Chương 4.2: Vứt bỏ

Bảo Lộ ngồi trên sàn nhà đếm đồ vật trong ba lô, xác định đã thu thập đủ đồ vật mới hài lòng đêm túi đi cất, dấu kín đáo trong tủ quần áo.

Coi như là phòng tai nạn lúc chưa xảy ra, cho dù mình lòng dạ tiểu nhân, chuẩn bị vẫn tốt hơn là không làm gì.

Lê Bảo Lộ ngồi xổm trên mặt đất đem bọc nhỏ nhét vào tủ quần áo, sau lưng vang lên âm thanh: “Cháu đang làm gì?”

Lê Bảo Lộ nhảy dựng lên, sợ tới mức dập mông ngồi trên mặt đất, ngước đầu nhìn, liền thấy Lê Hồng đứng ở cửa ngược hướng ánh sáng, mặt tối đen nàng không nhìn rõ biểu lộ.

Lê bảo Lộ cảm thấy ớn lạnh vùng cột sống lưng, một cảm giác nguy hiểm bao trùm trong lòng, nàng cố gắng biểu hiển vô tư thuần khiết, đôi mắt mở to, vui vẻ kêu lên: “Chú hai, người đã về rồi?”

Lê Bảo Lộ lúc ngồi xổm trước tủ quần áo bị bóng, Lê Hồng không phát hiện biểu cảm cứng đờ của nàng, huống chi đối phương chỉ là đứa trẻ ba tuổi, hắn cũng không có tâm đề phòng.

Lê Hồng từ cửa đi đến trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Bảo Lộ đang tìm cái gì?”

Lê Bảo Lộ hào phóng đem cửa tủ quần áo mở ra, chỉ vào quần áo chỉnh tề khoe khoang nói: “Quần áo xinh đẹp, bà nội nói là mẹ làm cho cháu mặc.”

Lê Hồng nhìn lướt qua liền có chút thất vòng, bên trong đều là đồ vật cho bé gái, vừa xem liền hiểu, căn bản không có thứ gì đáng tiền.

Đại ca, đại tẩu không để lại tiền riêng cho Bảo Lộ hắn không tin, tiền kia hơn phân nửa là ở trong tay mẹ, nghĩ đến mẹ chỉ còn lại duy nhất đứa con trai là mình, sớm hay muộn số tiền đó cũng đến tay hắn.

Như vậy tưởng tượng, Lê Hồng một chút cũng không nóng nảy, tươi cười dỗ dành Bảo Lộ nói: “Bảo Lộ có nhớ cha mẹ không?”

Lê Bảo Lộ mở to đôi mắt ngây thơ nhìn hắn, Lê Hồng liền cười đem nàng bế lên, nói: “Chú hai mang cháu đi gặp cha me được không? Bọn họ có đồ ăn ngon, gặp họ cháu muốn ăn gì thì ăn cái đó, thật sự rất hạnh phút nga.”

Chuyện đã xảy ra trước mắt, Lê Bảo Lộ rất trấn định, nàng ôm chặt cổ Lê Hồng, vui vẻ nói: “Chú hai cùng cháu đi thăm cha mẹ sao?”

Gương mặt tươi cười của Lê Hồng cứng đờ, nói: “Không, chỉ có Bảo Lộ mới có thể gặp cha mẹ thôi.”

Bảo Lộ có chút mất mát hỏi: “Bà nội cũng không được sao?”

Lê Hồng cười lắc đầu: “Không được, bời vì cha mẹ cháu không yên tâm về Bảo Lộ, cho nên họ muốn đem Bảo Lộ mang theo bên người. Tốt, chú hai liền mang cháu đi gặp cha mẹ.”

Lê Bảo Lộ lắc đầu nói: “Không, cháu đợi bà nội trở về, để bà nội mang cháu đi.”

Lê Hồng sắc mặt hơi trầm xuống, đôi mắt nheo lại nhín nàng, vẻ mặt hung dữ, hắn nói: “Bà nội không rảnh mang cháu đi, Bảo Lộ nghe lời chú, bằng không chú hai muốn tức giận.”

“Cháu muốn mang theo túi nhỏ trên lưng.” Lê Bảo Lộ chỉ vào cái túi mới bỏ vào nói, “Cháu muốn chính mình tự đi.”

Lê Hồng cảm thấy Lê Bảo Lộ quá phiền toài, nhưng Lê gia ở ngay giữa thôn, nàng gào khóc một tiếng khẳng định có người nghe được, mà hắn ôm nàng hôn mê đi ra ngaofi cũng vô cùng tai họa…

Cân nhắc lợi và hại, Lê Hồng thả nàng xuống đất, nàng tự mình đi ra ngoài.