Chương 3.2: Tính toán

Những cái đó đều là lệ thường, các nhà đều đóng ít thuế, nên làm một số công việc nặng nhọc đều là hiểu rõ.

Một đời vua một đời thần, nơi này dù chỉ làm một huyệt thành cũng giống nhau. Vị huyện lệnh mới tới, hành động cũng không giống với vị quan cũ, chỉ hi vọng cũng là một vị quan công chính liêm minh.

Vạn thị âm thần khẩn cầu trong lòng, Lê Hồng quay trở về sắc mặc khó coi liền biết lý trưởng mang đến không phải chuyện tốt lành gì.

Vạn thị không khỏi ngồi thẳng thân mình hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Mai thị cũng khẩn trương nhìn về phía Lê Hồng.

Lê Hồng trầm ngâm nói: “Lý trưởng nói năm nay muốn thu trước thuế đất, còn có thuế lao dịch.” Lê Hồng hạ giọng, mang theo ý hận nói: “Tội lưu đày tăng thêm ba thành, tiền chuộc dịch cao gấp đôi so với năm trước.”

Vạn thị nói “Huyện lệnh mới nhậm chức liền dám bóc lộc như vậy…”

Lê Hồng ánh mắt lạnh lẽ, cắn rang nói: “Hắn có cái gì không dám, phủ Quỳnh Châu trừ bỏ man di mọi rợ chính là tội dân bị lưu đày, chẳng lẽ chúng ta có thể chạy ra khỏi phủ Quỳnh Châu đi phủ Quảng Châu cáo trạng hắn sao?”

Phủ Quỳnh Châu phụ thuộc vào Quảng Châu, do phủ Quảng Châu quản lý. Tuy đều là phủ, bất quá chỉ là cấp huyện, hơn nữa bởi vì cách một eo biển với Quảng Đông, không có thuyền qua lại, đừng nói bọn họ có thể dễ dàng rời khỏi nơi lưu đày tội phạm. Dù có của cái, có lương thực cũng rất khó qua biển.

“Huống chi hắn cũng không bóc lột dân lành, chỉ tăng thuế nhắm tới tội dân lưu đày, ngoài ra trẻ con từ một tuổi cũng phải đóng một nửa thuế dân.” Lê Hồng nói: “Lần này qua đi, không biết còn chết bao nhiêu đứa trẻ đâu.”

Phạm nhân bị lưu đày đến nơi đây có phạm vị hoạt động cố định, huống chi bọn họ là tội tịch, không có công văn triều đình không thể chuộc thân, cũng không thể bán làm nô ɭệ, cho nên vì giảm bớt gánh nặng thuế má, nhiều gia đình đem con ném vào trong núi hoặc trực tiếp chết chìm.

Vạn thị cũng nghĩ đến điều này, trong ngực đè nén nỗi buồn bực, cắn rang nói: “Hắn mất nhân tính như thế, sớm muộn không tại vị lâu được.”

“Thế cũng đủ bức chết chúng ta.” Lê Hồng nhàn nhạt nói.

Vạn thị trừng mắt nhìn hắn, nghiêm mặt nói: “Tài sản phụ thân cùng đại ca con để lại, có thể duy trình được bảy tám năm. Huống chi chúng ta cũng đâu ngồi không hưởng thụ, miệng ăn núi lở.”

“Thế đạo này còn có đường sống sao?” Lê Hồng chán nản nói: “Huống chi chúng ta bị hạn chế phạm vi hoạt động của tội dân.”

Lê Hồng đảo mắt nhìn người trong phòng, thở dài một hơi.