Giáo sư Bùi Tễ, một con người nghiện công việc, có yêu cầu khắt khe và chính xác về thời gian, tiếp nhận bạn gái Tống Nhĩ của em gái đã khuất lưu lại. Từ nay về sau, không một ngày nào là Bùi Tễ hoàn …
Giáo sư Bùi Tễ, một con người nghiện công việc, có yêu cầu khắt khe và chính xác về thời gian, tiếp nhận bạn gái Tống Nhĩ của em gái đã khuất lưu lại.
Từ nay về sau, không một ngày nào là Bùi Tễ hoàn thành một ngày theo đúng lịch trình đã định.
Tống Nhĩ ồn ào, Tống Nhĩ mong manh, Tống Nhĩ kén ăn, Tống Nhĩ sẽ gọi cho cô khi cô đang làm việc. Đôi mắt Tống Nhĩ không nhìn được, cần cô chiếu cố.
Bùi Tễ: Thật phiền.
Cô cho rằng mọi thỏa hiệp thoái nhượng là do đến từ trách nhiệm, đến khi có một ngày, Bùi Tễ nhận ra không phải vậy. Chẳng biết từ khi nào bắt đầu, Tống Nhĩ trở thành ý tưởng không an phận của cô.
Một câu tóm tắt: Người là vì sao bất diệt trong mắt em.
————————
"Nàng ngày càng tham lam, đã không còn thoả mãn với việc chỉ ở bên cạnh ngôi sao, không còn thoả mãn với việc chỉ đi cảm thụ ngôi sao, nói chuyện với nó.
Nàng, muốn giữ ngôi sao làm của riêng. Nàng, muốn sở hữu ngôi sao kia."
Sau 3 năm tui vẫn ở đây🫠