Chương 1.2: Thức tỉnh

Vạn Thị sắc mặt biến đổi, ngư dân ra biển gặp gió bão là chuyện bình thường, nếu người trên thuyền đều bình anh, cả gia đình đều vui mừng….

Lần này phu quân cùng con trai con dâu đều đi ra ngoài biển, Vạn thị trong lòng bất an, đặt Bảo Lộ xuống đất chạy lại kéo tay người phụ nữ kia, giọng gấp gáp hỏi: “Chị Vương, nhà em cùng con trai cả, con dâu cả có trở về không?”

Chị Vương bị túm đến lảo đảo hai bước, thấy rõ là Vạn thị, thương cảm nhìn nàng một cái nói: “Trên biển trở về chỉ có Trần Nhị Lang cùng Ngô Đại Lang….”

Trụ cột Lê gia là Lê Bác cùng Lê Khang, hai cha con đều xảy ra chuyện, Lê gia liền xụp đổ.

Vạn Thị sắc mặt trắng bệch, người lảo đảo, tay chống trên tường mới đứng vững được, nàng miễng cưỡng cười nói: “Bọn họ không chừng bị tách ra…”

Vương tỷ lắc đầu nói: “Không có khả năng”. Nàng đồng tình nói: “Muội không tin liền đến bờ biển hỏi Trần Nhị Lang cùng Ngô Đại Lang đi, mọi người đều ở bờ biển, tỷ phải thông báo với những gia đình khác không trì hoãn được.”

Vạn Thị ôn ngực, cảm thấy tim bị cứa từng dao từng dao một. Trên biển gặp gió bão tỷ lệ sống sót là 1/10, vì miếng cơm nàng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đó là phu quân cùng nhi tử, con dâu bà!

Lê Bảo Lộ cả người rét run, sắc mặt trắng bệch nhìn ra hướng biển, đầu óc quay cuồng, cảm thấy mọi vật tối sầm, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Vạn Thị quay đầu lại, bi thương tha thiết gọi một tiếng: “Bảo Lộ!”

Vạn Thị ôm cháu gái, nếu phu quân cùng nhi tử con dâu gặp chuyện không may, vậy Bảo Lộ làm sao bây giờ?

Lê Bảo Lộ hôn mê liền tiến vào hồi ức kiếp trước, nhưng nàng không muốn xem những “thước phim” mà mãnh liệt giãy giụa lên, thoát ra khỏi giấc mộng này.

Bởi nàng giãy giụa, ký ức truyền phát nhanh hơn. Trong giấc mơ, Lê Bảo Lộ cảm thấy não như nổ mạnh ra; trong thực tế, Lê Bảo Lộ ôm đầu lăn lộn trên giường.

Vạn thị mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, ôm chặt cháu gái, sợ nàng không cẩn thận lăn khỏi giường, đau thương càng thêm đau thương.

“Nương, đây là cha trước khi đi để lại thuốc cho Bảo Lộ, để cho nàng uống xem sao” Lê Hồng bưng bát thuốc tiến vào, nhìn cháu gái mồ hôi đầy đầu vẫn đang giãy giụa, thở dài nói: “ Bảo Lộ cũng không hoàn ngốc, nghe tin đại ca đại tẩu xảy ra chuyện lại phản ứng mãnh liệt như vậy.”

Lê Hồng cẩn thận nhìn mẫu thân một cái, dò hỏi nói: “Nương, tang sự cha cùng đại ca đại tẩu làm như nào. Biển rộng mênh mông, căn bản không tìm được thi thể…”

“Đem di vật chôn cùng bọn họ” Vạn Thị mắt đỏ lừ nói: “Đem hồn phát của họ dẫn trở về, tránh làm cô hồn dã quỷ ngoài kia”.

“Chuẩn bị hai hay ba bộ quan tài?”

Vạn thị trầm ngâm một lúc nói: “Ba bộ đi, đem chị dâu cùng đại ca mai táng cạnh nhau”

Lê Hồng buồn rầu nói: “Con chỉ có chút tiền sợ không đủ….”

Vạn thị từ đầu giường lấy ra hộp cùng chìa khóa đưa cho hắn: “Đây là toàn bộ tiền, nương chăm sóc Bảo Lộ, chuyện tang sự của phụ thân cùng đại ca đại tẩu liền dựa vào ngươi”.

Lê Hồng nhận chìa khóa, nghiêm túc nói: “Nương yên tâm, mọi việc con sẽ lo liệu ổn thỏa”.

Vạn Thị phất tay để hắn ra ngoài, ôm Bảo Lộ vào lòng, ghé sát vào mặt nàng lẩm bẩm nói: “Bảo Lộ, cháu bình bình an an, cha mẹ trên trời sẽ phù hộ cho cháu”.