nhanh chóng, với điều kiện là Tô Cẩn Châu không phải người chèo thuyền!

Anh khua mái chèo lung tung loạn xạ, ""thuyền"" nho nhỏ di chuyển dậm chân tại chỗ, Đát Kỷ chèo sang bên phải, anh lại chèo sang bên trái, chờ cô chèo qua bên trái thì anh lại khua sang bên phải, thật sự tức không nói nên lời.

""Cẩn Châu, chúng tôi đi trước."" Mộ Trầm Giác vẫy tay với họ một cách khıêυ khí©h, ngay cả Mộ Hiên Nhiên, người luôn luôn ngại ngùng cũng nhìn bọn họ cười cười.

Tô Cẩn Châu có chút buồn bực, anh cau mày, lại không thể làm gì được.

Trong chốc lát, Đát Kỷ thật sự bị Tô Cẩn Châu vụng về làm cho tức phát khóc, cô hít sâu một hơi: ""Anh là heo à?!"

Tô Cẩn Châu thật oan ức, nhưng không dám cãi lại.

""Anh đừng động."" Đát Kỷ tiến lên, đoạt lấy mái chèo còn lại, bọn họ ở chỗ này lãng phí thời gian quá nhiều, chờ một lát nữa chắc chắc nguyên liệu ngon đều bị lấy hết. Bây giờ là thời điểm mấu chốt để khôi phục linh lực, Đát Kỷ cũng không muốn uỷ khuất chính mình.

Cô niệm một câu chú, nước gợn sóng dần nhanh hơn, chỉ thấy cô một bên chèo phải một bên chèo trái, lướt nhẹ vươn nhanh.

Hai cánh tay cô nhỏ nhắn tinh tế, nhưng sức lực lại vô hạn, đương nhiên đây người bên ngoài nhìn vào. Thực tế, Đát Kỷ di chuyển thật nhẹ nhàng, chỉ là hơi chút lãng phí một ít linh lực mà thôi.

Tô Cẩn Châu cảm thấy bản thân thật vô dụng, nhìn em gái mình vẻ mặt bình tĩnh, nhịn không được mở miệng hỏi, ""Có cần anh hỗ trợ không?""

""Anh tốt nhất cứ ngồi yên đấy là đã giúp tôi rất nhiều."" Đát Kỷ tức giận nói, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt anh ảm đạm, cô thế nhưng có chút mềm lòng, có thể do anh cùng thân thể này có chung huyết thống, vì thế thở dài một hơi, giống như là an ủi nói, ""Chỉ là anh không thích hợp với công việc này mà thôi.""

Hai mắt Tô Cẩn Châu sáng lên, sau đó lại liền ảm đạm xuống, ""Em có cảm thấy anh thật vô dụng?""

""Đúng."" Đát Kỷ trả lời rất thành thật, ngay cả một chút do dự cũng không có, trái tim Tô Cẩn Châu mới nãy vừa nhảy nhót, hiện tại liền rơi xuống đáy vực.

Tiếp đó lại nghe Đát Kỷ mở miệng nói, ""Không có ai là toàn năng cả, anh đã làm tốt lắm rồi."" Đát Kỷ thật sự cảm thấy Tô Cẩn Châu đã làm rất tốt, cô đã đến thế giới này hơn nửa năm, gần như hiểu được toàn bộ thế giới này, cũng hiểu rõ con người Tô Cẩn Châu, anh chưa bao giờ đứng ra giúp đỡ người khác, ngoại trừ chuyện cô rớt xuống nước kia.

Đúng vậy, Đát Kỷ đã sớm biết chuyện xảy ra với Lăng San là Tô Cẩn Châu làm, bằng không cô sao có thể cho qua dễ dàng như vậy, càng không có chuyện đối xử hoà nhã vơi Tô Cẩn Châu như thế.

Tô Cẩn Châu cảm thấy cổ họng có chút nghẹn ngào, anh yếu ớt nhìn Đát Kỷ, sau đó nói, ""Bé ngoan, em thật tốt ~"

Đát Kỷ hừ một tiếng, quay lưng không thèm nhìn Tô Cẩn Châu.

