Ba của Thủy cầm lấy chiếc khăn giấy, ông cố gắng không khóc nhưng những giọt nước mắt thương con vẫn lăn dài trên đôi gò má nhăn nheo của ông, không gọi Thủy dậy được, ông lẳng lặng bước ra khỏi phòng của cô .
Ở nhà dưới chị Vân đang ngồi nhìn ra cửa sổ, chị đang nghĩ về Linh , đứa em xinh đẹp và thông minh nhất trong tất cả các anh chị em . Vừa nghe tin chẳng lành, chị đã đáp chuyến bay sớm nhất về nhà của Linh và Thủy . Ngôi nhà lặng câm không một bóng người, chị đang loay hoay trước cửa thì may sao bà hàng xóm ở nhà bên cạnh nhìn thấy chị, bà ấy chạy lại ôm lấy chị, và chỉ có thế, cả hai người cùng òa lên khóc . Bà là người đã chở chị Vân vào bịnh viện để đón Thủy về, từ lúc Linh mất, cô như người mê sảng, không một giọt nước mắt chảy xuống, không một lời thở than, không một tiếng đòi hỏi, cô như một người đang cận kề với cái chết, cho nên các bác sĩ đồng nghiệp đã mang cô vào nhà thương chăm sóc và liên tục truyền thuốc an thần vào mạch máu của cô . Bây giờ, tất cả đều dồn hết nỗ lực vào việc cứu chữa Thủy .
Ba của Thủy bước đến cạnh chị Vân, ông nghẹn ngào hỏi :
- Bây giờ cô tính lo tang lễ của Linh làm sao ?
Chị Vân cố mãi mới bật được lên một tiếng nói:
- Thứ Sáu này các anh chị em cháu mới về đông đủ, sáng thứ Bảy thầy mới về làm lễ phát tang được .
Ba của Thủy gật đầu, dù gì mình cũng là người Việt Nam, phải làm cho đúng nghi lễ cổ truyền . Ông quay lại hỏi anh Phong:
- Tôi muốn tự tay mua hoa để trên quan tài cho Linh, cậu làm ơn chở tôi đi mua nhé ?
Anh Phong sốt sắng:
- Dạ , bác muốn đi lúc nào cũng được .
Ba chợt nhớ ra, ông hỏi:
- Tôi muốn đến nhà quàn nhìn mặt Linh lần cuối, không biết có được không ?
Anh Phong trả lời:
- Dạ, sao cũng được , cháu không thấy có trở ngại gì cả .
Nói xong, hai bác cháu bước ra xe. Mặc dù là mùa hè nhưng ba của Thủy vẫn thấy trong lòng ông lạnh buốt, mới ngày nào hai đứa còn tíu ta tíu tít về nhà ăn Tết với ông mà bây giờ Linh đã trở thành người thiên cổ . Con gái của ông đã hạnh phúc quá bên cạnh Linh mà sao số phận lại nỡ lấy mất Linh đi ? Bây giờ ông mới thấy được rằng giữa Thủy và Linh đã có một sự gắn bó, mà không cần đến bất cứ một điều gì trên đời ràng buộc , không cần những cái đám cưới cầu kỳ, không cần những tờ giấy hôn thú ngớ ngẫn, cái tình chăn gối, cái nghĩa hôn phối đã được hình thành giữa hai người thật sự yêu thương nhau mà chỉ có cái chết mới chia rẽ họ được mà thôi .
Nhà quàn nằm trên một con đường thật là yên tĩnh, những cây liểu rũ xuống chung quanh trông thật là buồn nhưng không kém phần trang trọng . Người thư ký là một phụ nữ đã luống tuổi, bà bước ra đón anh Phong và ba:
- Chào anh, chào bác, chắc bác là ba của Linh, tôi xin thành thật chia buồn cùng bác .
Ba và Anh Phong nhìn nhau, cuối cùng ba lên tiếng:
- Thưa bà, Linh là con dâu của tôi .
Bà thư ký nhà quàn nhìn ba ngờ vực:
- Tôi xin lỗi, nhưng trong hồ sơ của cô Linh không có tên chồng và tên của những người trong gia đình chồng .
Thấy tình hình căng thẳng, anh Phong xen vào:
- Dạ, chắc chị Hai tôi quên bỏ tên của mọi người vào, bà thông cảm, gia đình bối rối quá .
Bà thư ký lắc đầu:
- Tôi cũng xin lỗi nhưng chúng tôi phải làm đúng theo qui định của nhà quàn, nếu không có tên trong danh sách thân nhân của người quá cố, chúng tôi không thể cho vào .
Anh Phong và ba lại nhìn nhau, họ thật sự không biết phải làm sao, anh Phong quay sang hỏi bà thư ký:
- Vậy bây giờ chúng tôi phải làm sao ?
Bà thư ký trả lời:
- Vì cô Vân là người đứng khai cho nên cô ấy phải đến đây để khai lại .
Ba của Thủy và anh Phong tiu nghỉu quay ra, mỗi người mang theo một ý nghĩ trong đầu nhưng cả hai đều tự hỏi, làm sao để khai Thủy là người hôn phối của Linh ?
