Chương 28: Trừ tịch (2)

Khi mấy di nương đề cập đến Tần phu nhân, giọng điệu thật sự không tốt chút nào, Tần phu nhân trong miệng bọn họ nhắc tới hoàn toàn khác với người mà hắn tiếp xúc.

Hắn là con vợ lẽ, mẹ đẻ cũng là di nương, thiếu niên tuy lỗ mãng, nhưng lại thật sự không có ý xấu, hắn rất thông cảm nỗi khổ sở của các di nương.

Vệ Tín muốn vì Tần phu nhân biện giải trước mặt các di nương, hơi hơi hé miệng, rồi lại không biết nên nói cái gì. Giờ khắc này, hắn mới kinh ngạc phát hiện chính mình đối với người và việc trong phủ An quốc công đều không hiểu, ấn tượng của hắn đối với mọi chuyện trong phủ phần lớn đều đến từ thư do Tần phu nhân viết cho hắn, từ Thanh Châu trở về, hắn cũng không có đi dò hỏi gì nhiều.

Nhưng…… Tần phu nhân đối với hắn xác thật không tồi.

Vệ Tín có tâm vì Tần phu nhân giải vây, hắn ám đạo, dù Tần phu nhân thật cùng Vệ Trí Xuân trước khi thành thân đã……, hơn phân nửa là do lão già mất nết Vệ Trí Xuân lừa gạt cô nương tuổi trẻ vô tri mà thôi, việc này nên trách Vệ Trí Xuân già mà không đứng đắn mới đúng.

Còn có Thẩm tam tẩu, việc xấu trong nhà không nói ra ngoài, sao cô có thể đem mấy chuyện này trắng trợn táo bạo mà tuyên dương ra ngoài!

Vệ Tín càng nghĩ càng là cái này lý, há mồm liền hô thanh: “Tam tẩu……”

Thẩm Vân Tây nghe tiếng Vệ Tín, mí mắt nhảy dựng, cô ngẩng đầu, cảnh cáo mà chặn họng hắn: “Lục đệ, ta cũng có một đệ đệ, không biết đệ gặp qua chưa.”

Chỉ là một câu nói không đầu không đuôi, những người khác đều không hiểu ra sao, Vệ Tín lại nháy mắt héo, b·iểu t·ình héo đốn không dám lên tiếng, đem lời muốn nói lại nuốt trở về trong bụng. Hắn không thể không bận tâm đệ đệ.

Mấy bà di nương còn đang khe khẽ nói nhỏ, Tiền di nương đang nói: “Kỳ thật không chỉ là ta, có rất nhiều người đều khá tò mò, rốt cuộc làm sao tam phu nhân lại biết chuyện Tần phu nhân cùng lão gia tư thông trước khi thành thân? Chuyện bí ẩn cỡ này, sao cô có thể hiểu rõ như thế?”

Người nói vô tâm, người nghe cố ý, lời Tiền di nương nói làm đầu Vệ Tín chợt lạnh, đồng dạng nghi vấn cũng vẫn luôn xoay quanh ở trong lòng hắn, Thẩm tam tẩu là từ đâu biết chuyện đệ đệ Thuận ca nhi chứ?

Một chuyện rồi lại một chuyện, người khác không hề nói ra miệng, chuyện mà cả thiên hạ đều không biết, vì cớ gì chỉ có mình cô lại biết?

Vệ Tín không nhịn được lại nhìn Thẩm Vân Tây, Thẩm Vân Tây như có cảm giác, cũng nhìn hắn, cô nhíu mày, híp đôi mắt lại, b·iểu t·ình cười như không cười phá lệ cổ quái, phảng phất liếc mắt một cái lcó thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn.

Vệ Tín cứng đờ thân mình, theo phản xạ mà cúi đầu, hắn nắm chặt nắm tay, trong lòng bồn chồn, trong lòng dâng lên sự kiêng kị và nỗi sợ hãi xưa nay chưa từng có.

Hắn biết ngay người đàn bà này quỷ dị tà môn lắm mà! Cô tựa như có phép thuật của yêu ma, chuyện gì đều biết!

Đối diện Thẩm Vân Tây căn bản không chú ý tới Vệ Tín, cô nhăn mặt, lại dùng đầu ngón tay xoa xoa khóe mắt, vừa rồi ăn đậu phộng xào, lúc cô xoa nát vỏ đậu phộng có một ít vụn vỏ chui vào trong mắt, quá không thoải mái.

Hà Châu xem cô tễ mi chớp mắt, nước mắt đều xuống dưới, nhỏ giọng nói thầm: “Tiểu thư, đọc quyền sách thôi mà, cần gì phải cảm động đến nỗi khóc vậy chứ?”

Thẩm Vân Tây: “…… Không phải.”

Bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ, Vệ Thiệu bất động thanh sắc mà nhìn nhìn Vệ Tín, rũ mắt thay cô nói chuyện: “Là có cái gì bay vào mắt à.”

Thẩm Vân Tây gật đầu.

Hà Châu nhìn Vệ Thiệu, lại nhìn cô, bừng tỉnh đại ngộ, “Hại, vậy để em thổi cho cô, cô đừng dụi mắt nữa.”

..

Đoàn người vào cung tham gia dạ yến tới giờ Tuất (*) canh ba hứa mới trở về, Tần Lan Nguyệt bị người nâng vào trong phòng, sắc mặt thật không tốt, bộ đồ cáo mệnh phu nhân bằng lụa ngũ sắc đều che đậy không được vẻ mặt đầy mệt mỏi cùng tiều tụy.



Giờ Tuất (*): là từ 19 giờ đến 21 giờ tối.

Nhị phu nhân Nguyên Tề Phương theo ở phía sau, vừa đi vào trong vừa vò nát khăn lụa nói: “Thật là xúi quẩy quá mà, cái thứ đồ chị em dâu bà bà gì đều làm ta gặp trúng hết vậy trời!”

Tiền di nương cười hỏi: “Đi trong cung ăn yến tiệc là thiên đại chuyện tốt, lại là cửa ải cuối năm ngày may mắn nha, sao nhị phu nhân còn ăn ra một bụng khí.”

Nghe được có người tiếp lời, nhị phu nhân Nguyên Tề Phương hừ lạnh một tiếng, phụ thân cô là ngự sử (*) đương triều, cô cũng học được vài phần bản lĩnh nhà ngự sử, từ trước đến nay là người chuyện gì đều dám nói, cũng không thèm che giấu.

Ngự Sử (*) là cơ quan có đặc quyền được hặc tấu tất cả mọi việc, có ý nghĩa can gián những việc được xem là không đúng hoặc chưa tốt của vua và các quan lại.