Bọn họ rất nhanh liền vượt qua Mộ Trầm Giác đang dẫn đầu, lần này Tô Cẩn Châu đặc biệt khoe khoang dựng ngón giữa với Mộ Trầm Giác, xoay người vốc một ít nước hắt lên người anh ta, vẻ mặt kiêu ngạo nói, ""Xem đi! Đại phi thuyền của tôi thật sự rất tuyệt!""

""Nhưng mà cũng không phải do anh Cẩn Châu làm!"" Người vốn yên lặng ít nói, thoạt nhìn rất dễ bắt nạt như Mộ Hiên Nhiên bất ngờ lên tiếng. Bởi vì vận động, hai má trắng nõn hiện lên một tầng đỏ ửng, nhìn qua đặc biệt thu hút, tiếp đó Mộ Hiên Nhiên mỉm cười vô hại nhìn Tô Cẩn Châu, ""Anh Cẩn Châu quên mất rồi sao? Đại phi thuyền của anh đã sớm tang thân dưới chân Đát Kỷ rồi.""

Tô Cẩn Châu: = 口 =!

Không thể chịu nổi, miệng cười tủm tỉm quả nhiên không phải là thứ gì tốt.

""Ha —— không biết xấu hổ ——" Mộ Trầm Giác khống chút lưu tình bổ thêm một đao.

Đát Kỷ nhanh chóng dễ dàng đoạt vị trí thứ nhất, cô láy túi thức ăn có nhiều thịt nhất trên thuyền, còn thuận tiện lấy túi lớn thứ hai đưa cho Mộ Trầm Giác, khiến anh ta cực kỳ thụ sủng nhược kinh*.Dù sao từ đầu đến giờ, Đát Kỷ đều tỏ ra mặt lạnh, mặc dù lớn lên xinh đẹp, nhưng trên người lại mang theo ngạo khí khó tiếp cận, thoạt nhìn không dễ ở chung, Mộ Trầm Giác cũng hiểu rõ, hiện tại đây là. . . . . . Kết giao*?

* thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

* 示好 - Kì hảo: bày tỏ sự thân thiện để làm quen với người khác.

""Cảm ơn."" Mộ Trầm Giác mỉm cười tao nhã, cảm tình đối với cô tăng lên.

Thời điểm trở về liền rất nhẹ nhàng thoải mái. Trên đường về, họ gặp chị em Lăng gia đang đi được nửa đường, con thuyền của họ có hình đa giác, thoạt nhìn rất kiên cố an toàn, cùng với sự trợ giúp của cộng tác viên nam không thoát khỏi quan hệ, dù sao mọi người đều thấy được, hai chị em bọn họ cũng không giúp đỡ được nhiều.

Lăng Vi thân thiết hướng Tô Cẩn Châu nở nụ cười, còn biểu thị chào hỏi, cô lớn lên xinh đẹp hơn nhiều so với chị gái mình là Lăng San, bộ dáng cười lên cũng thật thanh thuần, đáng tiếc là Tô Cẩn Châu liếc mắt cũng không buồn nhìn.

Đát Kỷ cười lên một tiếng như là châm biếm.

Làm cho hai chị em Lăng Tuyết càng xấu hổ, may mắn một màn nho nhỏ bên này không bị phát hiện, bằng không rất khó để giải thích.

Sau khi lên bờ, bọn họ đến phòng bếp đã được dựng sẵn chuẩn bị nấu cơm, đáng tiếc bên trong trừ bỏ dao phay, đồ gia vị cùng xoong nồi thì không còn gì cả, Tô Cẩn Châu liền biết đạo diễn không có khả năng dễ dàng cho bọn họ ăn một bữa cơm như vậy!

Đát Kỷ không thèm để ý đặt nguyên liệu ở một bên, mà ở phía sau, Mộ Hiên Nhiên đi đến.

-------------------

*Hình ảnh long cốt:

Con Đường Ảnh Hậu Của Đát Kỷ - Chương 14