Lê bảo Lộ theo bản năng nắm chặt cánh tay Vạn thị, lúc nhị thúc đảo đảo mắt nhìn làm trái tim nàng nhảy rộn, có cảm giác bị thú dữ theo dõi.
Vạn thị không rõ nguyên nhân, còn tưởng bọn họ quá nghiêm túc dọa đến nàng, vội đem nàng bế ra bên ngoài, nói với Lê Hồng: “Nếu bên trên đã hạ lệnh xuống, con chuẩn bị tiền bạc đóng thuế, cùng lắm chúng ta vất tả thêm sáu tháng cuối năm, như vậy có thể có đường sống.”
Lê Hồng trầm mặc đứng dậy, nhìn mẫu thân ôm Bảo Lộ rời đi.
Bảo Lộ dựa vào vai tổ mẫu, đôi mắt tròn xoe quan sát biểu tình trên mặt nhị thúc, tâm trạng không ngừng đi xuống, nhị thúc không đáp ứng với lời tổ mẫu.
Trong nhà này ai hiểu rõ Lê Hồng nhất, ngoài trừ có nàng liền chính là tổ phụ nàng Lê Bác.
Lê Hồng miệng thật ngọt, hơn nữa luôn luôn ngụy trang, ở trước mặt cha mẹ là nhi tử hiếu thuận nghe lời, trước mặt đại ca đại tẩu là đệ đệ kính cẩn nghe lời, ở trước mặt thê tử là phu quân, phụ thân ổn trọng đáng tin.
Nhưng hắn ở trước mặt Lê Bảo Lộ chưa từng ngụy trang, có lẽ cảm thấy cháu gái chính là đứa ngốc, Lê Hồng một mình gặp nàng luôn không che giấu sự chán ghét.
Thời điểm Lê Bảo Lộ tỉnh táo có hạn, nhưng khoảng thời gian đó đủ để nàng nhìn ra chân tướng của hắn, cho nên đối với nhị thúc này, Lê Bảo Lộ không có chút hảo cảm, càng đừng nói tin tưởng hắn.
Sau khi biết trẻ con từ một tuổi trở lên cũng phải nộp thuế thân, Lê Bảo Lộ bắt đầu lo lắng cho mạng nhỏ chính mình.
Lê Bảo Lộ ngửa đầu nhìn thoáng qua tổ mẫu, nàng biết Lê Hồng trong ngoài không đồng nhất nhưng tỗ mẫu không biết điều này.
“Làm sao vậy, có phải thân thể không thoải mái hay không?” Vạn thị phát hiện Lê Bảo Lộ sau khi trở về phòng luôn có chút bất an.
Lê Bảo Lộ: “Tổ mẫu, vạn nhất nhị thúc không cần cháu phải làm sao bây giờ?”
Vạn thị cười, vuốt ve đầu nàng trấn an nói: “Đứa bé ngốc này, cháu là người nhà của chúng ta, nhị thúc cháu sao có thể không cần cháu được?”
“Nếu nhị thúc không cần cháu, tổ mẫu sẽ muốn cháu sao?” Lê Bảo Lộ kiên trì hỏi.
Vạn thị gật đầu nói: “Sẽ! Tổ mẫu sẽ không bỏ rơi Bảo Lộ đâu?”
Lê Bảo Lộ nhẹ nhàng thở ra một hơi, yên lòng.
Trong nhà địa vị tổ mẫu không thấp, Lê Hồng dù dối trá cũng không dám ngỗ nghịch với tổ mẫu, chỉ cần tổ mẫu chịu lưu nàng, mạng nhỏ của nàng liền không thành vấn đề.