Sáng thứ bảy, các anh chị em và các cháu của Linh đã về đông đủ từ hôm trước, mọi người buồn bã và thẫn thờ ngồi bên nhau . Lẽ ra những giây phút gặp gỡ họp mặt là những giây phút vui vẽ và hạnh phúc nhất của mọi người, nhưng mà bây giờ thì chẳng ai nói một lời, mấy đứa nhỏ biết thân biết phận nên chỉ xúm xít vào một góc , ngoan ngoan chơi với nhau, tất cả bị bao trùm bởi một sự trống vắng đến lạnh người, còn đâu tiếng cô em nhỏ chọc người này phá người kia?
Ba của Thủy bồn chồn bước qua bước lại trong nhà bếp, chỉ còn vài tiếng nữa thôi là thầy đến làm lễ phát tang mà Thủy vẫn chưa tỉnh lại, ông muốn kêu một ai đó giúp ông làm cho Thủy tỉnh dậy nhưng lại ngại ngùng vì họ đâu phải là con của ông . Các anh chị của Thủy chẳng một ai buồn về dự đám tang của Linh, đối với họ Linh chỉ là một người bạn của Thủy, bạn của em chết, đâu có gì là quan trọng ? Ba cảm thấy cô đơn và lạc lõng giữa những người thân của Linh, không biết ba có tưởng tượng hay không nhưng ông cảm thấy hình như anh chị của Linh lại có vẽ hờn trách Thủy vì tai nạn đáng tiếc xảy ra cho Linh . Nhưng dù ai có nghĩ gì đi nữa, trong đầu óc mộc mạc , đơn giản của Ba chỉ nghĩ đến có một việc, Thủy phải có mặt để được thầy phát tang , dù đó chỉ là một nghi lễ nhưng đối với ba đó là một niềm tin , môt điều thiêng liêng và là một bổn phận mà Thủy phải làm .
Cuối cùng không thể chờ đợi lâu hơn, ba bước lên phòng khách hỏi mọi người:
- Tôi nghĩ rằng chúng ta nên lên lầu đỡ Thủy xuống để dự lễ phát tang.
Mọi người ngạc nhiên nhìn ba, chị Vân trả lời:
- Không sao đâu bác, Thủy nó không tỉnh dậy được thì hãy để cho nó nằm đó .
Ba lắc đầu:
- Xin các cô các cậu hãy thương cho em, cho nó xuống chịu tang Linh , dầu gì thì hai đứa chúng nó cũng đã có cái nghĩa ...
Nói đến đây ba nghẹn lời, ông không thể nói nốt được hai chữ mà ông muốn nói , dù gì hai đứa chúng nó cũng đã có cái nghĩa phu phụ, phu đâu ? phụ đâu ? chúng nó chỉ là hai đứa con gái mà thôi!
Chị thứ ba của Linh, chị Châu, không biết là chị không hiểu Ba của Thủy muốn nói gì hoặc là chị cố ý không muốn hiểu, gạt phắt đi:
- Xin lỗi bác, chúng tôi là người nhà của Linh , tôi thiết nghĩ chúng tôi để tang cho Linh là đủ rồi .
Đến đây thì ba không còn chịu nỗi được nữa, ông giận dữ la lên:
- Các cô các cậu ở xa làm sao biết được chuyện gì đã xảy ra, chúng nó đã ăn ở với nhau như vợ chồng, không bao giờ rời nhau đến nữa bước mà bây giờ cô còn nói rằng chỉ có các cô các cậu là người thân, cháu Linh chẳng may mất đi, để lại con gái tôi thân tàn ma dại , nằm thoi thóp như thế mà cô còn nỡ lòng nào mở miệng ra bảo rằng nó không là gì của em cô ...
Ở trên lầu, tiếng mọi người cãi vã nhau vọng lên làm cho Thủy thức dậy, cô khẽ cựa mình vói tay sang bên cạnh để tìm Linh . Hơi lạnh từ chỗ nằm cũ của Linh và những sợi dây nước biển lòng thòng đánh thức tiềm thức đang yên ngủ của Thủy, nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, cô òa lên khóc . Linh đã đi thật xa rồi, sẽ không bao giờ cô được ngủ dậy nắm lấy tay người yêu như mỗi buổi sáng cô đã từng làm . Cô nhìn chung quanh rồi lấy tay giựt sợi dây truyền nước biển ra, cô không còn muốn sống nữa, cô muốn tìm một liều thuốc để tự kết liểu đời mình thì tiếng quát tháo của ba cô vọng lên:
- Mọi người hãy nghe đây, Thủy là con gái của tôi và Linh là con dâu của tôi ! Không ai có thể thay đổi được điều ấy .
Đã bao nhiêu năm, Thủy chưa hề thấy ba giận dữ như vậy, tiếng nói của ba, dù đang rất là tức tối nhưng đâu đó, vẫn chất chứa bao nhiêu nỗi yêu thương . Thủy mím môi, cô nghĩ đến mẹ của cô, không, cô không thể nào để cho ba phải đau khổ thêm, cô phải sống .