Chương 2.1: Đám tang

Vạn thị luôn kiên cường, nghe vậy không cầm được nước mắt rơi như mưa, ôm gắt gao Lê Bảo Lộ vào trong ngực.

Hai bà cháu ở trong sân khóc, lúc sau gia đình nhà chú hai đến.

Lê Hồng cùng Mai Thị thấy Lê Bảo Lộ không nói câu gì, không còn mang dáng vẻ ngờ nghệch, hai người không khỏi ngạc nhiên.

Lê Bảo Lộ từ khi sinh ra chính là một đứa ngốc, mà cha mẹ cùng đại ca đại tẩu dành toàn tâm toàn lực chăm sóc nàng, mong nàng bình thường trở lại.

Lê Hồng tiến lên nghiêm túc đánh giá nàng một lúc, đón nàng từ tay nương, an ủi Vạn Thị nói: “Nương, đây là chuyện buồn cũng là chuyện vui. Bảo Lộ lâm bệnh liền có thể nói, còn thông minh. Trước đây, phụ thân không thể chữa được, nàng tốt lên là do tổ tiên phù hộ. Dù đại ca đại tẩu đã mất, còn có con, con sẽ chăm lo, nuôi dưỡng cháu gái như con gái mình.

Tiếp tục nói: “ Thông báo cho phụ thân cùng đại ca đại tẩu một tiếng, bọn họ lên đường cũng an tâm hơn.”

Cả nhà Lê gia bị lưu đày đến Quỳnh Châu, gia đạo sa sút, tang lễ tổ chức đơn giản. Nhưng Lê Bác cùng vợ chồng Lê Khang chết trên biển, Vạn thị kiên quyết làm lễ chiêu hồn bảy ngày. Lê Bảo Lộ hôn mê năm ngày vẫn kịp dự tang lễ cha mẹ.

Lúc này, nhà chính Lê gia đặt ba quan tài.

Lê Hồng đem Lê Bảo Lộ ôm vào nhà chính, đặt nàng quỳ gối trên đệm hương bồ, nhẹ nhàng nói: “Bảo Lộ, trên kia là tổ phụ cùng cha mẹ cháu. Đến, vái lậy bọn họ một cái.”

Lê Bảo Lộ giương mắt ngơ ngác nhìn ba cỗ quan tài cùng linh vị.

Ba người yêu thương, bao dung nàng nhất không còn trên đời nữa, đến cả thi thể còn không có sao?

Vạn thị thấy nàng ngốc ngốc, tiến đến ôm lấy nàng, nắm bàn tay nàng hướng phía trước dập đầu, nói: “Tổ phụ cùng cha mẹ cháu còn chưa đi đâu, cháu vái lậy họ vẫn thấy. Họ thấy cháu mạnh khỏe cũng an tâm.”

Lê Bảo Lộ môi khẽ nhúc nhích, đau lòng không nói ra lời.

Cả hai đời nàng không thể hiếu kính với cha mẹ, kiếp trước nàng chết cha mẹ vẫn khỏe mạnh, vì công việc mà thật lâu không gặp, đừng nói đến việc chăm sóc hiếu kính cha mẹ.

Nàng là đứa trẻ lớn đầu, luôn làm cha mẹ lo lắng.

Kiếp này, cha mẹ chỉ có một đứa con là nàng, cuộc sống tuy khó khắn, nhưng nàng luôn tùy ý thuận theo mọi việc. Nàng mơ màng hồ đồ, thỉnh thoảng có lúc tỉnh táo thấy cha mẹ vụng về chăm sóc nàng, nàng không khỏi cảm động.

Cho nên nàng cố gắng tỉnh táo lại, không muốn cha mẹ thương tâm khổ sợ.

Nhưng không đợi đến lúc nàng tiếp thu xong ký ức kiếp trước, tỉnh táo lại, không đợi nàng lớn lên liền rời xa nàng.

Giờ phút này, Lê Bảo Lộ mới hiểu rõ được cái gì gọi là: “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng/ Con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn” đau đớn, bất lực làm sao.