Chương 32: Dạy cha làm người

Cô nhấc mi mắt lên: “Ngày xưa phụ thân luôn dạy dỗ nữ nhi, nói đều là người một nhà, muốn cùng biểu tỷ biểu muội hòa khí một lòng. Hiện giờ biểu tỷ muội chúng ta quan hệ hòa hợp hài hòa, phụ thân ngược lại đi châm ngòi ly gián chúng ta thế hả?”

“Hay là phụ thân tâm khẩu bất nhất, vẫn luôn xem các biểu tỷ là người ngoài, không thể nhìn các tỷ ấy sống quá tốt đẹp, cho nên cố ý chọc giận nữ nhi, làm con đi gây phiền toái cho biểu tỷ hả?”

“Hành vi này của phụ thân, không khỏi quá mức bỉ ổi, không ra thể thống gì cả.”

Một phen lời nói, vừa trả đũa vừa càn quấy, nhưng cố tình cô còn nói đến đúng lý hợp tình, ngụy biện một chuyện rồi lại một chuyện, câu câu chữ chữ đều nói đến nỗi cha ruột là ông ta như đang phạm tội bất nghĩa.

Ở trên triều đình, Thẩm thị lang cùng những người khác cãi nhau chưa từng thua, nhưng lúc này ông ta thậm chí còn chưa nói được nửa câu, đã bị con gái ruột chỉ vào cái mũi hồ ngôn loạn ngữ vu hãm, nhất thời nửa khắc lăng là kh·iếp sợ đến nói không ra lời, tay đè trên góc bàn, gân xanh nổi lên, tức giận đến yết hầu hoắc hoắc rung động.

Thẩm Nam Phong khâm phục mà nhìn về phía Thẩm Vân Tây.

Mỗi khi đυ.ng phải hai tỷ muội Tần Lan Nguyệt Tần Phù Du, tỷ đệ bọn họ luôn bị cha ruột khinh bỉ, không nghĩ tới tỷ tỷ mới đi thôn trang ngoại ô ở mấy tháng, công lực tăng mạnh, cư nhiên có thể đảo khách thành chủ, đem cha tức ch·ết đi được.

Thẩm Vân Tây mồm mép xác thật nhanh nhẹn.

Cô tuy không thích nói chuyện, lại rất biết cách nói chuyện, đặc biệt am hiểu nói chuyện mê sảng, ăn nói lung tung, một khi làm cô có cơ hội ăn nói lung tung, một mình cô đấu 10 người cũng sẽ không rơi vào thế hạ phong.

Câu chuyện càng lúc càng quỷ dị, không khí cũng càng lúc càng không thích hợp.

Thẩm Vân Tây vào cửa là b·iểu t·ình gì, hiện tại cũng vẫn là b·iểu t·ình đó, đối phó loại người não bị úng nước như Thẩm thị lang, thì không thể nói đạo lý với ông ta, không thể cho đối phương có cơ hội lên tiếng, bằng không vẫn luôn tiếp tục bẻ xả, cũng quá lãng phí thời gian, quá phí tinh lực.

Thẩm Vân Tây lười biện luận với Thẩm thị lang đã bất công thiên vị tới nách, cô nói một hơi rồi quay đầu đi: “Nữ nhi còn muốn đi thăm mẫu thân, liền không lưu lại nơi này quá lâu, Nam Phong, đệ mau theo tỷ đi thăm mẫu thân.”

Cô đem Thẩm Nam Phong kéo lên, lại túm tay áo Vệ Thiệu, xoay người đi ra bên ngoài, vừa đi vừa không quên nói móc: “Phụ thân vẫn nên suy ngẫm lại chính mình làm có đúng hay không đi, phải biết rằng, nếu là hành vi trưởng bối như cha không hợp, phận làm còn như chúng ta cũng thấy xấu hổ khi làm bạn với cha.”

Thẩm thị lang: “……” Mày còn dám dạy đời cha mày à! Nghiệt nữ!

Thẩm Vạn Xuyên cả nửa ngày đều tìm không thấy cơ hội nói chuyện, trong bụng nghẹn một đoàn lửa không có chỗ để trút giận, tức giận đến nỗi vỗ án đấm ngực, mặt già lúc xanh lúc đỏ, bọn hạ nhân im như ve sầu mùa đông.

Ra khỏi trung đường, rời xa tầm mắt Thẩm thị lang, Thẩm Vân Tây buông Vệ Thiệu ra, song song đi hậu viện bái kiến Dụ Hòa quận chúa.

Vệ Thiệu nhìn nhìn một góc tay áo rộng bị cô nắm lấy, nhớ tới tình cảnh vừa rồi ở trung đường, không nhịn được rũ mí mắt che giấu ý cười.

Thẩm Vân Tây hỏi Thẩm Nam Phong, “Tại sao ổng lại phạt đệ?”

Thẩm Nam Phong năm nay mới tám tuổi, là một thằng nhóc chắc nịch, cậu ta méo miệng, không cao hứng mà nói: “Còn không phải tại bà Du biểu tỷ, khăng khăng là ta làm hỏng đồ rửa bút bằng ngọc của bả. Đệ căn bản là chưa hề chạm qua đồ của bả, ai mà biết đồ rửa bút của bả tại sao lại bị vỡ được chứ, một hai phải ăn vạ đệ, cha cũng không hỏi nguyên do, liền phạt đệ.”

“Tỷ tỷ, cha của chúng ta thật không nói đạo lý, đệ rất ghét ổng.”

Thẩm Nam Phong không nghĩ ra: “Nương chỗ nào cũng tốt hết, nhưng mà mắt nhìn người thì không tốt chút nào hết, sao lại chọn trúng ổng cơ chứ, nếu có thể đổi một người cha khác thì tốt quá rồi.”

Nói, tiểu tử này tránh ở phía sau Thẩm Vân Tây đảo mắt, tò mò mà nhìn về phía Vệ Thiệu, sau khi đánh giá một phen, thấy đối phương phong nghi trầm nhã, tựa như một chính nhân quân tử, lá gan liền lớn.