Chương 2.2: Đám tang

Lê Bảo Lộ ngẩng đầu nhìn vào bài vị, rời khỏi cái ôm ấm áp của tổ mẫu, đoan đoan chính chính dập đầu lạy ba cái.

Vạn thị vui mừng không thôi, liên tục gật đầu nói: “Tốt, tốt, Bảo Lộ nhà chúng ta lớn rồi”.

Nàng quay đầu nói với Lê Hồng: “Nếu Bảo Lộ hiểu chuyện, bài vị của đại ca đại tẩu con liền đưa cho nàng đi. Hai đứa chỉ có Bảo Lộ là huyết mạch, Bảo Lộ đưa tiễn họ lên đường càng cao hứng.”

Lê Hồng khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua Bảo Lộ quỳ trên gối đệm hương bồ, thấp giọng phản đối nói: “Nương, Bảo Lộ mới mở miệng nói chuyện, tuổi còn nhỏ, việc này chưa chắc đã hiểu, vẫn là để Quân nhi làm đi”.

Quân ca nhi là con trai của Lê Hồng, là độc định của Lê gia, lớn hơn Lê Bảo Lộ hai tuổi, hắn là người cầm linh vị thúc phụ.

Lê Bảo Lộ ngẩng đầu lên nhìn về phía nhị thúc, kiên quyết nói: “Nhị thúc, cháu tới, cầm linh vị”

Lê Bảo Lộ vừa mở miệng nói chuyện, nói chậm lại không rõ, nhưng mọi người đều nghe hiểu.

Nghe được Lê Bảo Lộ trái ý hắn, Lê Hồng có chút không vui, nhưng thấy mẫu thân tỏ vui vẻ, hắn áp xuống bất mãn trong lòng.

Nhị thẩm Mai thị rất cao hứng, chủ động tiến lên nói: “Con liền chuẩn bị quần áo tang cho Bảo Lộ, dạy nàng quy củ. Nương yên tâm, ngày mai trước khi tang lễ con sẽ dạy nàng tốt, đảm bảo không xuất hiện sai sót”.

“Nương dạy nàng quy củ, con đi chuẩn bị trang phục tang đi”. Tuy rằng Bảo Lộ thông minh một chút, nhưng nàng còn nhỏ tuổi, học không được liền không khỏi đả kích, không bằng để bà tới dạy. Bà kiên nhẫn một chút, mong rằng nàng có thể học tốt.

Lê Bảo Lộ nói chuyện có chút khó khăn, tiếp thu kiến thức rất nhanh, dù sao nàng nhớ lại ký ức kiếp trước, trong cơ thể là một linh hồn 26 tuổi, nên Vạn thị dạy nàng lễ nghi quy củ nàng nhanh chóng học được.

Vạn thị cao hứng lại đau buồn, Bảo Lộ thông minh như vậy, bà cũng yên tâm một phần nào, tiếc thay phu quân cùng con trai, con dâu không thể chứng kiến.

Lê Bảo Lộ một bên túc trực linh cữu cha mẹ, một bên học quy củ, ngoài trừ cùng bà nội giao lưu, dường như cũng không nói chuyện với người khác. Dù là chú hai ngồi xuống cạnh nàng, Bảo Lộ cũng không giương mắt nhìn hắn.

Nàng biết, chú hai không thích nàng, trước kia nàng “ngu ngốc” chú hai thường mắt lạnh nhìn nàng, một chút cũng không che giấu sự chán ghét đối với nàng.

Nàng không tin cha mẹ mình đã chết, thời điểm nàng bình thường trở lại chú hai liền thay đổi thái độ với nàng, hắn làm vậy để cho bà nội xem mà thôi.

Lúc trước ở trước mặt cha mẹ nàng cũng như vậy, chỉ là làm cho cha mẹ nàng xem.

Bảo Lộ có chút kháng cự với Lê Hồng người khác nhìn không ra, Vạn thị lại cảm nhận được.

Nàng không biến đổi sắc mặt liếc nhìn con thứ hai một cái, tiến lên ôm Bảo Lộ nói: “Bé ngoan, hôm nay buổi tối cháu trông coi nơi này, cháu tuổi còn nhỏ, bảo trọng thân thể là hiếu đạo với cha mẹ nhất.”

“Buổi tối ngươi cảnh giác một chút, đừng để đèn tắt, cha cùng anh trai, chị dâu dựa vào đèn chiếu sáng để về nhà.” Theo thường lệ Vạn thị dặn dò Lê Hồng một câu.

Lê Hồng vội đồng ý, bảo đảm nói: “Nương yên tâm.”

Lê bảo Lộ dựa vào trong lòng bà nội ngẩng đầu nhìn đèn chiêu hồn, chết tha hương người nhà liền yêu cầu chiêu hồn về, mà ông nội cùng cha mẹ mất trên biển rộng, thi thể không có, cho nên cũng cần đèn chiêu hồn.

Nghe nói đèn này yêu cầu bảy ngày không tắt mới được, đếm ngược còn hai ngày nữa, qua hôm nay và ngày mai, hồn phách bọn họ liền theo ánh đèn trở về, sau đó theo quan tài đi xuống phân mộ, lúc này mới tính đến nơi đến chốn, có thể đến địa phủ đi đầu thai.

Nếu là kiếp trước, nàng nhất định không tin, thậm chí cảm thấy mê tín phong kiến, nhưng nàng từng chết rồi trọng sinh. Lê Bảo Lộ không dám kiên định phủ định.

Huống chi đây là ba người yêu thương nàng nhất.

Lê Bảo Lộ ghé vào trong lòng ngực bà nội nói: “Bà nội, cháu muốn trông đèn.”

Vạn thị vỗ nhẹ lưng nàng nói: “Chú hai sẽ trông, cháu là đứa trẻ nên nghe lời người lớn mới ngoan, cháu xem chị họ cùng anh họ đều đi ngủ rồi sao?”

Lê Bảo Lộ lập tức uể oải, nằm ở trên giường không nói lời nào.

Vạn thị quay đầu nghiêm túc hỏi nàng: “Bảo Lộ, cháu nói cho tổ mẫu, cháu không thích chúa hai phải không?”

Lê Bảo Lộ sửng sốt, cúi đầu không nói.

“Vì sao cháu không thích chú hai vậy?” Vạn thị nhẹ nhàng hỏi.

Lê Bảo Lộ không trở lời, quay lưng lại với bà.

Vạn thị liền thở dài một tiếng không hỏi nữa.

Trẻ con không suy nghĩ nhiều, yêu ghét rõ ràng, nếu con thứ không đối xử tốt với Bảo Lệ, cháu gái cũng không có tâm lý phản đối với hắn.

Huống chi mấy ngày nay, Vạn thị cảm nhận được con thứ thay đổi, bất quá vì đột ngột mất người thân, nàng quá đau buồn không muốn tìm hiểu thôi.

Nhưng Bảo Lộ về sau phải dựa vào con thứ, đứa nhỏ tính tình lại ương ngạnh như vậy, về sau hai chú cháu sống chung với nhau như thế nào?

Vạn thị lo lắng, không ngủ được, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Lê Bảo Lộ cũng không ngủ được, nàng vẫn luôn nghĩ đến cha mẹ cùng ông nội đời này.

Bởi vì thởi điểm tỉnh táo ít ỏi, ký ức về họ cũng không nhiều, nhưng đó đều là ký ức vui vẻ ấm áp.