Lê Bảo Lộ ôm đầu lăn lộn trên giường, đau đến mức khóe mắt chảy nước mắt, Vạn Thị tim đau như cắt, lại không có biện pháp giúp nàng bớt đau.
Phạm vi mười dặm quanh thôn chỉ có phu quân nàng là đại phu, hiện tại hắn xảy ra chuyện, bà không biết tìm ai khám cho Bảo Lộ, chỉ hy vọng ông trời phù hộ cho nàng bình an qua khỏi.
Đột nhiên Lê Bảo Lộ mở to mắt, kinh sợ nhìn bốn phía xung quanh là khung cảnh bày trí quen thuộc. Lúc này, nàng mới an lòng, nỗi sợ hãi khi đối diện với cái chết trong giấc mơ tiêu tan không ít.
Đây là kiếp này, không phải kiếp trước.
Lê Bảo Lộ thầm nói với chính mình, nàng chỉ là đứa trẻ ba tuổi, không có việc gì cả!
Nhớ lại mọi việc, nhìn qua khung cửa sổ, bên ngoài treo vải trắng.
Toàn thân Lê Bảo Lộ cứng đờ, ký ức trước khi ngất xuất hiện, mặt nàng trắng bệch: “Cha, nương…”
Do nằm trên giường quá lâu thân thể nàng cứng đờ, Lê Bảo Lộ sốt ruột đứng dậy, không cẩn thận liền ngã từ trên giường xuống.
Vạn Thị nghe thấy động tĩnh liền đẩy cửa vào, nhìn thấy nàng ngã trên mặt đất hoảng hốt, vội vàng đỡ nàng lên, sốt ruột hỏi: “Bảo Lộ, cháu có bị thương chỗ nào không?...”
Vừa dứt lời, sờ trán cùng chân tay Lê Bảo Lộ, cánh tay nhỏ nàng bắt lấy bàn tay Vạn Thị, đôi mắt gắt gao nhìn ra bên ngoài cửa sổ treo vải trắng hỏi “Bà nội, cha cùng mẹ đâu?”
Vạn Thị tim đập loạn xạ, giật mình hỏi: “Bảo Lộ, cháu đang nói chuyện với bà sao?”
Lê Bảo Lộ hai mắt dăm dắm nước mắt, hỏi: “Bà nội, ông nội cùng cha mẹ cháu đâu?”
Vạn Thị vừa mừng vừa sợ, ôm chắt Bảo Lộ vui mừng nói: “Tổ tiên phù hộ, Bảo Lộ nhà ta có thế nói chuyện”
Nàng lại khóc lại cười ôm Bảo Lộ nói: “ Ông nội cùng cha mẹ, cháu an tâm…”
Vạn Thị nói câu này liền lại bi thương, nhịn không được nức nở nói: “ Bảo Lộ, cha mẹ cháu cùng ông nội ở trên trời luôn dõi theo cháu, cháu phải ngoan ngoãn bằng không cha mẹ ông nội sẽ tức giận.”
Lê Bảo Lộ sắc mặt trắng bệch, hiểu mọi việc không phải là ảo giác, cũng không phải là cảnh trong mơ, mà là sự thật.
Vạn Thị thấy sắc mặt nàng không tố, sợ bệnh tình chuyển biến xấu, vội ôm nàng nói: “Bảo Lộ đừng sợ, cháu còn có bà nội bên cạnh, chú hai sẽ luôn yêu thương, cha mẹ không có dời ra cháu mà họ ở trên trời luôn theo dõi cháu…”
Vạn Thị nói, cố nén đau thương, ôm nàng vào trong phòng, chỉ lên bầu trời nói: “Cháu xem, cha mẹ cùng ông nội đều ở trên trời, bọn họ sẽ luôn nhìn cháu, chờ tới buổi tối họ biến thành ngôi sao…”
Vạn Thị nhẹ giọng nói: “Bảo Lộ nhà chúng ta phải ngoan ngoãn, lớn lên có thể gặp cha mẹ….”
Lê Bảo Lộ ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt, đôi mắt nhức mỏi, nước mắt không nhìn được liền rơi. Lê Bảo Lộ được bà vuốt ve sau lưng, liền cắn môi nhẹ giọng nói: “Tổ mẫu, cháu sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”