Chương 4.1: Vứt bỏ

Lê Bảo Lộ nhìn nhị thẩm vác rổ ra cửa, lập tức lảo đảo lắc lư đuổi theo, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn nàng “Nhị thẩm, cháu muốn đi cùng tổ mẫu.”

Mai thị nhìn Lê Bảo Lộ liền chột dạ dời mắt, dỗ dành nàng: “Bảo Lộ ngoan, tổ mẫu cháu ở bờ biển nhặt hải sản, bằng không buổi tối không có đồ ăn, cháu theo tỷ tỷ ca ca ở nhà chơi được không?”

Nàng không muốn chơi cùng Lê Hà và Lê Quân đâu, Lê Bảo Lộ kêu lên: “Nhị thẩm , người mang cháu đi theo với, cháu sẽ ngoan ngoãn nghe lời, chỉ ngồi trên bờ chờ hai người.”

Mai thị liên tục lắc đầu, tay vô thức xoa xoa rổ cười nói: “Không được, bờ biển gió lớn, cháu còn nhỏ, chơi trên bờ biền mà trúng gió liền sinh bệnh.”

Lê Bảo Lộ thấy động tác nàng, trong lòng bắt đầu nghi ngờ, Mai thị làm gì có lỗi với nàng mà lại chột dạ như vậy?

Hai ngày này Mai thị đối với nàng thật quá tốt, một ngày ba bữa chỉ cần Lê Quân có nàng cũng có, thậm chí Lê Quân không có nàng cũng có, thức ăn kém hơn so với khi cha mẹ ở đây, nhưng so sánh với Lê Hà cùng Nữu Nữu muốn tốt hơn nhiều.

Mai thị không phải là người hào phóng, ban đầu Lê Bảo Lộ còn tưởng nàng thương tiếc tuổi nàng còn nhỏ liền mồ côi, trong lúc vô tình phát hiện Mai thị luôn trốn tránh Lê Bảo Lộ càng cảm thấy không đúng, cẩn thận quan sát thị không khó phát hiện Mai thị đối diện nàng luôn áy náy cùng chột dạ.

Mai thị làm cái gì mà đối với nàng chột dạ như vậy?

Lê Bảo Lộ bực bội, nàng là đứa trẻ, lời nói của nàng với bà nội là lời nói của con trẻ, cũng không đáng tin, bằng không nàng sẽ không bị động như vậy.

Thấy Bảo Lộ tâm trạng không tốt lắm, Mai thị chột dạ lại dồng tình, từ trong ngực lấy ra cam thảo cho nàng, dỗ dành nói: “Cam thảo này cho cháu, ăn rất ngon, cháu ngoan ngoãn chơi trong nhà, buổi tối chúng ta trở về sẽ làm cá ngon cho cháu ăn.”

Bảo Lộ trầm mặc nhận lấy cam thảo, nửa ngày mới nói: “Thím hai nói cho bà nội là cháu nhớ bà lắm được không?”

Mai thị gian nan nói một tiếng “Được”, xoay người nhanh chóng rời đi.

Bảo Lộ nhét cam thảo vào túi trở lại phòng, Lê Quân chạy ra ngoài chơi, Lê Hà mang theo muội muội Nữu Nữu đi ra ngoài tản bộ, trong nhà chỉ còn lại một mình nàng, tĩnh lặng lại nhàm chán.

Bảo Lộ ngồi một lát liền nhảy xuống giường chạy đến trược ngăn tủ mà trước kia mẹ chuẩn bị cho nàng, lấy ra ba lô nhỏ.

Bé gái làng chài mỗi người đều có một ba lô nhỏ, chuyên môn dùng để các vật nhỏ trang trí.

Lê Bảo Lộ tuy là đứa ngốc, hai vợ chồng Lê Khang luôn tin tưởng nàng sẽ bình thường trở lại, bởi vậy đứa trẻ khác có gì bọn họ cũng chuẩn bị cái đó, ba lô nhỏ cũng là như vậy.

Lê Bảo Lộ đi tới chỗ bà nội cất đồ, lại lấy đá tạo lửa, lén lút chạy đến phòng dược của ông nội nhặt vài bao thuốc bỏ vào túi, lại đến phòng bếp lục lọi hai bánh bao rau rại nhét vào túi…