Chương 3.4: Tính toán

Mà lúc này, Mai thị cung Lê Hồng đang nhắc đến Lê Bảo Lộ.

Mai thị bấm tay tính toán nói: “Bảo Lộ đã tốt hơn trước rồi, những thuốc mà cha để lại cho nàng cũng không cần nữa đi, bán còn được một khoảng tiền kha khá đó. Còn có những thuốc bổ mà cha chồng cùng đại ca vào núi hái, nghe nói thuốc này hiệu thuốc trong huyện còn chưa có để mua đâu, đều là một khoảng tiền lời…”

Lê Hồng gối đầu nhìn trên màn nói: “Ngươi đi thu thập, ta tìm hiệu thuốc để đi bán, thuốc bổ liền không cần bán, giữ lại nói không chừng về sau nhà chúng ta có thể sử dụng.”

Mai thị không ngờ nàng vừa nói xong trượng phu liền đáp ứng rồi, kinh ngạc sửng sốt một chút, hồi phục tinh thần lại do dự “Bán toàn bộ cũng không tốt, rốt cuộc Bảo Lộ vừa mới khôi phục, chưa đảm bảo tốt hoàn toàn, không bằng giữ thuốc hai hôm cho nàng? Bằng không nương biết được muốn tức giận.”

“Không cần để lại.” Lê Hồng nhàn nhạt nói: “Người đều đã không còn, uống thuốc chỉ tổ lãng phí.”

Mai thị bị lời nói lạnh nhạt của hắn liền chấn động, mở to hai mắt không tin tưởng nhìn hắn.

Lê Hồng liền quay đầu nhìn nàng ôn nhu cười, “Đại ca đại tẩu chỉ có một huyệt mạch, sao có thể không quan tâm? Huống chi nàng còn có bệnh ngốc, hiện tại dù đã tốt lên, ai biết khi nào lại tái phát, chúng ta không phải cha mẹ nàng, nàng lại không có anh chị em, nếu tái phát bệnh cũ thì nhà chúng ta liền chịu khổ.”

Trái tim Mai thị giống như ngâm trong nước đá, sợ hãi nói: “Nhà tuy khó khăn, nhưng lo cho nàng một chén cơm ăn là có th, chờ nàng lớn lên tìm một nhà chồng cho nàng, nói không chừng còn có thể giúp đỡ nhà một ít đâu….”

Mai thị mồ hôi đầy đầu liệt kê chỗ tốt của Lê Bảo Lộ, nhưng nàng chính là đứa ngốc, huống chi bà trước đây cũng xem thường đứa bẻ này, càng không thích nàng, muốn tìm ra ưu điểm đúng thật là khó, chỉ có thể lặp lại nói: “Dù sao cũng là huyết mạch của đại ca đại tẩu.”

“Nếu chỉ là một bát cơm, ta không ăn cũng sẽ cho nàng ăn, nhưng năm nay trưởng lý muốn giao tám đồng bạc thuế thân, nàng năm nay mới hơn ba tuổi, đợi đến khi xuất giá phải mười năm, mười năm chính là tám lượng bạc, trong tình huống Huyện thái gia không tăng thuế.” Lê Hồng nói: “Ngươi cảm thấy nhà chúng ta có nhiều tiền như vậy sao?”

Mai thị cắn môi, nửa ngày mới nhỏ giọng nói: “Nương không phải đem chìa khóa trong nhà cho người sao, tiền vẫn đủ duy trì mấy năm…”

Lê Hồng mở hộp tiền không có tránh mặt Mai thị, bởi vậy nàng biết Lê Bác cùng Lê Khang để lại bao nhiêu tiền, chỉ tính riêng tiền Lê Khang nộp lên đừng nói dưỡng một mình Bảo Lộ, dù dưỡng thêm một đứa nữa vẫn đủ.

Nàng không thể lý giải trượng phu vì cái gì mà nhắm vào Lê Bảo Lộ, đó chính là cháu gái ruột của hắn!

“Chỉ giao thuế má đó tự nhiên đủ chúng ta kiên trì mấy năm, nhưng ngươi đừng quên chúng ta còn phải chuộc tịch, người không thể để ta đi làm phục lao dịch đi, người cảm thấy ta có thể sống mà quay trở về sao?” Lê Hồng lạnh lùng nhìn thê tử nói: “Huống chi đánh cá trồng trọt có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Trước kia nhà chúng ta sống tốt như vậy là nhờ người trên huyện thành mời phụ thân đi xem bệnh, bằng không chúng ta chỉ sợ ấm no liền không đảm bảo được, nhìn xem mấy nhà khác trong thôn sống như thế nào.”

Nhưng Lê Khang không có y thuật cũng kiếm được không ít tiền cung cấp cho nhà sao?

Mai thị định nói ra liền nuốt xuống, trượng phu sao có thể so sánh cùng đại ca được?

Mùa đông hạ Lê Khang đều mang lưới đánh cá ra biển, mùa xuân liền xuống đất.

Lê Hồng nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn Mai thị một cái, nói: “Ngày mai người cùng nương đi biển bắt hải sản, việc trong nhà không cần người lo, việc này không liên quan đến ngươi, người chỉ cần đem nương ra ngoài lâu một chút là được.”